“Anh cái gì mà anh?” Chu Từ Danh hạ thấp giọng, trợn mắt nhìn cô, “Không muốn chết thì cút xa một chút”
“Tôi… Tôi…” Lâm Ngọc Linh bị dọa sợ, quỳ một.
chân trên đất vẻ điềm đạm đáng yêu.
Con ngươi của Chu Từ Danh đảo một cái, thái độ đột nhiên thay đổi cười đểu nói: “Em gái nhỏ, thấy thích anh đây thì cũng đừng dùng cái cách này, em nói có đúng hay không?”
Dứt lời, cánh của tay hắn ôm lấy vai của Lâm Ngọc Linh.
Trong mắt cô lướt qua vẻ chán ghét.
Có điều rất nhanh biến mất, giấu đi vẻ mặt không vui Chu Từ Danh đỡ Lâm Ngọc Linh ngồi vào bên cạnh mình, tầm mắt càn rỡ soi mói đánh giá cô.
Cô có chút bất an giấy dụa thân thể.
“Em mấy tuổi?”
“Mười chín…”
“Sinh viên?”
“Tên gì?”
“Tên là Hà Khả Tâm” Lâm Ngọc Linh nhanh trí, mượn họ của Hà Thanh Nhàn, tùy tiện bịa ra một cái tên.
Đồng thời, không ngừng ở ưỡn eo thân thể như trước, muốn mượn cách này tránh xa Chu Từ.
Danh một chút.
Người đàn ông nghe tên này híp mắt cười, tay đi xuống từ vai cô, muốn ôm eo cô: “Em gái, em đừng cử động nhiều như vậy, anh không chịu nổi”
“Được… Tôi, tôi không động”
‘Sau một câu nói như vậy.
Ngón tay của Lâm Ngọc Linh trực tiếp nhắm vào eo hắn, chống cả thân thể hướng về hẳn, con mắt trái nháy mắt nhẹ một cái.
“Ui, còn là một em gái sinh viên hiểu chuyện?
Mới vừa vào nghề à?”
“Anh nói xem, anh có muốn ra ngoài với em không?”
“Tất nhiên rồi!”
Lâm Ngọc Linh cười lên.
Chợt, sắc mặt cô trầm xuống, ngón tay thuận thế rút súng bên hông hắn ra.
Cùng lúc đó, một viên đạn xé gió bản đến, ghim trúng bả vai của Chu Từ Danh, tiếng vang to lớn khiến du khách chung quanh tán loạn chạy trốn.
Những quân nhân đã sớm an bài từ trước, bắt được tín hiệu liền ập đến.
Chu Từ Danh vẻ không thể tin nổi nhìn cánh †ay trái của mình.
Còn không chờ hẳn phản ứng kịp.
Lâm Ngọc Linh một phát súng đánh vào trên đầu gối bên trái của hãn Đôi mắt long lanh như phủ sương mờ khiến người khác yêu thương của cô chỉ còn lại vẻ lạnh lùng như băng hàn biển sâu, vô cùng tỉnh táo.
“Mày, mày rốt cuộc là ai?” Chu Từ Danh bởi vì đau đớn, cặp mắt đỏ bừng, mồ hôi trán không ngừng rơi xuống, “Con mẹ mày, mày dám ám toán ông đây?”
Lâm Ngọc Linh không nói một lời “Ôi trời? Chúng tôi ám toán anh? Thế người chơi cút bắt suốt hai ngày nay với chúng tôi là vị nào nhỉ?”
Trần Tuấn Anh giễu cợt chen miệng vào, tùy ý đi tới bên người Chu Từ Danh, một cước đạp vào vị trí ở bả vai của hẳn.
Chỗ vốn đang bị thương lại bị đánh một cái nữa, Chu Từ Danh đau đến mặt mũi biến dạng, trợn mắt nhìn Lâm Ngọc Linh: “Không nghĩ tới danh tiếng đời này của tôi, lại bị hủy trong tay của một con nhãi conI”
Cô nhìn hắn, mặt không cảm giác.
So với lời của Chu Từ Danh, cô để ý đến điểm dị ứng xoài hơn.
Lúc ấy, hẳn nhìn thấy cô bưng nước xoài tớ cũng không có chút vẻ chán ghét gì, cái này rất không bình thường.
Theo lý, một người nếu như bị dị ứng xoài nặng, hẳn sẽ tránh như tránh tà Hắn… Không giống bình thường.
Có điều, những chuyện này không liên quan tới cô.
“Tôi đi đây”
“Chị dâu, chị đừng đi.
Đại ca sắp tới đây rồi!”
Trần Tuấn Anh liên tục lớn tiếng kêu: “Còn, chút nữa tôi dẫn chị đi gặp Thanh Nhàn!”
Cô nhìn Trần Tuấn Anh đang nhìn mình mặt đầy mong đợi, trong lòng nhọn có chút ấm áp len lỏi vào.
Có điều, chẳng được bao lâu.
Nếu là lúc trước, e răng cô cũng sẽ ở lại đây.
Hôm nay.
Lâm Ngọc Linh cũng không biết tim mình sao lại giống như sắt thép vậy, rất máu lạnh.
Không dung nạp được chứt ấm áp nào có liên quan đến Chu Hoàng Anh cả.
Cô lắc đầu tạm biệt Trần Tuấn Anh rồi vội vã rời đi, như sợ bị ai đó đuổi kịp vậy.
Sau đó, người đàn ông kia chỉ nhìn thấy một cái bóng lưng của cô vội vã biến mất ở trong hành lang.
“Đại ca, em hết sức rồi” Trần Tuấn Anh trông thấy Chu Hoàng Anh đang tới thì thở dài “Tùy cô ấy”
Trong lời nói mang lạnh lùng tịch mịch.
Trần Tuấn Anh không nói một lời cúi thấp đầu: “Vậy còn Chu Từ Danh…”
Danh Sách Chương: