Mục lục
Tiên Đế Trùng Sinh Diệp Thành Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 246: Hà Thái Vi ở đâu?

Nghe vậy cơ thể Hà Viễn Chí cứng đờ, anh ta từ từ quay đầu lại thì thấy có người đứng đằng sau, và người đó chính là vợ chưa cưới trước kia của anh ta – Tô Dĩnh.

Người bình thường trong sáng đáng yêu trước mặt mình, cùng lắm chỉ trang điểm nhẹ giờ đã trang điểm đậm đầy quyến rũ, cô ta mặc bộ lễ phục rất hở hang, đôi chân dài đi tất lưới ren gợi cảm, bầu ngực lộ ra hơn nửa, nhìn như vũ nữ múa thoát y.

Vẻ mặt cô ta vô cùng khinh miệt, cô ta nhìn Hà Viễn Chí rồi cười lạnh, nói: “Anh có biết vì sao tôi lại rời bỏ anh không? Chính là do anh là một thằng vô dụng, mỗi ngày không có chí tiến thủ, chỉ biết ngồi đó mơ tưởng những thứ viển vông không đâu, thực sự khiến tôi buồn nôn”.

Những người xung quanh thấy có kịch hay thì cũng vây lại chỉ trỏ, đồng thời còn cười nhạo:

“Ha ha, đây không phải là cậu chủ nhà họ Hà bị vợ chưa cưới bỏ sao”.

“Giờ còn bị người ta ghét bỏ châm chọc, thế mà còn chẳng dám hó hé câu nào, đúng là một tên vô dụng”.

“Haizz, nếu tôi là bạn gái của anh ta thì tôi sẽ cắm sừng anh ta luôn, đàn ông có thể không có gì nhưng không thể không có khí phách!”

“…..”

Nghe từng câu nói ác ý, đôi mắt Hà Viễn Chí hằn lên tơ máu, bàn tay nắm chặt chai rượu của anh ta run rẩy dữ dội, rồi anh ta đột nhiên đứng phắt lên khỏi ghế ngồi.

Thấy anh ta như vậy, Tô Dĩnh sợ hãi lui về sau hai bước, nhưng khi thấy những người xung quanh đều là quyền quý giới thượng lưu thì cô ta lại bắt đầu huyên hoang, hai tay chống nạnh nói: “Làm sao, muốn đánh tôi à? Mọi người mau đến xem, cậu cả Hà Viễn Chí định đánh người này!”

Nghe vậy, đám người xung quanh càng bu lại đông hơn, mọi người đều nở nụ cười xấu xa khi xem kịch vui, họ không ngừng xì xào bàn tán khiến Hà Viễn Chí vô cùng khó xử, đánh không được mà không đánh cũng chẳng xong.

Thấy anh ta như vậy Tô Dĩnh lại càng hống hách, cô ta nói liến thoắng không ngừng kể hết tất cả những lời nói thâm tình của Hà Viễn Chí ra, chê không đáng một xu.

Lúc này khuôn mặt Hà Viễn Chí đã tái mét, anh ta gào to một tiếng rồi bước lên một bước.

Bước đi đột ngột này của anh ta khiến Tô Dĩnh sợ giật nảy mình, nhưng ngay lúc này Hà Anh Trác đã xuất hiện bên cạnh cô ta rồi kéo cô ta vào lòng, nở nụ cười nham hiểm:

“Sao thế Tiểu Dĩnh, là ai dọa em vậy?”

Tô Dĩnh liền bày ra vẻ mặt quyến rũ, cô ta nói với giọng nũng nịu: “Ôi trời, Anh Trác, anh xem này, ở đây có một con chó nhà có tang, cứ sủa nhặng lên với anh thôi. Nó muốn cắn em ấy, người ta sợ quá đi mà”.

Cô ta vừa nói vừa nhào vào lòng Hà Anh Trác, không ngừng lắc eo. Mà Hà Anh Trác thì không hề khách sáo, gã ta cười dâm đãng rồi bàn tay sờ khắp người cô ta, hai người chẳng hề e dè gì mà hôn hít sờ soang nhau giữa chống đông người, sắp sửa diễn cảnh nóng trước bao nhiêu con mắt nhìn chằm chằm.

Hà Viễn Chí đứng bên cạnh nhìn tới nỗi hai mắt muốn nứt ra, cơ thể anh ta run bần bật, chỉ muốn tiến lên xé nát đôi nam nữ đê tiện này!

Nhưng lý trí nói cho anh ta biết không thể được, đánh hai kẻ này cũng chỉ sáng khoái nhất thời mà thôi, nhưng sau này anh ta, thậm chí là bố mẹ anh ta sẽ sống không bằng chết dưới lửa giận của Hà Anh Trác.

Mãi lâu sau đôi nam nữ này mới kết thúc màn hôn nóng bỏng, Tô Dĩnh nhìn Hà Viễn Chí một cái rồi quay đầu cười quyến rũ với Hà Anh Trác: “Anh Trác, anh xem anh ta có giống một con chó không”.

Nghe vậy Hà Viễn Chí không kìm nén được lửa giận nữa, anh ta gào lên rồi đi lên phía trước, không kìm được nữa mà đập mạnh chai rượu xuống!

Nhưng ngay lúc này Hà Anh Trác đã hừ lạnh một tiếng, trầm giọng nói: “Anh dám sao? Có tin ông nội tôi giết cả nhà anh không!”

Hà Viễn Chí giật bắn mình. Ông nội Hà Anh Trác chính là tỷ phú hàng đầu của Úc Đảo – Hà Thành, nếu ông ta mà muốn diệt cả nhà anh ra thì cũng chỉ đơn giản như nghiền nát mấy con ruồi.

Do sợ hãi nên Hà Viễn Chí đã dừng tay, nhưng Hà Anh Trác lại trở tay tát một cái, hừ lạnh nói: “Cho anh chút mặt mũi là anh muốn lên “giời” đấy hả? Nếu không phải nhờ cái danh nhà họ Hà thì anh chẳng là cái thá gì hả, ngay cả tiệc rượu mà còn không có tư cách vào!”

Cái tát này có lực rất lớn, nó để lại một dấu tay đỏ bừng trên mặt Hà Viễn Chí. Anh ta ngồi bệt xuống đất rồi cắn chặt môi, lúc này anh ta mới bật khóc.

Hà Anh Trác cười ha hả, giọng điệu tràn đầy cảm giác ưu việt, mà Tô Dĩnh thì cười quyến rũ õng ẹo đủ kiểu, cả người dựa mềm nhũn vào người Hà Anh Trác, thi thoảng lại châm chọc Hà Viễn Chí một câu.

Thấy cảnh này Diệp Thành liền nhíu mày lại. Cảnh trước mắt này y hệt như kiếp trước mà Bạch Tiểu Huyên và Lý Việt Trạch đã làm.

Anh đột nhiên đứng dậy đi về phía Hà Viễn Chí, anh không phải đồng cảm với tên này mà chỉ đơn thuần là vì thấy khó chịu với đôi nam nữ đê tiện kia mà thôi.

Thấy đột nhiên có một người xuất hiện đỡ Hà Viễn Chí dậy, Hà Anh Trác híp mắt, ngông cuồng nói: “Là ai mà to gan thế, dám không nể mặt cậu cả nhà họ Hà sao? Có giỏi thì quay qua đây cho tôi xem mặt của anh!”

Diệp Thành đỡ Hà Viễn Chí dậy, phủi bụi trên người anh ta rồi tiện tay lấy cái chai rượu trong tay anh ta, lạnh nhạt nói: “Xem cho kỹ, học hỏi cho ngấm vào cái đầu ấy, phải dùng chai rượu thế này này”.

Sau đó anh liền quay người lại. Hà Anh Trác sững sờ, tên người đại lục này rất giàu, tiện tay là có thể vứt ra một tỷ, gã ta cũng không thể tùy tiện đắc tội được.

Thấy Diệp Thành cầm chai rượu đi đến chỗ mình, Hà Anh Trác bắt đầu hoảng loạn, liên tục lui về sau hai bước rồi nói: “Cậu, cậu muốn làm gì?”

Diệp Thành chẳng nói chẳng rằng mà đi đến trước mặt Hà Anh Trác mới dừng chân. Anh không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm gã ta.

Hà Anh Trác nuốt nước bọt, cố giả vẻ bình tĩnh nói: “Tên họ Diệp kia, cậu đừng nghĩ mình có tiền là có thể thích làm gì thì làm ở Úc Đảo nhé, ông nội tôi là tỷ phú hàng đầu của Úc Đảo – Hà Thành. Chút tiền cỏn con kia của cậu hoàn toàn chẳng đáng một xu với ông!”

Sắc mặt Diệp Thành rất bình tĩnh, anh nói: “Hà Thái Vi ở đâu?”

Hà Anh Trác sững sờ, sau đó cười đắc ý, nói: “Ha, đừng nói là cậu đang nằm mơ giữa ban ngày, nghĩ mình có thể theo đuổi chị tôi đấy chứ? Cái tên đại lục như cậu cho dù có nhiều tiền hơn nữa, chị ấy cũng sẽ không liếc nhìn cậu lấy một cái. Chị ấy là công chúa của Úc Đảo, cái thứ như cậu…”

“Bốp!”

Một tiếng giòn tan vang lên, chai rượu trong tay Diệp Thành đập mạnh vào đầu gã ta, nó vỡ ra rồi rượu bắn đầy đầu gã ta.

Bầu không khí chở im phăng phắc, đám người bừa nãy còn đứng xem náo nhiệt xung quanh lúc này trợn mắt há mồm nhìn Diệp Thành. Trước mặt tất cả mọi người mà dám đám cậu cả nhà họ Hà – Hà Anh Trác?

Mãi khi Diệp Thành tùy tiện vung tay rồi vứt nửa chai rượu đi, Tô Dĩnh mới phản ứng lại. Cô ta thét thói tai: “Anh! Anh dám đánh Anh Trác của tôi hả?!”

Diệp Thành nhìn người phụ nữ trà xanh này một cái, còn chẳng buồn nói đa tiện tay xách cổ áo Hà Anh Trác lên giữa không trung, lạnh nhạt nói:

“Tôi hỏi lại một lần nữa, Hà Thái Vi ở đâu?”

Đồng thời có một tiếng quát yêu kiều vang lên sau họ: “Là ai to gan dám làm loạn ở tiệc rượu nhà họ Hà chúng ta!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK