Chu Hoàng Anh từ tốn đánh răng, Hệt như không hề quen biết người mà Trần Tuấn Anh nhắc tới vậy, chỉ đang lúc súc miệng mới thở nhẹ ra, nói một chữ “Ừ” mà trả lời.
“Tối ngày hôm qua anh tìm đến nhà họ Tạ, hình như muốn cứu Tạ Miên.
Nhưng bị chúng tôi cản lại.
Anh ta mang thương tích chạy mất.
Tạ Miên bây giờ muốn được gặp anh.”
“Cho nên, chuyện này có quan hệ thế nào với Trịnh Thành Nam?”
“Anh ta làm đó”
“Không gặp”
“Anh nghe em nói xong đã.
Tạ Miên không chỉ có yêu cầu gặp anh, còn yêu cầu gặp ba mẹ.
Với lại, cấp trên phát tin tới, ba ngày sau phái anh đến chỗ giáp giới với Myanmar.
Anh cứ thử nghĩ cho kĩ, chắc chắn là có người muốn thừa dịp anh không có ở đây mà làm trò đó”
Trần Tuấn Anh nói đến độ nước miếng văng tung tóe: “Anh không đếng uân khu thì cũng chú ý điện thoại chút chứ.
Thân là sĩ quan tình báo của anh, em bày tỏ thất vọng cùng cực.”
“Ba mươi phút.”
Chu Hoàng Anh cúp điện thoại, uống một hớp nước, súc miệng đầy bọt.
Cạo râu, rửa mặt.
Sau đó, đứng yên ở trước gương, anh chậm rãi giơ tay lên, đầu ngón tay ấn ở trên xương quai xanh.
Một dấu vết giống như là cháy bỏng.
Chỉ có điều, vừa đụng đến đã rời đi.
Ngày hôm qua, dường như cô ở đây, chân thực rõ ràng đến vậy, thế nhưng bây giờ lại giống như là mộng vậy.
Chu Hoàng Anh xoay người rời khỏi phòng tâm trở về phòng thay một bộ quần áo.
Nghênh ngang mà đi.
Quân khu Tạ Miên dùng lực không ngừng đập vào hàng rào sắt giam cô ta.
“Tôi muốn gặp Chu Hoàng Anh, tôi muốn gặp ba mẹ tôi!”
“Các người có nghe hay không, tôi bây giờ muốn gặp họi”
Trong phòng nghỉ.
Trần Tuấn Anh đứng ở lối vào bẻ ngón tay: “Đã là lần thứ một trăm bảy mươi hai rồi.
Đại ca sao anh còn chưa tới? Thật là sầu quá đi mà.
Trần Thịnh anh nói xem, để cho anh thay thế vị trí của ôi, sao anh lại không thể quản rộng hơn, quản cả những việc này chứ?”
“Cảm tình của anh và Thủ trưởng khác”
Nói chuyện chú ý một chút, tôi là người đã có gia đình rồi đó.
Cái gì gọi là cảm tình khác chứ?”
“Hòa hợp gắn bớ?”
“Mẹ nó anh có tin tôi dim chết anh không?
Bản một phát súng là lạnh đầu đó? Bây giờ là lúc đùa giỡn à?” Trần Tuấn Anh bắn một vào sau gáy của Trần Thịnh một cái.
“Một sáng sớm mà tức giận thế?”
“Ui, đại ca, anh đến rồi Chu Hoàng Anh cởi áo khoác xuống đưa cho Trần Thịnh, nhìn về phía Trần Tuấn Anh: “Xảy ra chuyện gì?”
“Anh tự mình đi xem đi, đang làm khùng làm điện ở trong đó đó”
Người đàn ông chớp mắt, đến gần phòng giam nhốt Tạ Miên thì dừng lại.
Nhìn người ở bên trong, môi mỏng khế nhếch, anh giơ tay, ngoäc ngoäc khớp tay ra hiệu: “Tất cả đi xuống đi”
Tất cả quân nhân chung quanh lui hết ra sau.
Anh hạ tầm mắt, cúi người nhìn Tạ Miên trong phòng giam: “Tìm tôi? Làm gi?”
“Tôi muốn gặp ba mẹ tôi!” Tạ Miên nhìn anh trong mắt có sợ hãi, cũng có hận ý rất sâu, là một kiếu yêu đến sỉ mê thành hận “Bọn họ, sợ rằng không có thời gian tới gặp cô!
Đôi môi mỏng của Chu Hoàng Anh cong lên: “Quên nói cho cô hay.
Hai ngày trước, tập đoàn Hồng Liên phá sản, mấy công ty lớn nhỏ cũng bị dính líu theo.
Ba mẹ cô bị dính một khoản nợ.
khổng lồ.
Bây giờ, phải dựa vào Quý Nghiêm mà sống tạm”
“Anh lừa tôi! Đại nghiệp của nhà họ Tạ không hề ít hơn nhà họ Chu, làm sao có thể…”
“Ha…”
Chu Hoàng Anh cười lắc đầu một cái: “Tôi còn phải cảm ơn Tiêu Thành Đạt cùng diễn vở kịch này với tôi đấy.
Nếu như không phải là anh ta dẫn đầu ra tay, người của cục Thuế vụ điều tra hết các khoản nợ của tập đoàn Hồng Liên, có khi tôi cũng không cách nào động vào.
cây đại thụ che trời đó được.”
Hai ngày trước.
Đêm khuya Tiêu Thành Đạt đứng ở ban công, cầm điện thoại di động: “Hôm nay, qua đây”
“Có chuyện, tôi cần anh hỗ trợ”
“Anh ở trước mặt nhiều người như vậy lật tẩy thương thế của tôi, giờ còn muốn tôi giúp anh?
Thủ trưởng Chu Hoàng Anh thật biết đùa” Tiêu Thành Đạt châm biếm đáp trả “Không lật tẩy thương thế của anh, làm sao.
Lục Vương biết được?”
“Sớm biết vậy, tôi không nên lấy cơ thể mình ra đánh đổi với anh.”
Danh Sách Chương: