“Vũ Hồng Hoàng”
Khi Mạc Vinh Thành đến nơi, Hồng Hoàng vẫn còn đang bất tỉnh.
Anh đưa tay lên mũi cô thăm dò hơi thở.
Cảm nhận được hô hấp đều đặn từ đối phương, Vinh Thành thở phào nhẹ nhõm, không chút nghĩ ngợi vội vàng bế cô ra khỏi phòng.
Anh dùng sức, lấy chính thân thể làm vật để xô vỡ cửa kính ở tầng hai, nhảy xuống phía dưới.
Trong lúc hành động, anh vươn tay che gáy Hồng Hoàng, ôm chặt thân thể cô vào lòng, triệt để bảo vệ đối phương.
“Mạc Vinh Thành…”
Mạc Vinh Thành và Vũ Hồng Hoàng nặng nề ngã lăn xuống đất, cú va đập quá mạnh khiến hai người kêu lên đau đớn.
Hồng Hoàng cố gắng mở mắt, cơn đau không ngừng khuếch đại và việc mất máu quá nhiều khiến cả người cô càng thêm khó chịu.
Cho dù Mạc Vinh Thành là người tập võ đi chăng nữa thì cũng không thể nào chịu đựng nổi sức nặng của cả hai người dồn vào mỗi bản thân.
Không chỉ vậy, tính từ độ cao ở phía trên kia nhảy xuống mà nói, hiện tại anh cảm thấy sống lưng mình đau ê ẩm, cả người hoàn toàn không thể cử động, chỉ đành tạm thời nằm im một chỗ.
“Anh, anh không sao chứ?”
Vết thương ở bả vai trái của Hồng Hoàng ngày càng chảy nhiều máu do chấn động.
Thế nhưng cô không quan tâm, chỉ qua loa dùng tay ấn chặt vết thương.
“Bây giờ cô di chuyển nối không?”
Mạc Vinh Thành khó khăn hỏi, nhận lại được cái gật đầu từ cô.
“Có thể thực hiện sơ cứu chứ Hồng Hoàng nghe vậy, quyết đoán gật thêm lần nữa.
Mạc Vinh Thành khế thở phào, gắng hết sức dặn dò Vũ Hồng Hoàng những việc cần làm, đồng thời đem thứ gì đó từ túi áo trong ngực nhét vào tay cô.
“Trước mắt cô tạm thời tự xử lý vết thương đi đã.
Chừng nào trở lại quân khu, tôi sẽ tìm người giúp em”
Vũ Hồng Hoàng nhận lấy đồ vật mà Mạc Vinh Thành đưa.
Khi nhìn kĩ cô mới biết đó là túi đựng máu, dùng để truyền nhóm máu phù hợp cho mình.
Đôi môi hồng khẽ nhếch, lộ ra nụ cười nhẹ nhàng.
*Cô cười cái gì đấy hả?”
“Chỉ là không nghĩ anh sẽ mạo hiểm lấy những thứ này cho tôi.
Đội trưởng, hay là anh thích tôi rôï2”
Cô thẳng thắn trả lời, thậm chí trong giọng nói còn mang theo chút trêu chọc.
Mạc Vinh Thành năm ngửa, tuy toàn thân vẫn còn cảm giác đau đớn nhưng anh không cảm thấy bất tiện hay hối hận với chuyện đã xảy ra cả.
“Tình yêu tựa như sinh mệnh vậy.
Nếu là người khác, tôi cũng làm vậy thôi.
Hơn nữ: ì tôi nên mới bị thương thành ra thế này”
Mặc dù vốn dĩ có thể tránh được.
Vũ Hồng Hoàng càu nhàu trong cuống họng, bôi thuốc chống viêm lên vết thương lồng thời tự truyền máu cho mình.
Màu da dần dần được khởi sắc, tạm thời bỏ qua chuyện nội thương bên trong thân thể thì hiện tại việc cô có thể sát cánh bên cạnh Mạc Vinh Thành để chiến đấu, hoàn toàn không thành vấn đề.
“Thủ trưởng, cảm ơn anh”
Mạc Vinh Thành xua tay, tỏ ý không có gì “Anh cảm thấy ổn chứ?”
“Không sao, cơ thể tôi vốn dĩ đã quen với việc này rồi Mạc Vinh Thành đáp lời.
“Vậy là trước đó bọn họ đã nghiên cứu ra rồi sao? Anh có dự định phẫu thuật không?
Hay ở lại thủ đô để tiến hành trị liệu?”
Vũ Hồng Hoàng vừa nghe thấy thì đã đồn dập hỏi ngay lập tức.
Mạc Vinh Thành nghe cô huyên thuyên không dứt thì bật cười, đôi mắt nhìn cô tràn ngập ẩn ý.
Vũ Hồng Hoàng chợt cảm thấy xấu hố, quay đầu đi không hỏi tiếp nữa.
Thấy cô ngượng ngùng, Mạc Vinh Thành biết điều không tiếp tục trêu ghẹo đối phương nữa.
Anh chống tay đỡ lấy thân thế, chậm rãi ngồi dậy.
Mạc Vinh Thành sửa sang cài lại nút cổ áo, không nhanh không chậm trả lời *“Xảy ra chút chuyện, có thể sẽ không ở lại..
“Thật à..”
“Cô cảm thấy lạc lõng à?”
Mạc Vinh Thành buồn cười hỏi lại.
“Không được ư?”
Vũ Hồng Hoàng ngang nhiên đáp trả trở lại.
Đúng vậy, thật là không được sao?
Mạc Vinh Thành không rõ ba từ này có ma lực gì lại khiến anh suy nghĩ sâu xa đến như vậy.
Anh chỉ biết, sau khi nghe cô nói, bản thân cứ thế thất thần hồi lâu.
Mãi đến khi giọng nói của Chu Hoàng Anh vang lên bên tai, anh mới giật mình, tỉnh táo trở lại.
Anh vậy mà ở thời điểm lại nhiệm vụ lại bị phân tâm.
Thủ đô này, đúng thật là một nơi vô cùng kì diệu.
Chu Hoàng Anh liếc mắt nhìn bầu không khí kì quặc giữa hai người đối diện mình, khẽ chau mày hỏi.
“Vũ Hồng Hoàng, vết thương của cô hiện tại thế nào rì So với nhiệm vụ ở khu vực quân sự lần trước, lần này khác hơn rất nhiều.
Bọn họ không có tuyến phụ trách về vấn đề y tế.
Vậy nên bọn họ làm việc không được quá mức.
liều lĩnh, băng không chắc chắn sẽ mất mạng.
“Báo cáo thủ trưởng, tôi không..”
“Cô ấy là vì cứu tôi.
Chu thủ trưởng, kế hoạch lần này xảy ra hệt như anh dự đoán vậy.”
Mạc Vinh Thành chống tay xuống bãi cỏ xanh mướt, lấy đà đứng dậy.
Lời vừa đến khóe môi lại chẳng thể nào nói ra khỏi miệng, Vũ Hồng Hoàng biết hiện tại Mạc ‘Vinh Thành vẫn đang nghỉ ngờ cô sử dụng khổ nhục kế.
“Mạc thủ trưởng cũng vậy, chỉ vì muốn gây kích động đến quân khu phía Bắc mà không khỏi vươn tay quá dài, hao công tốn sức đến thế kia.”
“Lo mà quản tốt người của mình đi.”
Dút lời, Mạc Vinh Thành lập tức rời đi, đến một cái liếc nhìn về phía Vũ Hồng Hoàng cũng không có.
Cô ngồi tại chỗ, chợt cảm thấy lồng ngực nhói lên, khó chịu vô cùng.
Cô.
không biết rốt cuộc mình đã làm gì sai mà thái độ đối phương lại thay đổi đến chóng mặt như vậy.
Mọi người ở xung quanh cứ ngỡ Vũ Hồng Hoàng không đủ sức đứng dậy, vội vàng tiến tới nâng lấy thân thể cô.
Danh Sách Chương: