‘Vũ Hồng Hoàng giơ tay lên bấu vào gáy Mạc Vinh Thành, ngay sau đó hung hăng cần một chút ở trên môi anh ta: “Thủ trưởng Mạc Vinh Thành, nếu như anh đi trêu cô gái như Trần Thiên An, có thể các cô ấy sẽ còn sợ ngươi, tôi thì quên đi”
“Đây là nụ hôn đầu của tôi”
“..* Vũ Hồng Hoàng trợn to cặp mắt, nghỉ ngờ nhìn anh ta.
Mạc Vinh Thành mím chặt môi, thần sắc lãnh trầm thật giống như trời mưa ngày không trăng Sau khi anh ta lấy khăn tay lau môi, ánh mắt nhìn cô trở nên lạnh lùng: “Cô định làm như thế nào?”
“Xin, là anh trêu tôi trước mà?”
“Tôi không hôn cô thật”
Chờ chút.
Đây là lời mà Mạc Vinh Thành người luôn luôn cao lãnh, chỉ số EQ, IQ xuất chúng, chứng chỉ bảng cấp nhiều như giấy A4 trong tiệm in sẽ nói ra hay sao? Vũ Hồng Hoàng không kiềm được run vai, theo bản năng nhìn về phía cánh tay, trên đó.
nổi da gà chẳng chịt.
“Chẳng lẽ anh còn muốn tôi chịu trách nhiệm?” Vũ Hồng Hoàng buồn cười ngoắc ngoäc tay: “Tới đây.”
Mạc Vinh Thành không biết mình sao lại nghe.
cô ấy, nhưng không kịp ngẫm nghĩ nữa, đầu cũng đã đưa tới rồi ‘Vũ Hồng Hoàng đưa ngón trỏ ra, lau qua ở trên môi mỏng của anh ta: “Mấy tay làng chơi trong dân gian, đều có một thông lệ.
Là nếu người mình hôn chưa từng yêu ai, hoặc là nụ hôn đầu tiên, thì sẽ đưa tay lau môi người ta.
Anh biết tại sao không?”
“Không biết” Giọng anh ta trầm thấp khàn khàn.
Trong mắt, tụ lại một tia tình cảm phức tạp thâm thúy.
“Bởi vì làm như vậy, thì chẳng khác nào xóa đi dấu vết của mình.
Bọn họ là dân chơi, thường sẽ không vì một người mà dừng lại.
Cho nên làm như vậy là để tự ám thị tâm lí mình là tôi đã cho người đó cơ hội sống lại, là người đó không biết quý trọng mà tự mình sa đọa vào’ ‘Vũ Hồng Hoàng lúc nói lời này, rất tự gi: vẫn cảm thấy rất cặn bã.
Không nghĩ tới có ngày lại dùng trên người anh.”
“Nhưng, Vũ Hồng Hoàng, cô đừng quên, bây giờ cô chẳng có cách nào rời khỏi tôi được.”
“Cho nên?” Cô ấy nhíu mày.
“Trong vòng ít nhất ba tháng cô phải ở lại bên cạnh tôi.
Dạy cho tôi biết làm thế nào để mà tỉnh rụi đi cướp nụ hôn đầu của người khác”
Mạc Vinh Thành ban đầu nói còn mang theo chút mập mờ, nhưng lời đến cuối cùng, lại là lạnh lùng Vũ Hồng Hoàng ngơ ngẩn: “Này? Mạc Vinh Thành, cùng lắm chỉ là đùa thôi mà.
Lại nói, một người đàn ông như anh, quan tâm đến nụ hôn đầu như vậy mà làm gì?”
“Thì sao, không quan tâm nụ hôn đầu hay quan tâm đêm đầu? Hay là cô cũng muốn tỉnh rụi lấy… của tôi luôn?”
Cô ấy sao lại thấy Mạc Vinh Thành mắc cỡ như vậy rất khôi hài chứ ?
“Tôi nào có biết đâu.
Anh trêu đùa tôi thuần thục như vậy.
Tôi còn tưởng anh giống những người đó đó: “Những người đó? Cô đã làm như vậy với bao nhiêu người rồi?”
“Tính cả anh thì chắc là mười mấy người”
Rất tốt.
Anh ta rất muốn giết người.
Mạc Vinh Thành tự nhận không phải là một thích chơi bời.
Mặc dù không quá cổ hủ, nhưng cũng chưa từng nghĩ tới, cùng phát sinh hành động tay chân gì với một người phụ nữ từng có tiếp xúc thân mật với mười mấy gã đàn ông khác.
Anh ta năm lần bảy lượt dặn mình phải tỉnh táo, nhưng trong ngực lại ngùn ngụt bốc lửa giận Vũ Hồng Hoàng cô giỏi lắm!
Đảo mắt, đã ba ngày trôi qua.
Chiến thắng của Chu Hoàng Anh phố lớn hẻm nhỏ ở đâu cũng đều biết hết.
Các loại tin tức đều thổi phồng anh giống như là thần tiên vậy.
Mặc dù, ở trong mắt Lâm Ngọc Linh, anh vốn chính là thần.
“Cho nên nói, học trò nhỏ, cô đi cùng chúng tôi không?” Lục Vương ngồi trên ghế sa lon, một trái một phải ôm vai hai chị em nhà họ Lâm đang xem TY: “Dù cô có đi cùng tôi hay không, thì học trò thứ hai của tôi nhất định phải đi theo tôi, đúng chứ?
“Ừ,tôi muốn cùng mọi người đi xem đây đó một chút” Lâm Ngọc Huy gật đầu.
Lâm Ngọc Linh híp mắt một cái, chuyển tầm mắt từ trên người Chu Hoàng Anh trong TV dời đi “Được, vậy tôi cũng cùng đi, dù sao tôi cũng chưa từng xuất ngoại”
“Nói đúng ra.”
Tiêu Thành Đạt bưng một mâm trái cây.
Đến gần khu ghế sa lon.
“Lúc trước chúng ta đi tìm Tạ Ô, coi như là đến biên giới, thuộc về nửa vùng Liên bang Nga”
Danh Sách Chương: