Lâm Ngọc Linh bị dọa cho run rẩy cả người, nhanh chóng rời khỏi lồng ngực Chu Hoàng Anh Vừa nhắc lại chuyện lúc đó, trong lòng Lâm Ngọc Linh liền bị hoảng sợ vây kín, cô.
vĩnh viễn cũng sẽ không quên được cảnh tượng đám người kia liều mạng xé rách quần áo cô, hôn lên da cô.
Nhưng may là Chu Hoàng Anh đã đến kịp.
Lúc này anh mới phát hiện bản thân nhất thời kích động đã dọa cô sợ.
Anh nhẹ giọng thở dài: “Xin lỗi, là anh không khống chế được, mọi chuyện đã trôi qua rồi, em sẽ không gặp phải bất cứ tổn thương nào nữa”
Anh ôm thân thể lạnh băng của Lâm Ngọc Linh vào lòng một lần nữa, tuy không nói gì nhưng trong lòng anh đang rất hối hận.
Dựa trên bờ vai rằn chắc của anh, lòng Lâm Ngọc Linh mới hơi yên ổn lại một ít, cả nửa ngày sau, cô mới khôi phục lại khả năng nói chuyện: “Lúc đó xảy ra chuyện kia, trong.
đầu em đã quên mất suy nghĩ, bọn họ đòi em một tỉ bảy trăm năm chục triệu rồi sẽ thả em trai em ra, nhưng sau khi em mượn được số tiền này từ chỗ Annie thì bọn chúng lại giở tròi Loại chuyện vô duyên vô cớ thế này đúng là có rất nhiều sơ hở, người sáng suốt chỉ cần hơi bình tĩnh một chút là có thể nhìn ra được, nhưng đối mặt với Lâm Ngọc Linh lúc này, anh thật sự không có cách nào trách móc điều gì.
“Em chỉ là…em chỉ là không muốn anh vì vậy mà gặp phải nguy hiểm, nhưng em không ngờ anh vấn đến, thật sự rất xin lỗi, em biết em rất ngu, mỗi lân làm việc gì đều không động não, chỉ biết làm liên lụy người bên cạnh…”
Chu Hoàng Anh không nói bất cứ lời nào an ủi cô, chỉ là không ngừng sờ đầu cô, nhẹ giọng nói: “Không sao, sau này chỉ cần vào lúc gặp chuyện, em báo lại với anh ngay là được, em không cần động não gì cả, anh sẽ giải quyết giúp em”
Anh sẽ giải quyết giúp em…
Một câu nói ngắn ngủi này đối với Lâm Ngọc Linh mà nói lại là sự an ủi cực kỳ lớn.
Bao nhiêu uất ức và sợ hãi bị giấu kín đều trút hết ra trong cái ôm này, cô dựa vào lòng Chu Hoàng Anh, lớn tiếng khóc lên.
Chu Hoàng Anh cứ vậy không hề động đậy mà ôm cô, cho dù nước mắt làm ước áo sơ mi, anh cũng không thèm để tâm chút nào.
Cũng không biết đã khóc bao lâu, bàn tay năm lấy vạt áo anh của cô dần dần nắm chặt, trong giọng nói khàn đặc chứa đầy kiên định: “Hoàng Anh, cảm ơn sự chăm sóc của anh, nhưng ai cũng không thể dựa vào người khác cả đời, trải qua chuyện này em mới phát hiện ra bản thân mình yếu ớt đến chừng nào, sau này em muốn cố gẳng trở thành một người lợi hại hơn”
Chu Hoàng Anh cau chặt mày: “Em nói không sai, nhưng em là ngoại lệ, anh có thể cho em dựa vào cả đời…
Lời của anh khiến trong lòng Lâm Ngọc Linh tràn đầy ấm áp, nhưng cô vẫn kiên định với ý nghĩ của mình: “Em biết em gả cho người giỏi nhất cả Thủ đô này, chính vì vậy nên em mới càng phải làm như thế, em không muốn bị người ta nói thành đồ vô dụng!”
Chu Hoàng Anh hết cách với cô: “Linh, em nói thật xem có phải kết hôn với anh em cảm thấy áp lực không?”
Sao anh lại có suy nghĩ như vậy, ánh mắt Lâm Ngọc Linh dần dần sâu thắm: “Sao lại có áp lực được chứ, là phúc em tích cóp từ mấy đời mới đúng”
Ngón tay thon dài của anh ôm lấy gò má cô, cực kỳ dịu dàng: “Đối với anh mà nói, em cũng là vậy chứ đâu khác gì, em có biết vào khoảnh khắc lúc em bị đưa vào bệnh viện, trong lòng anh đã nghĩ chỉ cần em bình an thì thứ gì anh cũng không cần nữa”
Rồi sẽ có một người xem bạn như bảo vật, xem bạn như cả thế giới Những ngày tháng trước kia sống quá hiu quạnh nhạt nhẽo, từ khi có anh xuất hiện, Lâm Ngọc Linh mới hiểu được cái gì là cảm giác được người ta thương yêu.
Hốc mắt cô hơi đỏ, Lâm Ngọc Linh chủ động nâng người hôn lên môi anh.
Cô cảm thấy bản thân không có chuyện gì, về nhà dưỡng thương cũng được, nhưng Chu Hoàng Anh lại không cho phép, khăng khăng ép cô ở lại bệnh viện một đoạn thời gian.
Phòng bệnh đặt cho cô là phòng Vip, không chỉ môi trường tốt mà thái độ phục vụ cũng cực tốt, thậm chí còn có niềm vui khi mỗi ngày Trần Tuấn Anh đều tới kể chuyện cười cho cô nghe.
Danh Sách Chương: