người phụ nữ của anh Lâm Ngọc Linh vội vàng nâng bàn tay lên làm động tác thề cam đoan với Chu Hoàng Anh: “Anh yên tâm, chuyện này sẽ không tái diễn lần thứ hai đâu, sau này em sẽ chú ý hơn”
Chu Hoàng Anh thả lỏng, nhẹ nhàng nói: “Ừm”
Chuyện này coi như là đã qua.
Lâm Ngọc Linh vội vàng thu dọn những bức ảnh chướng mắt kia, không quên hỏi: “Nhưng mà rốt cuộc ai đã chụp ảnh em?”
*Phóng viên, những bức ảnh này đều là Tạ Miên đưa cho anh.
Chu Hoàng Anh giải thích.
Lâm Ngọc Linh đột nhiên trở nên cảnh giác, cô luôn cảm thấy mọi việc không hề đơn giản như vậy.
Cô không phải người nổi tiếng, cũng chẳng có thân thế đặc biệt gì, tại sao đột nhiên lại bị người ta chụp trộm?
“Đừng lo lắng quá, nếu em đã trở thành vợ anh rồi thì anh sẽ giúp em tra rố chuyện này, không ai được phép động vào người phụ nữ của Chu Hoàng Anh này!” Chu Hoàng An cương quyết nói.
Lâm Ngọc Linh nhẹ nhàng gật đầu, cảm kích nói: “Em cảm ơn anh”
Cô tin rằng suy nghĩ của anh cũng giống với suy nghĩ của cô, không tin răng những bức ảnh này là do phóng viên chụp Có sự giúp đỡ của anh, chắc chắn sẽ hiệu quả hơn là một mình cô đi tìm hiểu.
“Ăn cơm chưa? Chu Hoàng Anh nhỏ giọng dò hỏi “Em chưa?” Lâm Ngọc Linh lắc đầu.
Chu Hoàng Anh chủ động mời cô: “Anh dẫn em đi ăn sáng nhé?”
Lâm Ngọc Linh nâng tay lên nhìn đồng hồ, liền giật mình: “Trời đấu Đã 8 giờ 30 rồi ư2 Em đã hẹn với anh Chung Thành 9 giờ đến trường gặp anh ấy”
Nghe cô nhắc đến Chung Thành, Chu Hoàng Anh liền cảm thấy khó chịu.
Lâm Ngọc Linh nhận ra, liền nói: “Em và anh Chung Thành đã có hẹn từ trước rồi, hôm nay 9 giờ tiếp tục học phát thanh, Hoàng Anh, lần thi đấu này có liên quan đến hôn nhân của chúng ta, từ lúc bắt đầu đã là em sai, vì vậy em muốn gánh vác tất cả những hậu quả mà mình gây ra, lần này em nhất định sẽ thắng”
Khi Lâm Ngọc Linh nói những lời này, Chu Hoàng Anh thấy trong ánh mắt cô có một sự kiên quyết mạnh mẽ mà trước đây anh chưa từng thấy.
Tâm tình cũng vì những lời nói đó mà xoay chuyển.
Chu Hoàng Anh cong môi, yết hầu khẽ.
chuyển phát ra một tiếng “Ừm’ dễ chịu: “Có cần anh anh giúp em không?”
Có phải là muốn cho cô đi “cửa sau” không?
Trong lòng Lâm Ngọc Linh vui vẻ, nở ra một nụ cười ngọt ngao: “Không cần đâu, em muốn dựa vào chính mình để thắng cuộc thi này! Đem anh mang về nhà…”
Đem anh mang về nhà…
Năm chữ này Lâm Ngọc Linh vô thức nói ra, vừa nói xong, cô hận không thể cản lưỡi mà chết.
Điều khiến cô không ngờ đến đó là Chu Hoàng Anh không hề tức giận, cũng không hề bới móc câu nói đó của cô, ngược lại còn vô cùng thành thật trả lời: “Anh đợi em”
Chu Hoàng Anh có lẽ không biết rằng, trong hoàn cảnh như hiện tại, ba chữ “Anh đợi em” của anh đã tiếp thêm rất nhiều sức mạnh cho Lâm Ngọc Linh.
Sau khi tạm biệt Chu Hoàng Anh, cô quay về nhà thu dọn một chút, đã không còn sớm nữa rồi, hôm nay Hà Thanh Nhàn cũng phải đi học, vì vậy đã rời khỏi nhà từ sớm”“
Cũng có thể là cô ấy cũng không rõ Lâm Ngọc Linh có về nhà hay không.
Lâm Ngọc Linh vội vàng đến gặp Chung Thành, đến bữa sáng cũng chưa ăn, chỉ ăn tạm lát bánh mì rồi đến trường.
“Ôi, mọi người nhìn xem kia có phải là Lâm Ngọc Linh không? Tin tức sáng nay nói đến cô ấy đúng không?”
“Còn không phải sao.
Nghe nói cô ấ) gia cuộc thi phát thanh, cạnh tranh cùng với Ngọc Lan.
Thật vớ vẩn mài Với trình độ của cô ấy mà cũng đòi thẳng sao?”
“Có cục cứt ý! Ngọc Lan người ta là ai cơ chứ? Cô ta mà thắng thì tớ sẽ ăn cứt cho các cậu xem.
”
Lâm Ngọc Linh nghe những lời bàn tán xung quanh mình liền cảm thấy có gì đó không đúng.
Chuyện cô và Tạ Miên thi đấu, ngoài Chu Hoàng Anh và Chung Thành ra đều không nói với ai, thậm chí cô cũng không tiết lộ với Hà Thanh Nhàn Vậy sao mọi người lại biết nhỉ?
Danh Sách Chương: