Chương 245: Vì sao lại bò lên giường người khác
Với cái tên họ hàng nhà họ Hà này, ban đầu Diệp Thành tiếp cận chỉ để thăm dò tin tức của nhà họ Hà, lúc này sau khi đã có gia tộc Aokawa thì anh liền vứt ra sau đầu.
Nhưng không ngờ hôm nay tên này lại chủ động gọi điện cho anh.
Diệp Thành suy nghĩ một lúc rồi gọi điện, lạnh nhạt nói: “Alo?”
Bên kia đầu dây truyền đến tiếng “ực ực”, nghe thì có vẻ Hà Viễn Chí đang uống rượu. Nhưng anh ta uống rất vội, uống từng hớp lớn, cứ như là người lữ hành đi ba ngày ba đêm trong sa mạc.
Mãi lâu sau anh ta mới vứt cái chai đi rồi nấc một cái, nói với giọng như khóc: “Alo? Diệp Thành à?”
Diệp Thành khẽ híp mắt, trong lòng đã thấy mất kiên nhẫn nhưng vẫn nói: “Alo, tôi đây”.
Hà Viễn Chí nghẹn ngào: “Diệp, Diệp Thành, tôi bị đá rồi!”
Diệp Thành trầm mặc hồi lâu rồi mới trả lời: “Ồ”.
Anh vốn giữ thái độ lạnh nhạt để cho đối phương biết điều để anh còn cúp máy, nhưng không ngờ Hà Viễn Chí thấy thái độ của anh như vậy lại vô cùng vui vẻ.
“Quả nhiên là vào lúc thế này chỉ có anh mới không cười nhạo tôi, người anh em tốt! Tối nay trên tầng cao nhất của tòa nhà Hồ Bán trên đường Thương Hồ, đến tiệc rượu Hoa Vũ tới uống với tôi đi, tối nay chúng ta không say không về!”
Nói xong anh ta còn chẳng cho Diệp Thành cơ hội từ chối đã cúp máy, khóe miệng Diệp Thành hơi co giật rồi lại ngồi xuống.
“Thôi bỏ đi, coi như là tiện đường bắt Hà Thái Vi vậy”. Anh bất lực nhún vai, rồi lại hạ lệnh xuống…
Tám giờ tối anh thay bộ lễ phục cao cấp rồi đúng giờ xuất hiện ở cổng tòa nhà Hồ Bán. Vốn anh đã sắp xếp xong kế hoạch rồi nhưng không ngờ bước đầu tiên lại xảy vấn đề.
“Xin lỗi thưa anh, anh không có thiệp mời nên không được vào trong”.
Đối mặt với nụ cười lịch sự nhưng vô cùng kiên quyết của cô nhân viên lễ tân, Diệp Thành không nhịn được mà trợn trắng mắt, nếu biết phiền phức như thế thì ban đầu anh đã không thèm để ý đến Hà Viễn Chí mà đi bắt Hà Thái Vi luôn không phải là được rồi sao?
Lúc Diệp Thành đang định dùng phép thuật để lẻn vào thì giọng nói của Hà Viễn Chí đột nhiên vang lên sau lên sau lưng cô lễ tân: “Đây là khách tôi mời đến, để anh ấy vào đi”.
Cô nhân viên lễ tân sắc mặt hơi khó xử: “Việc này…”
Thấy cô ta như vậy thì Hà Viễn Chí tức điên lên, đập mạnh cái ly thủy tinh xuống đất rồi quát lên: “Rốt cuộc tôi có phải là người nhà họ Hà không hả? Chỉ một tiệc rượu cỏn con thôi mà tôi còn không có quyền đưa bạn mình vào hả?!”
Nghe thấy tiếng quát giận dữ của anh ta, cô nhân viên lễ tân run lẩy bẩy, dè dặt nói: “Không, không phải, tất nhiên hai người có thể vào”.
Hà Viễn Chí hừ lạnh một tiếng rồi kéo Diệp Thành đi vào trong, nhưng ngay lúc này đã có tiếng châm chọc vang lên bên cạnh:
“Ha ha, cậu cả Hà, uy phong thật đấy nha”.
“Cậu cả cái con khỉ, chẳng qua chỉ là con cháu dòng thứ mà thôi, cũng chẳng bằng một con chó trong mắt người nhà họ Hà”.
“Tên nhóc nếu mà giỏi thật thì sao có thể để Hà Anh Trác ngủ vợ chưa cưới của mình cơ chứ?”
“…..”
Nghe từng câu nói sỉ nhục, Hà Viễn Chí tức tới nỗi toàn thân run rẩy nhưng lại không thể phát tác ra được, bởi mỗi một người trong đám người này đều có địa vị cao hơn anh ta rất nhiều!
Diệp Thành bình tĩnh lướt mắt nhìn qua đám người này rồi kéo Hà Viễn Chí, lạnh nhạt nói: “Đi thôi”.
Hà Viễn Chí hít sâu một hơi rồi đè lửa giận xuống, đi theo anh vào hội trường.
Tiệc rượu của giới thượng lưu Diệp Thành cũng từng tham gia một lần ở tỉnh Tô Bắc. Cảnh tượng trước mặt anh cũng chẳng có gì khác so với lầm trước, cũng chỉ là trang trí xa hoa, có rất nhiều loại rượu, còn những người kia…cũng chỉ là con kiến trong mắt anh mà thôi.
Diệp Thành dùng thần niệm lướt qua hội trường một vòng thì phát hiện Hà Thái Vi không đến, liền cúi đầu nhìn Hà Viễn Chí.
So với lần gặp mặt trước thì Hà Viễn Chí bây giờ chỉ có thể dùng hai chữ “suy sụp” để hình dung. Tuy đang mặc lễ phục nhưng trên đó có khá nhiều vết ố rượu, khuôn mặt cũng râu ria lởm chởm. Rõ ràng chỉ mới hơn hai mươi tuổi mà trông như ông chú ba bốn chục tuổi vừa thất nghiệp vậy.
Diệp Thành không uống rượu, anh bình tĩnh ngồi cạnh Hà Viễn Chí, lạnh nhạt nói: “Anh gọi tôi đến đây cũng chỉ là tìm một đối tượng để tâm sự mà thôi. Nói đi, có chuyện gì?”
Hà Viễn Chí nhìn Diệp Thành với ánh mắt cảm kích, nốc một ngụm rượu lớn rồi lắc đầu, nói: “Cảm ơn anh, người anh em. Không ngờ vào lúc thế này đám bạn của tôi lại quay ra cười nhạo tôi, tôi chỉ còn anh có thể nói chuyện cùng tôi”.
Sau đó anh ta lại vừa nốc rượu vừa kể lại câu được câu chăng.
Thực ra cũng chỉ là chuyện đó thôi, Tô Dĩnh mê tiền của Hà Anh Trác nên giấu Hà Viễn Chí qua lại với anh họ của anh ta. Sau khi bị anh ta phát hiện thì lại châm chọc anh ta ngay trước mặt mọi người, tuyên bố rằng thà ngồi khóc ở ghế sau xe Lamborghini của Hà Anh Trác cũng không muốn cười trong xe Buick của anh ta.
Sau khi bị đá thì ngay cả đám bạn của Hà Viễn Chí cũng quay ra cười nhạo anh ta để lấy lòng anh họ Hà Anh Trác của anh ta. Đôi mặt với cảnh bị cô lập khắp nơi khiến anh ta gần như sụp đồ, thế nên mới tìm đến Diệp Thành.
Nghe anh ta kể khổ xong, Diệp Thành bình tĩnh nói: “Người đàn bà xấu xa như thế đi rồi là chuyện tốt, anh phải mau quên đi rồi bắt đầu lại cuộc sống mới, chẳng lẽ anh còn định đi khuyên cô ta đổi ý à?”
Nghe vậy thì Hà Viễn Chí cười khổ một tiếng. Ai cũng hiểu đạo lý này nhưng tình cảm đâu phải thứ nói buông là có thể buông được.
Anh ta lại nốc một ngụm rượu lớn, hình như định nói với Diệp Thành, mà cũng giống như đang lẩm bẩm tự nói với mình: “Anh nói xem vì sao rõ ràng chúng ta đã đính hôn, sắp kết hôn đến nơi rồi. Cô ấy nói cái chuyện đó phải đến đêm tân hôn mới có thể làm được. Tôi tôn trọng cô ấy, chưa từng có suy nghĩ sẽ chạm vào cô ấy, nhưng cô ấy sao có thể tùy tiện bò lên giường thằng đàn ông khác được?”
Hà Viễn Chí nắm chặt ly rượu tới nỗi nó vang lên tiếng “kít kít”, đôi mắt đầy tơ máu, giọng nói nghẹn ngào xen lẫn nỗi oán hận sâu sắc.
Nhưng Diệp Thành tới đây không phải là để nghe anh ta lảm nhảm kể khổ, anh trực tiếp lạnh nhạt nói: “Bởi thứ cô ta thích là tiền, chỉ cần có tiền là bảo đàn bà cởi quần áo ngay tại đây cô ta cũng có thể làm ngay được. Người phụ nữ này rời xa anh hiển nhiên chỉ là vì anh không có đủ tiền mà thôi”.
Nghe vậy mắt Hà Viễn Chí trừng lớn, nghiến răng ken két. Anh ta nắm chặt tay, cuối cùng thở dài một hơi, cười khổ nói: “Đúng vậy, người anh em à, anh nói đúng, Tiểu Dĩnh rời xa tôi là vì tôi không có tiền”.
Nói rồi anh ra cầm ly rượu lên quát to: “Cho dù thế nào thì anh đến đây nghe tôi nói, tôi rất vui, chúng ta cùng uống nào!”
Anh ta nói rồi cũng không để Diệp Thành nói gì mà đã nốc rượu vào như kiểu đổ nước vào mồm, uống xong liền lập tức rót một ly giơ cao lên: “Nào, uống một ly nữa!”
Vốn Hà Viễn Chí đã gần say, uống thêm mấy kh nữa thì đã bắt đầu nói linh tinh: “Ê, người anh em, nếu tôi mà giàu bằng một nửa anh thì đến lúc đó con tiện nhân đó mà xuất hiện trước mặt tôi, tôi sẽ ném mấy trăm triệu tệ vào mặt cô ta để cô ta quỳ xuống mà liếm!”
Lúc anh ta đang mượn rượu để ăn nói linh tinh thì đột nhiên có một tiếng hừ lạnh vang lên bên cạnh: “Chỉ với cái tên còn không có nổi một trăm triệu tệ như anh mà cũng muốn bắt cô đây quỳ xuống liếm sao?”