Tạ Miên không nhìn thấy sau khi nghe tới cái tên này thì ánh mắt sau mắt kính của Trần Thiên Vũ đang hơi giật giật.
Hồi lâu không thấy anh ta đáp lời, Tạ Miên có chút sốt ruột: “Đương nhiên, nếu anh đồng Ý giúp tôi, về mặt tiền bạc, sẽ không thành vấn đề”
Trân Thiên Vũ lấy thìa khuấy cốc nước trên bàn, thìa va chạm vào thành cốc phát ra từng tiếng thanh thúy: “Cô muốn mua chuộc tôi để tôi giúp cô? Thật tiếc, tôi không có hứng thú với tiền”
“Thứ lỗi cho tôi nói thẳng, đến ngay cả tiền ăn KFC anh cũng không có lại cảm thấy không có hứng thú với tiền sao.”
“Ai nói tôi không có?”.
Vừa nói, anh ta vừa lôi chiếc túi bên hông ra, mở ra, bên trong toàn là những xấp tiền mặt mới tinh.
Rõ ràng là một đại gia.
Tạ Miên càng ngày càng không hiểu anh ta: “Anh Vũ đã giàu có như vậy, tại sao tôi phải trả tiền cho anh”
Trần Thiên Vũ chán ghét trả lời: “Nói cô ngốc quả thật là không sai đi.
Tại sao phải bỏ tiền túi trong khi người ta là người mời mình Cô sắp bị tên đàn ông trước mặt làm tức điên lên mất.
“Tôi sẽ đáp ứng giúp cô viết vài lời” Trần Thiên Vũ đột nhiên nói ra, làm phá vỡ bầu không khí.
Mọi thứ xoay chuyển trong chốc lát…..
Niềm vui đang dần nhóm lên trong lòng Tạ Miên, khiến cô ta khó lòng kiểm soát được bản thân.
“Thiên Vũ, lời anh nói là thật sao?” Tạ Miên kích động hỏi.
Trần Thiên Vũ ghé sát lại gần Tạ Miên, nói nhỏ: “Tạ Miên, nếu tai của cô không đến bệnh viện kiểm tra kỹ lưỡng một chút.
Nếu mỹ nhân xinh đẹp như vậy mà bị khuyết tật, quả thật rất đáng tiếc.”
Không để mắc sai lầm, Tạ Miên phải cẩn trọng trong từng lời nói, việc làm khi kết thân với Trần Thiên Vũ, bất quá bây giờ anh ta đồng.
Ý giúp đỡ mình, chịu chút ít ủy khuất cũng không sao.
“Thiên Vũ, anh hiểu nhầm tôi rồi.
Tôi cảm thấy vui quá nên cảm thấy có chút không chân thật.
Anh yên tâm, anh giúp tôi viết đôi lời, tôi nhất định sẽ không bạc đãi anh”
“Không cần, cầm nhiều tiền quá, tôi cám thấy không thoải mái” Trần Thiên Vũ lãnh đạm nói Đôi môi Tạ Miên khẽ có lẽ đây là lần đầu cô gặp một người quá giàu có như Trần Thiên Vũ Tạ Miên trưng ra vẻ mặt ôn hòa nói: “Nhưng cũng không thể làm tốn thời gian của anh Vũ không công như vậy được, vậy thì anh có bất kỳ yêu cầu gì anh cứ nói với tôi.
Tôi nhất định sẽ dốc lòng hoàn thành”
“Tôi chỉ chờ câu nói này của cô thôi” Trần Thiên Vũ búng tay một cái lớn.
Trái tim của Tạ Miên đột nhiên thắt lại không hiểu nguyên do.
Mánh khóe của Trần Thiên Vũ rõ ràng là bọ ngựa bắt ve sầu, chim sẻ rình sau lưng.
“Thiên Vũ, anh nói đi..” Tạ Miên vẫn cố găng gượng cười hết sức có thể, yêu cầu của anh ta hẳn là không đơn giản đi.
“Mỗi ngày, cô đem cho tôi 20 hộp gà, đừng làm tôi mất hứng.
Nếu cô vì bất kỳ lý do gì làm tôi bực mình, thì đừng trách tôi sẽ dừng bút”
Trong khi Tạ Miên đang suy nghĩ, Trần Thiên Vũ đã đưa ra yêu cầu của mình.
Cô cũng chưa bao giờ nghĩ tới điều kiện của Trần Thiên Vũ là 20 hộp gà mỗi ngày…
Người này…
Trần Thiên Vũ đứng dậy, cảm hộp gà đã đóng gói sẵn từ người phục vụ, huýt sáo một tiếng dài: “Cô Miên, hẹn gặp lại”
Trần Thiên Vũ không chút che dấu bày ra bộ mặt huênh hoang.
Hành động vừa rồi làm Tạ Miên hơi xấu hố, cô ta hơi cúi đầu xuống, trong lúc cô ta né tránh, Trần Thiên Vũ nháy mắt đã biến mất khỏi tâm mắt của cô.
Xuất quỷ nhập thần!
Thật lạ lùng, tại sao lại ăn gà để tạo cảm hứng sáng táng.
Tạ Miên đau đầu, không biết có nên tin tưởng Trần Thiên Vũ hay không.
Bất quá chuyện cho tới bây giờ, vẫn là phải tùy theo tính tình của anh ta.
dù có hiếu kỳ cũng không thể điều tra Trần Thiên Vũ.
Người đàn ông này, tuyệt đối không thể đụng vào Trong lòng cô linh cảm, người đàn ông này giúp cô trở nên may mắn.
Sau khi rời cửa hàng KFC, Tạ Miên không về thẳng nhà mà gọi điện cho Sở Nhược Phi Cô còn một việc quan trọng hơn nữa phải làm Sau khi đầu dây bên kia bắt máy, Tạ Miên dùng giọng điệu hết sức ngọt ngào nói: “Bác gái, cháu là Tạ Miên, lần trước chia tay bác, còn nghe nói bác suýt ngất xỉu vì Lâm Ngọc Linh.
Mấy ngày nay cháu vẫn luôn nhớ tới bác, không biết sức khỏe của bác thế nào rồi?”
Danh Sách Chương: