“Bác không bị làm sao cả” Sở Nhược Phi lòng tràn đầy vui vẻ nói.
“Bác thực sự rất vui vì cháu vẫn còn nhớ tới bác, quả thật là một cô gái tốt bụng! Mấy ngày này, bác nghĩ có lẽ cháu sẽ rất bận, không biết bao giờ cháu mới đến đây chơi”
“Bác gái, cháu thực sự xin lỗi! Cháu mới quay trở lại Việt Nam, bố cháu đã hối thúc sớm phải gia nhập công ty, vì vậy những ngày này cháu rất bận” Giọng điệu Tạ Miên tràn đầy áy náy.
Nghe qua lời Tạ Miên, Sở Nhược Phi cảm thấy đau lòng: “Không sao đâu, cháu làm việc, nhớ phải chú ý nghỉ ngơi nhiều hơn.
Đang còn trẻ phải nhớ điều dưỡng thân thể tốt kẻo không sẽ rất lưu lại mầm bệnh”
“Hì hì, cháu cảm ơn bác đã quan tâm.
Không biết bác gái hôm nay có rảnh không.
Hôm nay cháu không bận lắm.
Có thể qua thăm bác một chút không” Tạ Miên ngỏ ý.
“Có rảnh! Có rảnh! Vừa lúc hôm nay bác ở nhà không đi đâu!” Sở Nhược Phi trả lời liên tục.
Làm sao bà có thể trả lời không.
Chỉ cần Tạ Miên nói, cho dù đang ở Bắc Cực, bà ta cũng có thể lập tức bay trở về.
“Thật là tốt quá rồi!” Tạ Miên hết sức cao hứng, nhưng cô có chút dừng lại, làm bộ thận trọng hỏi: “Nhưng bác gái, anh Hoàng Anh có nhà không ạ?”
“Làm sao? Cháu nhớ nó rồi à” Sở Nhược Phi trêu ghẹo.
“Bác gái, bác đừng trêu ghẹo cháu” Tạ Miên gập ngừng nói nhưng rõ ràng là đang thừa nhận lời nói của Sở Nhược Phi.
Thực tế, cho dù Tạ Miên có thừa nhận hay không đi chăng nữa thì Sở Nhược Phi cũng cảm thấy tất vui.
“Vận may của cháu cũng thật tốt đó, Hoàng Anh giờ đang ở nhà, nhưng cháu phải đến nhanh lên.
Bác nghe Tuấn Anh nói rằng Hoàng Anh sẽ ra ngoài tuần tra một lát, hẳn là sẽ ở nhà không quá lâu” Sở Nhược Phi giải thích.
”A thật tốt! Bác gái, cháu sẽ tới ngay” Tạ Miên nhanh chóng đáp lại Cúp điện thoại, ánh mắt Tạ Miên đột nhiên trở nên lạnh lẽo.
Cô cho những ngón tay mảnh khảnh vào trong túi, nhẹ nhàng vuốt ve phong bì mà trợ lý đưa cho cô, đôi môi đỏ mọng cong lên một nụ cười lạnh lùng.
Đây là tài liệu quan trọng!
Lần này, cô không tin không chia rẽ được Chu Hoàng Anh và Lâm Ngọc Linh.
Nếu như kế hoạch lần này không thành công đi nữa thì ấn tượng của Chu Hoàng Anh về Lâm Ngọc Linh cũng sẽ giảm đi đáng kể.
Nếu Lâm Ngọc Linh không có Chu Hoàng Anh làm chỗ dựa thì với thực lực của Lâm Ngọc Linh dám so tài với mình chắc chắn là sẽ thua thảm hại.
Cho dù thế nào đi chăng nữa, thì Tạ Miên nhất định sẽ thẳng.
Tạ Miên lái xe đến nhà Chu Hoàng Anh với tốc độ nhanh nhất có thể.
Sau khi vào nhà, Tạ Miên chỉ nói chu: phiếm với Sở Nhược Phi vài câu, sau đó liền tìm cơ hội để thăm hỏi Chu Hoàng Anh.
Sở Nhược Phi biết Tạ Miên nóng lòng muốn gặp Chu Hoàng Anh, không có lôi kéo cô nữa, mỉm cười nói: “Hoàng Anh ở trên phòng làm việc.
Vừa nãy, nó rất vội, bác thật vất vả mới giữ được nó ở lại”
“Cảm ơn bác gái Tạ Miên muốn bước nhanh lên lầu, nhưng vào lúc này, Sở Nhược Phi lại nói: “Miên, Miên, chờ một chút!”
Việc tốt bị làm gián đoạn, Tạ Miên nhíu mày bất mãn, nhưng lại biến mất ngay khi cô ta quay đầu lại: “Bác gái, bác còn chuyện gì sao?”
“Cháu đúng là đồ háo sắc, bác còn chưa nói xong!” Sở Nhược Phi cười nhẹ, nhưng không có ý trách móc.
“Cháu xin lỗi…”
“Không sao! Cháu khách khí như vậy làm cái gì!” Sở Nhược Phi vừa nói, vừa lấy một bát canh màu nâu từ tủ bên cạnh.
“Đây là canh gà ác bác nhờ nhà bếp chuẩn bị cho Hoàng Anh.
Gần đây nó đi tuần tra quá mệt nhọc, cháu giúp bác đưa bát canh này cho nó: “Bác gái, cháu biết rồi!” Tạ Miên lấy bát canh từ Sở Nhược Phi Sở Nhược Phi không có ngay lập tức buông bát canh ra, ngược lại còn dùng sức giữ lại, căn dặn thêm: “Miên, cháu nhớ quan tâm nó nhiều hơn một chút.”
Đôi mắt cô hơi mơ hồ, lập tức hiểu được ý trong lời nói của Sở Nhược Phi.
Tạ Miên cười khúc khích khẽ gật đầu: “Cháu đi đây kẻo canh nguội mất”
Nói xong, Tạ Miên đem theo bát canh gà đến phòng làm việc của Hoàng Anh.
Danh Sách Chương: