Mục lục
Ông Xã Là Chiến Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Đôi mắt Ngọc Linh thậm chí còn đỏ hơn trước.
Cô vén váy, vội vàng chạy đến bên anh, lao vào vòng tay anh, gục đầu vào vai anh: “Chu Hoàng Anh, em chưa bao giờ nghĩ tới chuyện kết hôn với người khác.

Lúc trước, những lời em nói chỉ vì muốn chọc tức anh mà thôi”
Anh dịu dàng nói: “Mọi chuyện đều qua rồi”
Đúng vậy, tất cả đều qua rồi.
Cô khẽ gật đầu, trả lời anh bằng một tiếng “Ừm” Ngọc Linh ôm chặt lấy anh, không muốn buông ra dù chỉ trong giây lát.


Từ lúc gặp anh trong mơ, đến lúc ôm anh trong đám cưới hiện tại của hai người, nó dài thì chẳng phải dài, mà bảo ngắn thì lại càng không phải ngắn.

Có lẽ, giống như đi tàu lượn siêu tốc vậy.
Lễ cưới sắp bắt đầu.
Khung cảnh lộng lấy như trong truyện cổ tích.
Vô số bóng bay được chăng khắp phòng, những dải ruy băng màu lấp lánh giữ ánh đèn Phù rể là Trần Tuấn Anh từ lâu đã cùng phù dâu Hà Thanh Nhàn đứng trên bục cao trải thảm đỏ.
Thời gian chầm chậm trôi, bầu trời hoàng hôn đã nhuộm hồng, trông như màu hạnh phúc.
Những bông hồng vĩnh cửu nở rộ khắp hội trường, lao xao trước cơn gió nhẹ.
Khung cảnh như một bức tranh đẹp mê hồn “Ba, suốt cuộc đời mình ba đều tính toán từng bước từng bước, nhưng ba có thể nào tính trước được thời điểm này hay không?” Chu Thấm Ngôn đứng trước cảnh tượng này, cười lạnh mà nói một câu “Ý anh là gì?”
“Ba còn chưa hiếu ý của con sao? Hồi đó, chính ba đã ép Khả Tâm phải bỏ đi, khiến cô ấy phải tha hương cầu thực, chết nơi đất khách Chẳng phải ban đầu ba cũng định dùng cách tương tự để ép Ngọc Linh rời khỏi Hoàng Anh hay sao? Nhưng kết quả thì sao chứ? Bây giờ ba chẳng đạt được gì cả.”
Tiếng cười của Chu Thẩm Ngôn cành lạnh lùng hơn Ông cụ Thanh nét mặt không giấu vẻ khinh thường, khit mũi: “Thì sao chứ? Nó có thể đảm bảo giữ được cô ta bên nó cả đời không? Không phải chính anh cũng đã cùng Nhược Phi sinh cho nhà họ Chu một đứa cháu hay sao?”
Nghe thấy mấy lời này, gương mặt Sở Nhược Phi liền có chút xấu hổ.

Bà liếc về phía Chu Thẩm Ngôn, lặng im không nói Nụ cười của Chu Thẩm Ngôn vẫn có chút xót xa ai oán, lạc lõng với khung cảnh hiện tại Cho tới khi Chu Hoàng Anh nắm tay Lâm Ngọc Linh, cùng nhau bước ra khỏi phòng nghỉ, chầm chậm tiến tới lễ đường, ông đã thực sự mỉm cười chúc phúc cho hai người.

Thật đáng thương cho con trai của ông, ở trong nhà họ Chu nhiều năm như vậy, lại không biết thân thế thực sự của mình.
Trên bục cao, người dẫn chương trình vô cùng vui nhộn, nhanh chóng làm nóng bầu không khí.

Sau khi ai nấy đều hào hứng hướng về phía khán đài, anh yêu cầu nhãn được mang tới “Ngọc Linh, em có gì muốn nói với anh không?” Khi chiếc micro chuyển đến cho hai người, không hề có “Tôi đồng ý” được cất lên, thay vào đó Chu Hoàng Anh chỉ hỏi cô một câu đơn giản như vậy.
Mọi người ở phía dưới đều sửng sốt, họ không định tổ chức một buổi lễ như bình thường sao? Không có thề non hẹn biển, nguyện thề sống chết ư?
Ngọc Linh vừa nghe đã bật cười, cô cầm lấy micro, trong mắt tràn ngập hạnh phúc: “Anh Hoàng Anh, em thường nói với anh ba từ em yêu anh.

Nhưng mấy lời này, anh nghe cũng đã quen tai rồi, chắc không còn muốn nghe nữa Nhưng có ba từ khác, em cũng luôn muốn tìm cơ hội để nói với anh, đó là “Anh già rồi”
Anh già rồi?
Ngoại trừ một số người hiểu được ý của Ngọc.

Linh, cười đến không thể nhịn được, còn lại đều không hiểu nổi cô muốn nói gì.
Cô ấy cất giọng ngọt ngào nói tiếp: “Anh đã già hơn rất nhiều so với lúc chúng ta gặp nhau.
Tương lai anh chắc chẳn sẽ tiếp tục già đi.


Mỗi năm em sẽ nói với anh rằng anh đã già, cũng sẽ nói cho anh nghe về chứng mất trí tuổi già”
“Em không muốn yêu anh thật lâu, cũng không cần phải bên cạnh anh bầu bạn suốt đời Em chỉ cần từng ngày đều nhận thấy anh già đi như thế nào là được rồi.

Lấy em nhé.”
Hà Thanh Nhàn đứng phía sau, lặng lẽ lau nước mắt Lời thề đặc biệt này thực khiến ai nấy đều bất ngờ cảm động, Tiếng ồn bên dưới cũng dần dần lắng lại Anh già rồi Thì ra trên đời này còn có ba chữ đẹp hơn cả “Anh yêu em”
Hóa ra trên đời này thực sự có ba chữ còn chân thành hơn cả “Tôi đồng ý”
Ngọc Linh chỉ khế mỉm cười.
“Đồng ý” Chu Hoàng Anh nói: “Vậy còn, từ nay em sẽ kiếm tiền nuôi gia đình để anh có một cuộc sống tốt.

Quần áo, ví tiền, cả nhắn kim cương của em cũng đều giao cho anh, chuyện đó thì sao?”


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK