Mục lục
Ông Xã Là Chiến Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Sắc mặt của Lâm Ngọc Linh ngay lập tức trở nên lạnh lùng, đôi môi mỏng của cô khẽ mở, dùng giọng nhàn nhạt mà nói: “Thật xin lỗi, tôi không làm được”
Sự từ chối hết lần này đến lần khác của Lâm Ngọc Linh khiến cho Tạ Miên mất hết mặt mũi, trên người cô ta không nhịn được mà tỏa ra hơi thở độc ác.
Hoàng Hồng Nga thậm chí còn tức đến đỏ luôn cả người, cô ta trực tiếp hét lên nói: “Ông chủ! Mấy người kiếm con nha đầu thối tha này ở đâu ra vậy? Mà lại dám cãi lời của em họ tôi, tôi ra lệnh cho các ông đuổi cô ta ra ngoài lập tức”
“Cái này..”
“Làm sao hả! Chẳng lẽ đến uy thế của chị họ tôi cũng không còn tác dụng nữa à?” Đôi mắt Hoàng Hồng Nga trừng lên, vô cùng dữ tợn.
Khuôn mặt của người phụ trách cực kỳ ngại ngùng mà nói: “Cô Hoàng Hồng Nga, ý của tôi không phải như vậy, chỉ là cô gái này cô ấy..

Cô ấy là người cô gái của Thủ trưởng nha.
Ông ấy thà bị lôi ra chém đầu cũng không dám đuổi Lâm Ngọc Linh ra ngoài đâu.
Đối mặt với sự hung hăng vô lý của Hoàng Hồng Nga, người phụ trách đành hướng ánh mắt cầu cứu về phía Tạ Miên.

Suy cho cùng thì cô ấy là cô chủ lớn cành vàng lá ngọc thật sự, bao giờ cũng sẽ có văn hoá và biết nói đạo lý hơn một chút.

Nhưng không ngờ khuôn mặt của Tạ Miên lại vô cùng lạnh lùng, hoàn toàn không nghĩ tới việc sẽ nói đạo lý: “Ông chủ, ông làm như vậy là muốn đối đầu với tôi đúng không?”
Ý trên mặt chữ chính là buộc ông ta đuổi việc Lâm Ngọc Linh rồi.
Khuôn mặt của ông chủ trở nên bi thảm!
Có Tạ Miên làm chỗ dựa, Hoàng Hồng Nga càng to gan hơn, cô ta kiêu ngạo mà nói: “Ông chủ, nếu ông đã không thể quyết định hay không tình nguyện làm, vậy thì để tôi giúp ông làm một tay vậy”
Vừa nói xong, Hoàng Hồng Nga liền bước một bước dài đến phía trước mặt Lâm Ngọc Linh.

Cô ta chẳng khác gì mụ phù thủy độc ác trong truyện công chúa Bạch Tuyết, vừa mắng một tiếng “Con đĩ” sau đó liền đưa tay dùng sức đẩy Lâm Ngọc Linh thật mạnh.
Lâm Ngọc Linh không hề có bất kỳ sự phòng bị nào, bị cô ta đẩy tới mức ngã ra phía sau, quan trọng nhất là trọng tâm cơ thể của cô cực kỳ không vững, vừa chớp mắt đang chuẩn bị ngã xuống đất, thì đột nhiên phía sau có một lực mạnh mẽ ôm vững lấy cả cơ thể cô.

Lâm Ngọc Linh cố gắng khiến cơ thể mình đứng vững lại.
Sau lưng truyền tới một giọng nói vừa xen nam tính vừa xen lẫn sự khó chịu của một người đàn ông: “ Các cô đang làm cái gì vậy?”
Là Chu Hoàng Anh.
Trái tim của Lâm Ngọc Linh như đập lỡ một nhịp, cô còn chưa kịp làm gì, thì Tạ Miên đã cất giọng ngọt ngào gọi một tiếng: “Anh Hoàng Anh”
Lông mày của Chu Hoàng Anh nhíu chặt lại, anh nhìn chăm chăm Tạ Miên, không biết là anh đang nghĩ cái gì.
Tạ Miên cho răng Chu Hoàng Anh đang quan tâm đến mình, cô ta bèn lập tức vứt bỏ vẻ mặt lạnh lùng kia đi, ngượng ngùng dùng ngón tay mảnh mai vén tóc ra phía sau tai.
Hà Miểu cười ấm áp, cô ta sờ sờ cánh tay của Tạ Miên, nói đùa: “Chị họ à, không phải lúc nào chị cũng nhắc tới Thủ trưởng sao? Sao đến lúc gặp mặt lại không nói lời nào vậy!
Tạ Miên ngượng ngùng phản bác lại: “Hà Miểu, em không được nói bậy”
Nhưng trong lòng cô ta thì lại không nghĩ như vậy.
Hà Miểu chủ động kéo tay của Tạ Miên đi đến trước mặt Chu Hoàng Anh.

Cô ta chen vào chỗ Lâm Ngọc Linh, để cả thân thể dựa vào người của Chu Hoàng Anh, không hề có chút ý tốt mà nhìn cô một cái: “Đúng là một cô gái yếu ớt quá đi mà, đấy một cái là ngã xuống ngay, có phải là cô cố ý không hả?
Sau đó cô ta lại mỉm cười chào hỏi: “Xin chào Thủ trưởng, em là em họ của chị Tạ Miên, rất vui được gặp anh ở đây”
Chu Hoàng Anh liếc mắt về phía Hà Miểu, chỉ là trong ánh mắt kia lại tràn đầy sự rét lạnh, khiến cho cô ta không nhịn được mà nổi cả da gà da vịt Nhưng Hà Miếu cũng không quá để ý.

Từ lâu, cô ta đã nghe nói Chu Hoàng Anh không được hòa nhã cho lắm, vì vậy chắc chản cô ta không phải người duy nhất nhận được sự đối xử như vậy của anh.
Cô ta đặt tất cả hy vọng lên người Tạ Miên, người duy nhất có thể khiến Chu Hoàng Anh nhìn với cặp mắt khác, đồng thời cũng nhắc nhở: “Chị họ, chị lại đây nói chuyện nè, đừng giả bộ ngại ngùng nữa”
Đến lúc này Tạ Miên mới ngước đôi mắt long lanh ngập tràn nước kia lên, vô cùng dịu dàng mà cười nói: “Anh Hoàng Anh, em mới từ Mỹ về hôm nay.

Vốn dĩ nên đến thăm bác trai bác gái với cả ông nội trước từ sớm, nhưng mà thật xin lỗi anh, em có nhiều việc quá…”
“Cô là ai?”
Giọng nói cực kỳ lạnh lùng và thơ ơ.
Tạ Miên chưa kịp nói hết câu thì bị cắt ngang.

Nụ cười trên môi của cô ta dân dần cứng lại, ánh mắt cũng có chút không dám tin.


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK