Chương 346: Trận chiến cuối cùng của Kiếm Thần
“Soạt soạt soạt!”
Chỉ trong nháy mắt, giữa trời đất đã nổi lên vô số tiếng nổ tung, hơn mười cột nước lớn lấp lánh ánh sánh màu lam rơi xuống giữa không trung, nó tựa như cây giáo của thần biển, bao phủ cả ngọn núi Hoa Sơn.
Những nơi bị cột nước quét qua cứ như bị toa laser chiếu trúng vậy, trực tiếp sụp đổ trong áp suất cao. Cho dù Hoa Sơn là nơi linh khí đã được khôi phục thì cũng không chống lại được tiên pháp do thân thể Hải Hoàng Lưu Ly thể hiện ra.
Chỉ trong nháy mắt đã có bảy tám cột nước cuồn cuộn lao về phía Tiêu Nghĩa Tuyệt. Cột nước được tiên pháp gọi ra lấp lánh long lanh, trông cứ như một miếng ngọc xanh, chân nguyên cuồn cuộn mênh mông.
“Chém!”
Mái tóc trắng của Tiêu Nghĩa Tuyệt sượt qua không trung tựa một con rồng bay nhanh như chớp, áo dài màu trắng bay lượn theo gió. Tuy nếp nhăn đã lan ra cả nửa khuôn mặt nhưng đôi mắt lão ta vẫn tràn đầy ý chí chiến đấu.
Kiếm Hạo Thiên trong tay lão ta chỉ thoáng cái hạ xuống rồi lại hất lên, tung ra chiêu thức tinh diệu vô cùng. Mỗi một nhát kiếm đều nhằm vào những góc rất xảo quyệt, kiếm chém nghiêng, vô cùng tàn độc.
Từng luồng ánh sáng màu máu vạch qua không trung rồi chạm vào cột nước, sức mạnh của cường giả đã bước một chân vào Huyền Tiên thêm cả sức mạnh đốt cháy linh bảo đã chém đôi những cột nước đó.
“Bốp bốp bốp!”
Cơ thể Tiêu Nghĩa Tuyệt run lên dữ dội, tuy đã chém đứt được cột nước nhưng lão ta cảm thấy kiếm Hạo Thiên trong tay mình chỉ nháy mắt đã như bị mười thanh búa nặng ngàn cân đập vào khiến tay lão ta run lên tê rần, gần như không nắm vững nổi kiếm. Cũng vì thế mà cửa giữa đột nhiên mở ra, lộ ra một kẽ hở.
“Không ổn rồi”.
Đồng tử Tiêu Nghĩa Tuyệt co rụt lại, thầm kêu lên trong lòng, nhưng đã không còn kịp nữa.
Hai tay Diệp Thành chắp lại kết thành một dấu như hình vòng xoáy, rồi khẽ vỗ vào ngực.
Còn lại bảy, tám luồng chắn linh phù bảo vệ quanh Tiêu Nghĩa Tuyệt, trước dấu ấn này, những luồng chắn đó như thủy tinh vỡ nát, không chịu nổi một đòn. Bị Diệp Thành đánh mạnh vào, những linh phù Huyền Tiên này vỡ nát rồi đánh mạnh vào lồng ngực Tiêu Nghĩa Tuyệt.
“Tiên pháp – Chân Thụ Phật Thủ!”
Đòn này mượn sức mạnh của Kim Đan của chính anh, lại thêm cả sự trợ giúp của thân thể Hải Hoàng Lưu Ly nữa, có thêm phép thần thông Thủy Sinh Mộc nên sức mạnh bộc phát ra vô cùng đáng sợ, Thần Cảnh bình thường tuyệt đối không thể nào địch lại nổi.
“Bốp!”
Lão ta phụt ra một ngụm máu, người lão ta bay ngược ra ngoài như một mũi tên.
Tiêu Nghĩa Tuyệt chỉ thoáng cái đã vượt qua hơn ngàn mét hư không, đập mạnh vào một ngọn núi khác. Ngọn núi run rẩy dữ đội, bị đập ra một cái hố hình người không biết sâu bao nhiêu mét, thậm chí một tảng đá lớn to cỡ ngôi nhà đã bị đánh nát bấy.
“Tiêu Nghĩa Tuyệt thua rồi sao?”
Những người chứng kiến cảnh này, đồng tử đều co rụt lại.
Đám người Tần Sương và Sát Phá Lang sắc mặt đều thay đổi. Mà đám người nhà họ Tiêu thì vô cùng tuyệt vọng, không dám tin. Tiêu Nghĩa Tuyệt tung hoành khắp Hoa Hạ vô địch, đã lên đến Thần Cảnh đỉnh cao mà lại thua sao? Sao có thể như thế được?
“Ông Liễu, cuối cùng thì ông cũng đoán sai rồi”.
Tần Tư Long chắp hai tay sau lưng, nhìn về phía đối thủ kỳ cựu của mình ở phía đối diện với vẻ mặt đắc ý.
Sắc mặt ông cụ Liễu rất khó coi, không nói câu gì. Mà đám người nhà họ Liễu thì thấp thỏm bất an, trong lòng thầm run rẩy. Cuộc liên hôn giữa hai nhà Tiêu, Liễu tuy đã bị phá hoại nhưng dù sao cũng đã từng tổ chức hôn lễ. Giờ Tiêu Nghĩa Tuyệt bại trận, sao nhà họ Liễu có thể thoát được?
Những gia chủ của các gia tộc lớn khác ở Yên Kinh thì sắc mặt cũng rất khó coi. Diệp Thành mà thắng thì cả Yên Kinh đều sẽ rung chuyển dưới chân anh, nhiều gia tộc lớn phải sống dựa vào Diệp Thành và nhà họ Tần. Còn Từ Đạc thì sợ tới nỗi quỳ xuống đất, run như cầy sấy.
“Haizz, Diệp Thành quả thật là thiên hạ vô địch”, vô số các cường giả trong và ngoài nước đều thầm lắc đầu.
Tuy ban đầu Tiêu Nghĩa Tuyệt đã thể hiện ra uy lực vượt xa Thần Cảnh bình thường, điều khiển trời đất không kém gì Huyền Tiên, nhưng Diệp Thành lại có sức chiến đấu rung chuyển cả trời đất, mạnh tới nỗi không thể tin được. Anh dùng sức mạnh của một người làm rung chuyển cả trời đất.
Nhưng ngay lúc này…
“Rào rào!”
Từng đợt tiếng đá vụn rơi xuống vang lên, bóng dáng Tiêu Nghĩa Tuyệt lại xuất hiện trước mặt mọi người.
“Tuyệt quá, chắc chắn bố có thể…”
Tiêu Dao gào một nửa thì im bặt, thì ra Tiêu Nghĩa Tuyệt xuất hiện trước mắt mọi người giờ đã thảm hại vô cùng.
Vốn lão ta có khuôn mặt trẻ trung đẹp đẽ như của thanh niên hai mươi ba mươi tuổi, thế mà lúc này khuôn mặt đó đã khô gầy với tóc trắng xóa, lồng ngực nổ toang ra lộ ra xương xẩu trắng ởn, kiếm Hạo Thiên trong tay thì tràn đầy vết nứt, cứ như ngay sau đó sẽ vỡ nát.
Ai cũng có thể nhìn ra Tiêu Nghĩa Tuyệt giờ đã là nỏ mạnh hết đà.
Đôi mắt Diệp Thành hiện lên sự kính trọng, anh khẽ phất tay, những cột nước xung quanh lao tới gần, rồi ngay lúc này…
“Diệp Võ Thần hãy nương tay!”
Một loạt tiếng khóc than vang lên, người hầu trung thành Tiêu Phúc dù là Võ Thánh nhưng lại xông thẳng vào chiến trường cảnh giới Huyền Tiên. Lão xông thẳng tới trước mặt Tiêu Nghĩa Tuyệt, quỳ xuống đất rồi điên cuồng dập đầu với Diệp Thành, khóc nói:
“Diệp Võ Thần, mong cậu nương tay cho, hãy tha cho lão gia nhà tôi. Nhà họ Tiêu chúng tôi phục rồi, nhà họ Tiêu chúng tôi phục rồi..”
Nghe được tiếng khóc của Tiêu Phúc, những người xung quanh cũng cảm thấy bi thương vô hạn. Ai có thể ngờ đường đường là nhà họ Tiêu lẫy lừng Yên Kinh lại rơi vào cảnh như ngày hôm nay chứ?
Đồng thời sáu người còn lại trong Thương Long Thất Kiếm cũng bay lại quỳ xuống đất, trong đó tiếng khóc của Tiêu Dao là to nhất: “Diệp Võ Thần, là lỗi sai của tôi. Xin anh hãy tha cho bố tôi đi, muốn giết thì giết tôi đi!”
Mọi người thấy cảnh này thì sắc mặt không đành lòng. Nhưng đôi mắt Diệp Thành thì vẫn lạnh nhạt như cũ, khiến những người nhìn thấy không khỏi run lẩy bẩy.
Đó là một đôi mắt kiên định như thế nào chứ, cứ như là cho dù cả thế giới chắn trước mặt anh thì anh cũng phải đánh nát nó vậy!
Cùng lúc đó, Tiêu Nghĩa Tuyệt từ từ cất tiếng. Giọng nói già nua của lão ta tuy yếu ớt vô cùng nhưng lại vang lên rõ ràng trong tai mỗi người:
“Mọi người..lui xuống đi, cuộc quyết đấu này…tôi còn chưa thua”.
“Lão gia!”
“Sư phụ!”
“Bố!”
Những người của nhà họ Tiêu đều đau đớn kêu lên, nhưng trả lời lại bọn họ vẫn là hai chữ đó: “Lui…xuống!”
Bọn họ đành nuốt nước mắt trở về trên ngọn núi phụ. Lúc này Tiêu Dao nhào vào lòng Tiêu Phúc, khóc không thành tiếng, không muốn ngẩng đầu lên.
Nhưng ngay lúc này…
“Ngẩng đầu lên”.
Một giọng nói trầm thấp đột nhiên vang lên bên tai những người nhà họ Tiêu. Họ run bắn lên, ngẩng đầu lên thì thấy Chiến Lang Vương mình đầy vết thương đang đứng cạnh họ.
Nhưng trên mặt vị Võ Thần luôn hào hùng hăng hái này lại tràn đầy trang nghiêm và tôn kính, khác hẳn với giọng điệu cợt nhả đùa cợt bình thường, từ từ nói: “Quan sát cho kỹ, đó là một võ sĩ, tông sư một đời, một kiếm khách chân chính… Đây chính là người đàn ông được gọi là Tiêu Nghĩa Tuyệt, là cuộc chiến cuối cùng của Kiếm Thần!”
Nghe vậy, Tiêu Dao cảm thấy lệ nóng tràn mi, nhưng anh ta lau nó đi ngay lập tức. Anh ta nhìn chằm chằm vào nơi diễn ra cuộc chiến, nói to:
“Rõ!”