Hôm sau, sáng sớm.
Lâm Ngọc Linh tỉnh dậy, cả người đau nhức.
Ngày hôm qua đứng quá lâu, lúc cử động, cả người đều có loại cảm giác mệt mỏi nói không ra được thành lời.
Cô ngáp đi ra khỏi phòng, theo bản năng đi tới chỗ mấy con mèo hay tập trung lại, ngồi xổm người xuống, ôm lấy con mèo mun: “Mun ơi, Mun à,Mun à”
“Meo” Con mèo mun miễn cưỡng kêu một tiếng “Nếu như thấy vui thì kêu meo meo đi nào.
”
“Meol”
Lâm Ngọc Linh không kiềm được cười lên, gò má cọ một cái ở trên người nó.
Trí nhớ đột nhiên quay trở về một ngày nào đó nhiều năm trước…
“Ngọc Linh thích mèo, chúng ta sau này sẽ nuôi thêm mấy con nữa” Một giọng nam trưởng thành, trầm ổn rất dễ dàng làm cho lòng người thấy an tâm.
“Nhà đã có bốn con mèo hoang rồi” Người phụ nữ trung niên không biết làm sao.
Trong trí nhớ.
Lâm Ngọc Linh không thấy rõ mặt của hai người, cô rất thấp, chỉ có thể đến đầu gối của hai người.
“Haiz, dẫu sao chúng ta đây…”
Người đàn ông trung niên còn chưa nói xong, người phụ nữ bên cạnh ông ta cũng thở dài theo.
Sau đó, Lâm Ngọc Linh còn bé cảm giác đỉnh đầu mình, được một đôi tay ôn nhu vuốt ve một chút.
Phục hồi tinh thần lại, Lâm Ngọc Linh theo bản năng đưa tay, sờ một cái ở trên đầu Mun.
Ba, mẹ.
Hôm nay đều đã không có ở đây.
Mấy con mèo lúc nhỏ đi theo cô kia, hôm nay cũng không biết đi đâu.
Thời gian thật là tàn nhãn.
Cô cúi đầu suy nghĩ, cười khổ nhìn con mèo trong lòng, ngón tay gãi gấi lông giúp nó, Mun tựa vào trong lòng cô, dễ chịu kêu “meo meo”, còn ngoắc ngoắc cái đuôi, tỏ ra rất thoải mái.
“Học trò, mới sáng sớm cô đã đối với mấy con vật nhỏ này như vậy mà làm gì?” Lục Vương đi ngang qua, nhìn thấy Lâm Ngọc Linh đối với mèo.
tốt như vậy, hừ lạnh một tiếng.
Lâm Ngọc Linh nghe tiếng ngấng đầu lên.
Chỉ thấy người trước mặt mang mắt kính gọng đen, tóc mái che ngang lông mày.
Bên trong con ngươi lóe lên ánh sáng chói mắt.
Mắt kiếng lớn, che lại đôi mắt hoa đào lãng mạn đoạt hồn phách của người khác kia, lại thêm mấy phần cảm giác chững chạc.
Ừm…
Tiêu Thành Đạt không đeo mắt kiếng cũng rất: mê hoặc lòng người, trong đáy mắt có một tầng sương mù tự đắc, khiến cho người như mê như say, Lục Vương đeo mắt kiếng lên, sương mù trong đáy mắt liền biến mất không còn tự đắc, mà trầm ổn, tính lạnh.
Sư phụ của cô quả nhiên là quái vật!
Lâm Ngọc Linh rơi vào trầm tư.
“Này” Lục Vương thấy cô không để ý tới mình, đưa tay quơ quơ ở trước mặt cô.
*Tôi mới vừa rồi không phản ứng kịp, còn tưởng là Đại sư phụ.
” Cô cười một tiếng sau trả lời.
“Phải không? Sao tôi lại có cảm giác là cô đang nghĩ đến chuyện gì bi thương lắm? Khuôn mặt nhỏ nhắn không còn đáng yêu nữa” Lục ‘Vương ngồi xuống ở trước mặt cô, đưa tay bắt gò má cô, “Không thể không vui được”
“Meo!”
Mèo Mun kêu một tiếng, đưa móng vuốt ra cào cào Lục Vương một chút.
Lâm Ngọc Linh ngơ ngẩn, hơi rũ mắt nhìn mèo Mun trong lòng: “Nhị sư phụ người nói con người có thể có kiếp sau hay không…”
“Có chứ, giống như tôi đời trước sẽ biết đời này tôi phải gặp mọi người.
”
Nói thật.
Câu trả không tin.
“Meol”
Mèo Mun từ trong ngực cô nhảy thoát đi Một cơn lạnh lùng uy áp tấn công tới.
Hai người đồng loạt nhìn lại.
Tiêu Thành Đạt mặc một bộ áo sơ mi màu đen, áo khoác vải nhung màu trắng khoác ngoài.
Anh ta ưu nhã lười biếng giống như một con mèo.
vậy, nửa dựa ở tường, hơi cúi người xuống ôm lấy mèo Mun chạy tới, thản nhiên tự đắc hiện ra hết.
Cũng như cũ, không đeo mắt kiếng.
Một tầng sương mù ở đáy mắt không ngừng vòng quanh.
“Dâng hương ăn cơm.
Xuống” Thấy hai người đều thấy mình, Tiêu Thành Đạt nói một câu, buông xuống mèo xoay người rời đi.
Lâm Ngọc Linh tỉnh hồn, liền đứng lên: “Nhị ¡ của Lục Vương, Lâm Ngọc Linh sư phụ gặp lại sau nhé”
Lục Vương nhún vai một cái Rõ ràng là ba người cùng như nhau.
Anh ta vẫn chẳng biết gì.
Haiz Bỏ đi bỏ đi Dù sao học trò cũng không phải của anh ta, chỉ có thể trách thầm.
Nhưng mà, Lục Vương vừa mới tới tháp canh liền nhận được điện thoại…
Danh Sách Chương: