Chương 117: Có tiền thích làm gì cũng được
Sự tự tin của Lam Thải Nhi cũng không phải là vô cắn cứ. Trừ võ đạo thì thứ cô ta thích nhất là đua xe. Tuy do vấn đề thời gian nên cô ta không thể trở thành tay đua xe, nhưng nhờ vào tốc độ phản ứng mạnh mẽ của võ sĩ nên cô ta đã từng thắng cả tay đua xe chuyên nghiệp.
Thế nên khi thấy đối phương có vẻ muốn đua xe, cô ta liền tự tin ứng chiến, thế nên cũng giẫm ga mức cao nhất rồi lao xe gào rít chạy đuổi theo Diệp Thành.
Nhìn thấy cảnh đối phương đang ép sát qua kính chiếu hậu, Diệp Thành khẽ cười một tiếng rồi đột nhiên quay vô lăng thành một vòng tròn đẹp đẽ. Tào Hinh Toàn ngồi bên cạnh mở to mắt, hô lên kinh ngạc: “Anh điên rồi!”
Khó trách vì sao cô ấy lại kêu to như vậy. Phải biết là lúc này chiếc Rolls-Royce Phantom này đang đi trên đường cái trong thành phố, mà giờ còn đang là giờ tan tầm nữa, các loại xe lớn nhỏ nườm nượp qua lại trên đường. Nói trắng ra thì đến cả con ruồi cũng khó mà bay lọt.
Nhưng Diệp Thành vẫn rất thản nhiên, đồng hồ tốc độ trên xe chưa từng xuống dưới 180km/h. Dưới sự điều khiển của anh, chiếc Rolls-Royce Phantom phi nhanh như một con báo săn nhanh nhẹn, thế mà chẳng bị cái xe nào đụng trúng.
Ở bên khác, Lam Thải Nhi lại phải cắn răng giảm tốc độ. Cô ta tự biết mình không có kỹ năng lái xe tuyệt đỉnh như Diệp Thành, nếu cứ nhất quyết muốn đuổi theo đối phương thì e là xe hỏng người cũng chẳng còn.
Nhưng đôi mắt cô ta chuyển động, rồi cô ta lại nở nụ cười đắc thắng. Cô ta chuyển hướng rồi lao nhanh xe đi…
Mười lăm phút sau, Diệp Thành dừng xe. Lúc này cô bé kia đã vô cùng hưng phấn bởi cuộc đua xe điên cuồng ban nãy, liền nhoài cả nửa người ra ngoài cửa sổ hò hét nhảy nhót, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, trông vô cùng xinh đẹp quyến rũ.
Khác với cô gái nhỏ phóng khoáng mạnh dạn, sắc mặt Tiết Bách Hợp trắng bệch, hiển nhiên là đã khá sợ hãi. Diệp Thành liền cầm lấy tay cô ta nhẹ nhàng vỗ về.
Được người trong lòng nắm tay, Tiết Bách Hợp thấy rất ngọt ngào, chỉ cảm thấy dạ dày cuồn cuộn vì say xe ban nãy đã dần dần ổn định lại.
Thấy cảnh này, cô bé kia hừ lạnh một tiếng rồi kiêu ngạo hất mặt đi, tỏ vẻ ta đây không thèm, nhưng đôi lúc lại nhìn qua chỗ này với ánh mắt ngưỡng mộ, chính ánh mắt đó đã bán đứng cô ấy.
Nhưng ngay lúc này đã có một giọng nói quen thuộc vang lên bên cạnh:
“Hừ, không ngờ phải không!”
Lam Thải Nhi đang dẫn đám đàn em của mình bước nhanh vào, khuôn mặt kiêu ngạo tràn đầy sự đắc ý, lạnh lùng nói: “Anh lái xe gây chuyện cũng giỏi đấy, chắc chắn là muốn cắt đuôi tôi rồi lén lút bảo cô chủ là anh không có tiền để cô ấy giúp anh lấp liếm chứ gì”.
“Nhưng anh không ngờ đúng không, phòng tổng thống rất hiếm. Cho dù là tỉnh Tô Nam cũng chỉ có khách sạn bảy sao mới có phòng thôi, mà chỗ này chính là gần nhất!”
Lam Thải Nhi cứ như Sherlock Homes vậy, nói thẳng toẹt suy luận chính xách của mình ra, chỉ đợi đối phương quỳ xuống nhận tội.
Nhưng Diệp Thành còn chẳng thèm nhìn cô ta mà kéo Tiết Bách Hợp đi vào đại sảnh khách sạn, Tào Hinh Toàn đi sát theo sau. Lam Thải Nhi tức tới nỗi nắm chặt nắm đấm, đột nhiên cười khinh miệt: “Được, tôi sẽ chống mắt lên xem anh định giả vờ đến khi nào!”
Nói xong cô ta ngẩng đầu ưỡn ngực đi vào đại sảnh, trong lòng đã tính sẵn phải sỉ nhục Diệp Thành một trận ra trò!
Lúc này Diệp Thành đang nói chuyện với nhân viên lễ tân trong đại sảnh. Anh không dài dòng mà nói thẳng luôn: “Tôi muốn đặt ba phòng tổng thống”.
Cô nhân viên tiếp tân đó kinh ngạc che miệng, lắp bắp nói: “Thưa, thưa anh, khách sạn chúng tôi có tổng cộng ba phòng tổng thống, anh chắc chắn muốn đặt hết chứ?”
Diệp Thành gật đầu nói tiếp: “Đặt một tháng hết bao nhiêu tiền?”
Cô nhân viên nói luôn: “Mỗi phòng một ngày cần sáu mươi ba nghìn tệ, ba phòng ở một tháng thì cần năm triệu sáu trăm bảy mươi nghìn tệ”.
Cô bé Tào Hinh Toàn che miệng lại, kinh ngạc bật thốt lên: “Đắt thế cơ à?!!”
Tuy cô ấy là cô chủ cao quý của nhà họ Tào nhưng Dương Lâm vẫn luôn chú trọng giản dị, phần lớn số tiền đều được dùng để phát triển sự nghiệp của gia tộc. Vì thế nên dù tính thế nào trong tay cô ấy số tiền có thể dùng cũng chỉ tầm hai mươi triệu tệ.
Tất nhiên cô ấy còn có cả biệt thự và bất động sản dưới danh nghĩa, nhưng so ra thì còn lâu mới bằng Diệp Thành cầm cả tỷ bạc chạy khắp nơi.
Thế nên tuy cô ấy cũng có thể lấy ra được số tiền hơn năm triệu tệ này nhưng lại không nỡ lấy ra. Vì ham thú hưởng lạc mà một lúc tiêu nhiều tiền như vậy thì quả là phá gia chi tử.
Nhưng Diệp Thành lại chẳng qua tâm. Tiền bạc trước nay chỉ là một con số đối với anh, muốn có bao nhiêu thì có bấy nhiêu, chỉ là vấn đề lãng phí thời gian mà thôi.
Anh còn chưa kịp nói gì thì Lam Thải Nhi đã bật cười, nói: “Cô chủ à, đừng nói là cô thực sự cho rằng tên này sẽ lấy được tiền ra thật nhé? Tôi thấy trên người anh ta cũng chỉ có chiếc Rolls-Royce Phantom này là có giá trị thôi, chẳng lẽ cô định bảo anh ta cắm lại xe ở đây sao?”
Diệp Thành nghe vậy thì lạnh lùng liếc Lam Thải Nhi một cái. Cô ta ngông cuồng chọi mắt với anh, nói: “Sao thế, anh được bốc phét thì tôi không được phép nói cho cô chủ sao?”
Diệp Thành khẽ hừ một tiếng rồi lấy chiếc thẻ VIP ra. Thấy tấm thẻ này, người đàn ông vạm vỡ đứng sau Lam Thải Nhi chợt hít sâu một hơi, hiển nhiên là nhận ra thứ này.
Nhưng Lam Thải Nhi không nhận ra, bởi cô ta say mê võ đạo, chẳng hề đoái hoài đến những chuyên khác, còn chẳng phân biệt được thẻ tiết kiệm và thẻ tín dụng.
“Sao thế, đừng nói là anh định đưa một tấm thẻ bảo hiểm y tế để lừa gạt người khác nhé?”
Lam Thải Nhi vẫn vô cùng kiêu căng tự đắc, nhưng lúc này ánh mắt của những người xung quanh khiến cô ta cảm thấy rất ngại. Nếu không phải là do thân phận của cô ta thì e là Tào Hinh Toàn và đám đàn ông cao to kia đã bật cười ha hả rồi.
Diệp Thành bĩu môi, anh đưa thẻ cho cô nhân viên. Lúc này khuôn mặt cô gái tràn đầy sự ngưỡng mộ và khao khát, liền vội vàng cung kính cầm lấy rồi cẩn thận quét.
“Bíp bíp bíp!”
Mắt Lam Thải Nhi trợn tròn, cho dù cô ta không màng thế sự đến đâu thì cũng biết đây là âm báo trả tiền thành công!
Rất nhanh sau đó, thang máy dành riêng cho khách quý đã mở ra, hai hàng toàn là các cô gái xinh đẹp cao ráo đứng chào đón hai bên, đều khom người cung kính. Ba ông quản gia già mặc đồ vest tóc vàng mắt xanh cũng đứng trước mặt Diệp Thành, cung kính nói:
“Thưa quý khách, từ hôm nay chúng tôi sẽ là những người hầu chuyên dụng của mọi người, nếu có bất cứ yêu cầu gì mọi người xin hãy cứ nói”.
Diệp Thành nhún vai, tiện tay đưa thẻ phòng tổng thống đưa cho Tào Hinh Toàn, nói: “Đây mới là cô chủ của các cô, lo mà chăm sóc cô ấy tử tế vào”.
Tất cả các hầu gái đều cúi người trước Tào Hinh Toàn, nói: “Cô chủ!’
Cô bé kia đã từng chứng kiến rất nhiều cảnh như thế này, liền tỏ dáng vẻ cô chủ, sau đó vội nói: “Đưa tôi đến phòng tổng thống đi”.
Thấy cô bé được đám người săn sóc đưa lên. Diệp Thành quay đầu qua, thấy trong tay anh cầm thẻ phòng tổng thống, tim Lam Thải Nhi chấn động, thầm nói: “Hừ, tên nhóc này cũng có lương tâm đấy, còn biết đặt cho mình một phòng”.
Nhưng không ngờ Diệp Thành chỉ quay đầu lại một nửa. Anh đưa thẻ phòng cho Tiết Bách Hợp rồi kéo Tiết Bách Hợp đi thẳng vào thang máy cho khách quý, chẳng thèm ngoảnh đầu lại!