Sau khi Chu Hoàng Anh trở lại từ công viên tưởng niệm.
Trần Tuấn Anh liền dẫn theo Hà Thanh Nhàn, lấy lý do lo cho Lâm Ngọc Linh, quang minh chánh đại vào ở nhà họ Chu – trên thực tế, hoàn toàn là lo lắng người đàn ông này, dưới cơn thịnh nộ sẽ làm ra chuyện gì đó không có thế vẫn hồi Dẫu sao anh cố tình muốn đuổi Tiêu Thành Đạt ra khỏi đất nước, cũng thật sự là nói được làm được.
Chẳng qua, bản thân mình cũng vì thế mà tốn thương gân cốt không ít ”
,.Đưa tôi” Chu Hoàng Anh nghiêng đầu, ánh mắt lạnh lùng áp bức: “Nhanh lên: “Không, anh có giỏi thì đánh chết em đi” Trần Tuấn Anh cứng cổ, chết không nhượng bộ “Tùy cậu” Anh cầm lấy bình rượu định uống.
“Anh đừng uống nữa.
Nói cho em nghe rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì có được hay không? Trời ạt Anh không biết dạ dày anh không tốt, hay là anh quên chúng ta là quân nhân không thể uống rượu? Lỡ may có nhiệm vụ yêu cầu chúng ta xuất phát thế thì anh phải làm sao?”
Ngay cả cô ấy cũng không muốn được anh bảo vệ nữa.
Thế thì anh còn đi bảo vệ người dân nào? Bảo vệ quốc gia nào đây?
Chu Hoàng Anh cười nhạt, đẩy tay Trần Tuấn Anh ra: “Phụ nữ trời sinh tính nóng lạnh.”
“Lời này tôi không thích nghe” Hà Thanh Nhàn bất bình lên tiếng thay cho bạn thân của mình: “Thủ trưởng Chu Hoàng Anh, rốt cuộc anh đã làm chuyện gì với cậu ấy mới chọc cho cậu ấy đánh nhau với anh”
“Tôi? Ha ~ cấp trên muốn tự ý thu hồi giấy hôn thú của tôi và cô ấy.
Tôi chỉ có thể lợi dụng áp.
lực của dư luận, khiến bọn họ bỏ qua, có thể ở trong mắt c‹ là muốn phá hủy cô ấy, cùng tôi kết hôn là phá hủy cô ấy chăng?”
Người đàn ông nói, thấp giọng khàn khàn cười thành tiếng.
Trần Tuấn Anh chưa từng thấy qua như vậy.
Trong mắt anh ta Chu Hoàng Anh luôn luôn bá đạo tự tin, chuyện gì cũng nắm trong lòng bàn tay, không có bất kỳ bất trắc nào.
Nhưng bây giờ.
Ánh mắt anh ấy đỏ lên.
Môi mỏng trắng bệch nhợt nhạt.
Trong vòng mấy ngày ngắn ngủi gầy đi rất nhiều.
Bởi vì mắc mưa nên bây giờ còn hơi hơi sốt.
Nếu như không phải là mình cùng Hà Thanh Nhàn tới, cũng không chừng anh ấy có thể cứ như vậy mà tự giết chết mình.
Haiz.
Trần Tuấn Anh thở dài: “Nhưng mà, ở góc nhìn của Tiêu Thành Đạt, cách này của anh là ép bọn họ quay về biệt thự, là phái người đi bắt cô ấy.”
“Tôi nghĩ không đoan chính như vậy sao?”
Anh ta hỏi ngược lại “Cho nên, đối với Lâm Ngọc Linh mà nói, cách này là đối nghịch với cô ấy.
Cô ấy nghĩ thế cũng không sai”
Thật sao?
Đối nghịch với cô ấy?
Sao anh lại chưa từng nghĩ qua chứt Lúc cô buộc anh kí tên, có từng nghĩ anh buồn đến mức nào không? Lúc cô mất đi người thân nhất, có từng nghĩ qua anh cũng vì cô bưồn mà rất đau lòng không? Nhưng lúc anh gặp cô, cô.
lại nói gì? Từng câu từng chữ đều là muốn vạch rõ giới hạn với anh.
Chu Hoàng Anh phất tay, đứng dậy, sau một chút loạng choạng, anh đứng vững: “Ngủ thôi”
“Đại ca…” Trần Tuấn Anh nhìn theo anh đi xa dần, lại than thở một lần nữa: “Haiz, làm sao đây?
Nhàn, em có liên lạc được với Lâm Ngọc Linh không?”
“Ừm, không liên lạc được với cô ấy” Hà Thanh Nhàn nhẹ nhàng cầm tay Trần Tuấn Anh, “Hết thảy cũng sẽ đi qua, không có chuyện gì đâu.”
“Cũng còn may lần này có em ở bên cạnh anh.
Nếu không, anh cũng trước không nghĩ đến chuyện qua đây xem anh ấy thế nào, sau lại gấp.
đến chết.
Sau đó nữa còn phải dẫn người tới chỗ Tiêu Thành Đạt kia đoạt người trở lại, gây phiền toái gì cũng không bi Hà Thanh Nhàn cười khẽ, tựa vào trên vai không bị thương của anh ta, lười biếng nheo mắt lại Cô bây giờ mặc dù rất lo lẳng cho Lâm Ngọc Linh, nhưng còn lo lảng cho người bên cạnh nhiều hơn nữa.
Thương tích của anh ta còn chưa khỏe lại, không chịu nổi bị đày đọa nhiều.
“Yên tâm, chờ vết thương của anh khá lên chút, anh cũng sẽ giúp cho đại ca để ý đến chuyện của Lâm Ngọc Linh’ “Không sao.
Không phải các anh nói Tiêu Thành Đạt lợi hại sao? Lâm Ngọc Linh đi theo anh 1a khẳng định cũng rất an toàn.
Bây giờ cậu ấy còn không thèm nhận điện thoại của em nữa, e là trong lòng thực sự không dễ nguôi ngoai.
Đế cậu ấy đi cùng Tiêu Thành Đạt bận bịu chút, em không ý kiến” Cô ta cười Trần Tuấn Anh gật đầu Nếu như không phải là Lâm Ngọc Linh muốn ly dị, Chủ Hoàng Anh e là cũng rất yên tâm mà để cho Lâm Ngọc Linh đi theo Tiêu Thành Đạt Nói cho cùng.
Hay là trong lòng không an tâm.
Hy vọng, đại ca có thể đón Lâm Ngọc Linh về tới nhanh lên một chút.
Cô gái nhỏ Hà Thanh.
Nhàn này một mực nói không ngại, thật ra thì chính là sợ anh nhận ra được lo âu và để ý của cô.
Anh có cơ hội, nhất định sẽ đi nói chuyện nhiều hơn Khoảng thời gian này, đều là cô ấy chăm lo cho anh ta.
Anh ta cũng nên làm một chút gì.
Danh Sách Chương: