Mục lục
Ông Xã Là Chiến Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Nguyên văn câu này không phải như thế.
Nhưng bị Du Nguyệt tóm tắt ngắn gọn, nghe càng có hương vị hơn, giống như đang bất lực than thở gì đó.

Hà Thanh Nhàn quay đầu lại trừng Du Nguyệt một cái, có chút chưa hiểu rõ.
Du Nguyệt nhún vai: “Chẳng qua là tôi ïy câu nói này rất hợp với tình hình mà.,”
Đúng lúc này, người trong quân khu cũng ra về gần hết, hiện trường cũng đã được khôi phục về dáng vẻ ban đầu, cư dân có thể đến đi dạo.


Cũng vì thế mà cuộc đối thoại này.
giữa Hà Thanh Nhàn và Du Nguyệt cũng bị cắt đứt, nên cô ấy cũng không nghĩ nhiều Trên thực tế, Hà Thanh Nhàn không nghe hiểu được bao nhiêu về câu nói vừa rồi của Du Nguyệt, cô ấy chỉ nhìn mây nghĩ đến Cao Tịnh Vũ mà thôi.
Haiz, Cao Tịnh Vũ.
Rốt cuộc là mình có gì không tốt? Hà Thanh Nhàn cúi đầu xuống, có chút cô đơn.
“Vừa nấy Du Nguyệt nói gì với cô? Mà giờ trông cô chán nản thế? Trần Tuấn Anh rời khỏi chỗ Chu Hoàng Anh, đi đến bên cạnh Hà Thanh Nhàn, hỉ hi ha ha ôm vai cô ấy: “Hôm nay cô muốn ăn gì?”
“Cũng không nói gì, chỉ là tôi nghĩ đến Cao Tịnh Vũ mà thôi.”
“Cô còn chưa quên được anh ta sao?”
“Không phải, chỉ là tôi không cam tâm”
Trần Tuấn Anh cảm thấy mình sắp ghen chết đến nơi rồi, ngày nào cô ấy cũng nghĩ đến tên Cao Tịnh Vũ kia, vậy anh ta là cái gì?
Ở cùng cô ấy suốt mà vẫn không lọt được vào trong tâm trí của cô ấy sao? Trần Tuấn Anh buồn bực, nhưng lại không tiện nói gì, rất sợ cô ấy chạy mất không cần mình nữa.
Phiên quá, phiền quá, phiền quát Sao đại ca nhà mình có thể theo đuổi được Lâm Ngọc Linh về nhỉ? Chẳng lẽ mấy cô nhóc này khó hầu hạ đến vậy hả?
Màn hình chuyển sang cô nhóc khó hầu hạ Lâm Ngọc Linh, hiện giờ Chu Hoàng Anh đang cầm máy vi tính của cô.

Tay trái anh vẫn đang cầm đồ, lưng vác bản bút ký của cô, tay phải còn phải nắm tay cô, nhìn như ông chú dẫn con gái đi chơi vậ› Trần Tuấn Anh không khỏi giật giật khóe miệng: “Cô nhìn hai người kia kìa, rải cơm chó khắp nơi.”
“Lấy danh tiếng của cảnh vệ Trần đây, chẳng lẽ còn không tìm được một người bạn gái nào sao?” Hà Thanh Nhàn ổn định lại tâm trạng, trêu ghẹo Trần Tuấn Anh.
“Tôi thích một người rồi, nhưng tiếc là người ta không thích t‹ “Đừng nản chí, điều kiện của anh cũng không kém, còn sợ không tìm được một chị gái đáng yêu sao?”

Anh ta không cần chị gái nào khác.
Trần Tuấn Anh càng thêm phiền muộn.
Đúng lúc này, điện thoại di đội Thanh Nhàn bỗng đổ chuông lướt qua màn hình, có hơi ngây người, không ngờ lại là… Cao Tịnh Vũ.

Trong trí nhớ của Hà Thanh Nhàn, anh ta chưa bao giờ chủ động gọi điện thoại cho cô ấy, cô ấy cũng từng hỏi anh ta: Nếu cô ấy không gọi điện cho anh ta, có phải cả đời này anh ta cũng sẽ không gọi điện cho cô ấy hay không.
Lúc ấy, Cao Tịnh Vũ chỉ nói: “Cô không quan tâm thì tôi cần gì phải quan tâm cô”
Lúc đó, cô nghe câu này chỉ thấy vừa bá đạo vừa thú vị, bây giờ nghĩ lại, chẳng phải đó là cách nói khác của “tôi không quan tâm cô” đó sao.
Sau khi xử lý cảm xúc xong, Hà Thanh Nhàn nghe máy, đưa điện thoại lên tai: “Có chuyện gì?”
“Thanh Nhàn, tôi xin lỗi…”
Giọng nói ở đầu dây bên kia cực kỳ khàn.
“Là do tôi hèn, không liên quan đến anh”
Hà Thanh Nhàn nói xong, chuẩn bị cúp điện thoại.
“Anh trai tôi đã bị thi hành án tử hình, tôi không còn lý do tiếp tục lợi dụng cô nữa, chúng ta nói chuyện đi.”
“Tôi và anh không còn gì để nói nữa”
“Có, tôi hối hận rồi, tôi rất nhớ em… rất nhớ em”

Anh ta lẩm bẩm giống như một người uống sau rồi nói mớ vậy, nói xong lại phát ra giọng nghẹn ngào.

Hà Thanh Nhàn thấy hơi mờ mịt, vừa nãy cô ấy còn không chú ý, bây giờ nghĩ lại, trước kia Cao Tịnh Vũ chưa từng gọi cô ấy là Thanh Nhàn bao giờ.
Cô ấy muốn mở miệng hỏi anh ta đang ở đâu, nhưng cuối cùng câu nói lại bị nghẹn trong cổ họng.

Cô ấy… thật sự không hỏi được.
Có những tình cảm, bảo quên là quên, cô sẽ giữ lại trong trí nhớ một chàng trai vừa tỏa nẵng vừa có chút bá đạo đó, nhưng vĩnh viễn sẽ không làm lành với anh ta, bởi vì anh ta đã nhiễm bẩn người mà cô cực kỳ yêu kia.
“Thanh Nhàn, tôi không muốn làm vậy đâu” Cao Tịnh Vũ ở đầu dây bên kia tiếp tục mở miệng: “Là do gia đình gây áp lực với tôi, hôm đó thậm chí tôi còn không biết nên đối mặt với em như thế nào.

Bây giờ anh trai tôi chết rồi, tôi mới có dũng khí đi tìm em…”
“Cao Tịnh Vũ, anh bị thần kinh hả? Nói khùng nói điên gì thết Hà Thanh Nhàn nghe xong mạnh mẽ cự tuyệt.
Nhưng người bên kia điện thoại lại không nhìn thấy đôi mắt đã đỏ hoe của cô ấy.


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK