Mục lục
Ông Xã Là Chiến Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



“Lâm Ngọc Linh!” Chu Hoàng Anh đưa tay bắt lấy bờ vai của cô.
Không ngờ tay của anh lại đang run.
Lâm Ngọc Linh hận sao vừa này mình lại ra ngoài.

Chu Hoàng Anh vốn luôn trâm ổn có thể khống chế cảm xúc cực kỳ tốt lại bị đánh đến nỗi tay run rẩy.

Rốt cuộc là anh bị thương nặng đến mức nào? Cô nhẹ nhàng nắm chặt lấy bàn tay dính máu của anh, cố chấp che trước mặt anh.
“Người ngài hận không phải cháu của mình, mà là cháu đúng không? Nếu làm như vậy có thể khiến lòng ngài dễ chịu hơn, thì xin cứ tự nhiên” Lâm Ngọc Linh cởi áo khoác ra, quay lại đắp lên người Chu Hoàng Anh.

Bàn tay nhỏ bé của cô nhẹ nhàng che mắt anh, đôi môi nhỏ nhắn hôn lên mặt anh, nhẹ nhàng như một con bướm lướt qua lông mi của anh.
Chu Hoàng Anh muốn bảo vệ cô, nhưng lại phải chịu nhiều đòn roi như vậy, miêu tả khái quát bằng bốn chữ da tróc thịt bong cũng không quá.

Chỉ cần động đậy một chút đã đau muốn chết, làm sao có thể rung chuyển được cô lúc đang quật cường?
Bang!
Ông cụ Thanh đúng là không hề nương tay: “Cô nói đúng! Một con đàn bà chuyên dùng lời nói mê hoặc người khác, hoàn toàn đáng chết hơn cháu trai cứng đầu này của tôi gấp một vạn lần!”
Cũng không biết lúc nãy Chu Hoàng Anh đã nói gì khiến ông cụ tức giận như vậy, ra tay cực kỳ nặng.

Lâm Ngọc Linh căn môi chịu đựng, không nói tiếng nào.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô trắng bệch, môi cũng bị cắn đến nỗi chảy máu Khoảng năm sáu phút sau.
Thể lực của ông cụ không chống đỡ được nữa, mới buông roi xuống.
Lâm Ngọc Linh bình tĩnh quay người sang chỗ khác nhìn anh, đồng thời cũng buông bàn tay đang che mắt Chu Hoàng Anh xuống.
“Ngài hài lòng chưa?” Dường như cô chẳng bị ảnh hưởng chút nào sau trận roi vừa rồi “Ha, cô cũng có khí phách quá nhỉ?” Ông cụ châm chọc.
“Mặc kệ ngài nhìn cháu như thế nào, cũng mặc kệ ngài muốn lợi dụng Hoàng Anh đến mức nào, nếu cháu có thể ngăn cản thì nhất định sẽ không lùi bước.

Còn về chuyện ngài muốn anh ấy cưới người khác… cháu nghĩ, cháu cũng không thua những người phụ nữ kia đâu” Lâm Ngọc Linh dừng lại một chút: “Chỉ là cháu không nghe lời của ngài mà thôi.”

Ông cụ nghe xong những lời này lại bật cười, ông ấy vỗ tay thật to, trong mắt chỉ hiện lên sự tán thưởng trong chớp mắt rồi sau đó dần dần lạnh xuống Ông ấy nhìn Lâm Ngọc Linh chằm chằm.
Trên gương mặt có mấy phần tang thương kia chứa đầy cự nghiêm túc: “Cô có biết cậu bé nhà họ An kia không?”
“Có quen” Lâm Ngọc Linh không chút e ngại “Tôi từng đưa cậu bé đó đến quán Thủy Tộc, từng dạy bảng cửu chương cho cậu bé đó.

Khi còn trẻ tôi còn từng đi cùng cậu ta đến sân bay chơi thả diều, bế cậu ta, cho cậu †a ngồi lên vai mình, cũng từng nói với cậu bé kia, chờ đến khi cậu ta trưởng thành, gia nhập quân đội, tôi sẽ bảo vệ cậu ta.” Giọng nói già nua của ông cụ vang vọng trong thư phòng.
Chỉ mấy câu ngắn ngủi, nhưng hốc mắt Lâm Ngọc Linh đã cay xè: “Cháu biết ngài muốn nói điều gì, nhưng tất cả giờ đã muộn rồi”
“Nói với cậu bé kia, tôi đã từng là một người ông tốt.”
Ông cụ dứt lời, vẫy tay ra hiệu cho hai người cút đi.
Lâm Ngọc Linh nắm lấy tay Chu Hoàng Anh, không nói một lời đi ra khỏi thư phòng của ông cụ Thanh.

Nhưng trong một chớp mắt khi đang đi ra, cô bỗng quay đầu nhìn thoáng qua.

Cô đột nhiên có cảm giác, có lẽ đây là lần cuối cùng cô được nhìn thấu ông cụ hăng hái như thế.
Mặc dù cô không hoàn toàn biết rõ quá khứ giữa nhà họ Chu và nhà họ An.
Nhưng…
Qua những biểu hiện ngày hôm nay của ông cụ Thanh, có lẽ cô không nên biết sẽ tốt hơn.

Những chuyện cũ năm xưa, không nhắc đến là một vết thương, nhắc đến sẽ chạm vào vết sẹo.

Nhưng mặc kệ là vết thương hay là sẹo, đều có một quá khứ tàn nhãn khiến người ta không thể nhìn thẳng nổi.
Nghĩ đến đây, cô sụt sịt thở dài.
Trong lòng ê ẩm.
Con người, sao lại thay đổi?
©ó lẽ ông cụ cũng từng rất thương yêu An Mạch? Nhưng khi ra tay, ông cụ có từng nhớ đến, chỉ trong một giây phút, An Mạch cũng đã từng cười mà gọi ông cụ là ông, lộ ra một nụ cười ngọt ngào không?
Trái tim bị cảm xúc đau buồn lấp đầy, đến nỗi không cảm thấy đau đớn vì vết thương trên người.
“Này bà Chu”
Người đàn ông bên cạnh chợt gọi cô bằng chất giọng trầm thấp.
Lâm Ngọc Linh quay đầu sang: “Dạ?
Ngài Chu có gì cần chỉ giáo vậy?”
Chu Hoàng Anh đưa tay ôm lấy cằm của cô.


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK