Tân An bị kim châm làm thức giấc, Lâm Ngọc Linh vội vã bỏ bữa tối đang ăn dở mà qua xem thử.
Nhìn thấy cô đi đến, Tân An nhanh chóng từ trên giường bệnh ngồi dậy, hét lên: “Xin chào chị Linh.
”
Lâm Ngọc Linh vỗ trán cười nhạt: “Còn biết gọi là chị sao? Không phải là muốn dùng súng cao su bản chị sao?”
“Lúc đó em thiếu hiểu biết, mong chị Linh tha thứ cho em” Tân An xấu hổ cúi đầu xuống.
“Thằng nhóc ngốc nghếch này” Lâm Ngọc Linh mỉm cười nhưng không hề bận tâm, cô đưa bữa tối cho Tân An: “Em đói chưa? Chị mua bữa tối cho em ở một nhà hàng gần đây, em có thế ăn một ít”
Tân An nhận bữa tối nhưng cứ nhìn chằm chäm vào hộp cơm một cách phức tạp, cũng không hề có ý định nhúc nhích.
“Sao vậy? Không hợp khẩu vị của em sao?” Lâm Ngọc Linh tò mò hỏi.
“Không! Tân An lắc đầu quầy quậy: “Chị Linh, bữa tối này thật phong phú, từ khi sinh ra đến giờ em chưa bao giờ được ăn một bữa ăn ngon như vậy, vậy em có thế để dành cho mẹ em được không? Em muốn cho mẹ nếm thử!”
Nghe những lời nói của Tân An, trái tim của Lâm Ngọc Linh run lên một cách nặng nề.
Đầu sư tử om*, thịt lợn xào cần tây, trứng xào cà chua, những món này không khác gì những bữa ăn bình thường.
*ĐÐâầu sư tử om (Thịt viên Tứ Hỷ): Thịt viên có đường kính tầm 5-10cm, về nguồn gốc cái tên thì nói nôm na là từ hình dáng món ăn: cục thịt viên bự tổ chảng được đặt trong cái tô súp nước dùng gà kèm ít bắp cải đã nấu chín, nhìn hao hao cái đầu sư tử và bờm của nó.
Nhưng trong ánh mắt của Tân An, đó là một bữa ăn tinh tế, cậu bé thậm chí đã chảy cả nước miếng rồi nhưng vẫn muốn để dành cho mẹ đồ ăn ngon.
Nhìn dáng vẻ mong đợi trong đôi mắt trong veo của cậu bé, Lâm Ngọc Linh người cũng rất hiếu thuận với mẹ, không khỏi cảm thấy chóp mũi chua chua!
Điều kiện gia đình của cậu bé không tốt, lúc nào mà có món gì ngon là Tân An lại nghĩ đến việc để lại một phần cho mẹ!
“Đừng lo lắng, chị cũng mua cả phần cơm cho mẹ em, em yên tâm ăn phần của em đi!”
Lâm Ngọc Linh sờ đầu Tân An, nhẹ nhàng nhắc nhở.
Hai mắt Tân An sáng lên, trở nên tự phụ mà hưng phấn kêu to: “Cảm ơn chị!”
Cậu bé xắn tay áo lên, vừa định dùng tay bốc thức ăn thì Lâm Ngọc Linh đã nhanh chóng ngăn cậu bé lại: “Tân An! Em sao lại ăn như thế này? Ăn như vậy là không được!”
Tân An co rụt lại và đặt tay xuống.
“Nhưng… nhưng mẹ và tất cả mọi người đều ăn như thế này”
Hóa ra là do thói quen được hình thành từ nhỏ.
Lâm Ngọc Linh khẽ thở dài, trước tiên cô giúp Tân An xắn tay áo sau đó lại kiên nhẫn dạy cậu bé cách cầm đũa: “Nếu em ăn như vậy thì sẽ dễ dàng đưa vi khuẩn vào cơ thể, dễ sinh bệnh.
”
Tân An chăm chú lắng nghe, cậu bé này thông minh hơn người bình thường, tiếp thu kiến thức nhanh chóng.
Vừa lúng túng dùng đũa, cậu bé vừa xúc động nói: “Hóa ra ăn gì cũng cần phải dùng đũa, về em phải dạy lại cho các bạn, để họ không ăn bằng tay nữa!”
“Rất ngoan!” Lâm Ngọc Linh đau lòng sờ đầu cậu bé.
Tân An cắn một miếng thịt, vẻ mặt mãn nguyện cười nói: “Chị Linh, chị thật tốt bụng.
Thật ra, em rất ghen tị với chị, mà chị là phóng viên nên chắc chắn được lên TV đúng không?”
“Trong tương lai có thể” Lâm Ngọc Linh cười tủm tỉm đáp, cô biết răng bây giờ kinh nghiệm của mình chưa đủ.
“Oa, chị ơi, chị thật tuyệt vời, Tân An cũng rất thích xem tin tức.
Trước đây, vì không có tiền nên khi muốn xem TV, em sẽ lẻn vào một cửa hàng nhỏ, em ghen tị nhất với những người được lên TV và được người khác hâm mộ” Tân An thoải mái nói chuyện, trong mắt còn hiện lên hy vọng.
“Em bây giờ còn nhỏ, chỉ cần em chăm chỉ học tập, em chắc chắn sẽ làm được” Lâm Ngọc Linh nghiêm túc an ủi.
Tân An lắc đầu tự tỉ: “Mẹ nói, chúng em nghèo và chúng em không đủ tư cách để được đến trường đi học”
“Cái gì!” Lâm Ngọc Linh phản đối quyết liệt, cô kéo mặt của Tân An ra và nhìn chäm chăm vào mắt cậu bé nói In An, em nhớ đây, tiền không bao giờ được xem là thước đo đánh giá cuộc sống tương lai của bất cứ ai.
Gia đình của chị gái chị cũng rất nghèo nhưng điều này không hề dập tắt được hy vọng vào cuộc sống của chị ấy.
Chính vì vậy, dù ở hoàn cảnh như thế nào thì em cũng phải sống một cách tích cực, chỉ bằng cách sống thì mới có khả năng vô hạn”
Danh Sách Chương: