Chương 293: Cơn bão mới
Lúc Diệp Thành đang bế quan tu luyện thì thế giới bên ngoài cũng đang nổi lên sóng gió to lớn. Ảnh hưởng gây ra khi anh giết Ito Musashi còn lớn hơn cả tưởng tượng.
Thử hỏi một đám võ sĩ vượt cả ngàn dặm xa xôi đến đây để xem trận chiến kinh hãi thế tục trong lòng họ, nhưng giờ cuộc chiến còn chưa bắt đầu mà một trong hai bên quyết đấu đã chết rồi.
Họ phải đi đâu để nói lý đây? Cũng không phải là đi xem phim, cảm thấy không được thì có thể hoàn vé, hơn nữa đám người này còn không hề mua vé…
Khi nghe nói người giết Ito Musashi là một thanh niên hai mươi ba tuổi, cả giới võ đạo đều chấn động.
Trước đó khi Diệp Thành giết Cừu Lăng Vân thì đã nổi như cồn, nhưng cũng chỉ giới hạn trong Hoa Hạ. Sau đó anh đánh bại Lâm Bích Lạc, tiêu diệt Karasu Tengu nhưng vẫn có người cảm thấy những cường giả khác cũng có thể làm được. Nhưng lần này ở núi Linh Hương, anh giết chết một Thần Cảnh bằng chính sức của mình, đây chính là chiến tích không thể nào phủ nhận được, đủ để chấn động cả thế giới!
Lúc này khi có người nhắc đến hàng loạt những chiến tích trước đây của anh thì không ai dám phản bác nữa. Tất cả mọi người đều đang kinh ngạc cảm thán đây rốt cuộc là một kẻ đáng sợ tới mức nào chứ, sao có thể chưa đầy nửa năm mà đã giết cả cường giả Thánh Vực, thậm chí ngay cả Võ Thần cũng bị anh giết luôn.
“Năm đó Âu Mễ ngang ngược xông vào Yên Kinh, dùng trận địa súng gồm nghìn người và bốn Võ Thánh để giết quốc sư của Đại Thanh – Khánh Nhật Lặc, đây là cường giả Thần Cảnh cuối cùng bị giết trong lịch sử”.
Có người lắc đầu cười khổ, nói: “Trước mắt, Diệp Thành chỉ dựa vào chính sức mình mà đã giết được Thần Cảnh, chẳng lẽ…anh ta đã có khả năng một mình đấu lại được cả một quốc gia?”
Sau khi lên đến Thần Cảnh thì các cường giả cũng có nhiều thủ đoạn để bảo vệ tính mạng mà người bình thường không thể tưởng tượng nổi. Năm đó cho dù Kasura Tengu chết nhưng vẫn có thể biến thành Quỷ Thần, sống thêm mấy trăm năm. Mà Ito Musashi thì đã bị diệt hoàn toàn cả thần hình, người có thể giết mà không phải chỉ là đánh bại Ito Musashi thì rốt cuộc mạnh đến mức nào cơ chứ?
Những người khác cũng lập tức phản bác: “Sao có thể thế được? Năm đó Khánh Nhật Lặc là người mạnh nhất, đỉnh cao trong các Pháp Thần, đoán chừng cũng chỉ còn cách Huyền Tiên có nửa bước nữa mà thôi. Ito Musashi mới bước vào Thần Cảnh thì sao có thể sánh bằng Khánh Nhật Lặc được?”
Người đó lại cười lạnh, nói: “Nhưng tên Diệp Thành này mới chỉ có hai mươi ba tuổi, sau này anh ta sẽ đạt đến cảnh giới nào, anh có thể tưởng tượng được ra không? Khi anh ta chạm đến Thần Cảnh hoặc thậm chí là Huyền Tiên thì sẽ còn đáng sợ tới mức nào nữa?”
Người phản bác anh ta nhất thời không nói được gì, dù sao Diệp Thành trẻ tuổi như vậy, trẻ tới nỗi mà trước đây không có ai như anh, sau này cũng khó mà có ai như thế, anh có tiềm năng vô hạn.
Nhưng cuộc trò chuyện của hai người cũng là một cuộc tranh luận thường thấy trong rất nhiều võ sĩ ở Yên Kinh.
Lúc này, trong quán bar, trên vũ trường, trong quán trọ Bằng Lai, thậm chí ở trên mạng đều có vô số võ sĩ đang bàn tán về một cái tên.
Diệp Thành!
Mà điều bọn họ thảo luận nhiều nhất chính là, ai có thể chiến thắng thanh niên trẻ tuổi vừa mới xuất hiện đã vang danh thiên hạ này?
Có rất nhiều người đều không hẹn mà cùng nghĩ đến một nhân vật chính khác trong trận quyết đấu lần này – Kiếm Thần Tiêu Nghĩa Tuyệt.
Họ bắt đầu tranh luận, rốt cuộc là Diệp Thành nghé con mới vào đời đang nổi như cồn hay là Tiêu Nghĩa Tuyệt – con hổ dữ sẽ giành phần thắng?
Có người nói Diệp Thành mạnh hơn và còn lấy sự khác biệt về chiến tích ra để so sánh. Năm đó tuy Tiêu Nghĩa Tuyệt đánh bại và tiêu diệt rất nhiều người nhưng tất cả họ đều chỉ là Võ Thánh mà thôi, mà giờ đây Diệp Thành đã giết chết một Võ Thần đấy!
Cách nói của người đó được một bộ phận tán đồng, nhưng cũng có người nhanh chóng phản bác, bảo rằng năm đó Ito Musashi bại dưới tay Tiêu Nghĩa Tuyệt năm đó giờ cũng đã lên đến Thần Cảnh rồi, chẳng lẽ Kiếm Thần như Tiêu Nghĩa Tuyệt mà giờ vẫn chưa lên đến Thần Cảnh sao?
Sau đó có người nói rằng nếu Tiêu Nghĩa Tuyệt đã lên tới Thần Cảnh thì tại sao lại không công khai ra bên ngoài?
Cũng có người trả lời rằng Kiếm Thần đạt đến cảnh giới cao tới nỗi không có đối thủ, không màng danh lợi, nói không chừng người ta đã đạt đến Thần Cảnh nhưng không muốn nói ra thôi.
Đám người này nói qua nói về, tranh luận tới nỗi rối tung cả lên, nhưng ai cũng nói khá có lý, không ai thuyết phục được ai.
Nhưng ngay lúc này có một người nói: “Có lẽ mọi người không cần tranh luận đâu, có thể không bao lâu sau sự thật sẽ nói lên tất cả”.
Mọi người nghe vậy thì thấy khó hiểu, nhưng đã phản ứng lại rất nhanh.
Đúng vậy. Tiêu Nghĩa Tuyệt là Kiếm Thần danh tiếng lẫy lừng mà. Lão ta không những là người mạnh nhất Hoa Hạ mà có thể nói là người đam mê kiếm thuật nhất cả Hoa Hạ, thậm chí là cả thế giới!
Nghe nói tên thật của lão ta không phải Tiêu Nghĩa Tuyệt, nhưng trong quá trình luyện kiếm, do bất đồng quan điểm về kiếm đạo nên lão ta nảy sinh xung đột với sư huynh sư đệ thậm chí là sư phụ, thế nên mới tức giận đổi tên để tỏ rõ với thiên hạ rằng, lão ta “tình nguyện vì kiếm mà ân đoạn nghĩa tuyệt”.
Sau này lão ta tự sáng tạo ra Thiên Vấn kiếm pháp tung hoành khắp thế gian, đánh bại không biết bao nhiêu kiếm khách mạnh, cuối cùng lên đến đỉnh cao, có được danh hiệu Kiếm Thần, mà sư môn trước đó không thể hiểu được tại sao lão ta lại say mê kiếm đạo gần như phát điên thì đã biến mất trong dòng chảy của thời gian.
Một người như vậy sau khi biết kẻ địch lâu năm của mình là Ito Musashi bị giết thì không thể nào chịu nổi sự cô đơn, hơn nữa theo lời đồn thì Diệp Thành cũng dùng kiếm!
Giữa hai người này chắc chắn sẽ có một trận chiến!
Nghe lời phân tích như vậy, các võ sĩ vốn cảm thấy không còn kịch hay gì để xem, đang chuẩn bị sẵn sàng về nước lại lên dây cót tinh thần, chờ đợi cơn bão nổi lên…
Đồng thời, tại Yên Kinh, trụ sở Long Đằng.
Tổng chỉ huy của Long Đằng tên là Tần Sương, con cháu nhà họ Tần – một trong tứ đại gia tộc ở Yên Kinh, là anh ruột của Tần Hồng Sương. Từ nhỏ mối quan hệ giữa hai người đã rất tốt, vì thế nên ông ta cũng biết thân phận của Diệp Thành.
Đồng thời ông ta cũng là một trong bốn Võ Thánh trong Long Đằng. Nếu không tính đến thân phận thì hành động của Diệp Thành cũng đủ khiến ông ta kinh ngạc tới nỗi không nói được gì. Đó là Thần Cảnh trong truyền thuyết đấy, kể từ khi Ito Musashi đặt chân đến Yên Kinh là cả Long Đằng chưa được nhàn nhã ngày nào, gần như là bước vào thời khắc chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu gấp rút nhất trong trăm năm trở lại đây.
Mà sau khi biết được âm mưu của Ito Musashi từ lời nói của Đường Thi Vũ, cho dù là nhân vật tầm cỡ như Tần Sương cũng không nói nổi nên lời. Nếu lần này không có Diệp Thành thì e là cả giới võ đạo Hoa Hạ sẽ gặp phải tai họa lớn!
Ông ta hít sâu một hơi, nhìn những cán bộ xung quanh, nói: “Mọi người thấy thế nào về đề nghị của Thượng tá Đường?”
Nghe vậy những cán bộ cao cấp trong Long Đằng đều nhìn ba người đàn ông ngồi ở vị trí gần Tần Sương nhất, ba người đều là Võ Thánh.
Thất Sát, Phá Quân, Tham Lang, thêm cả Tần Sương, họ chính là bốn Võ Thánh trấn giữ Long Đằng, danh tiếng vang dội.
Thất Sát, hành xử lỗi lạc, quang minh chính đại, dũng mãnh thiện chiến, thực lực của ông ta cũng đã đạt đến Thánh Vực đỉnh cao, cho dù là so với đám người Cừu Lăng Vân và Tiêu Phúc thì cũng không hề kém chút nào.
Phá Quân, dũng mãnh lấn át quần hùng, làm theo ý mình không màng ánh mắt người đời, tung hoành thiên hạ, là trợ thủ đắc lực của Tần Sương, đồng thời cũng đã được phong quân hàm thiếu tướng.
Tham Lang, đa mưu túc trí, thống lĩnh ba quân, bày mưu tính kế. Là Pháp Thánh, ông ta không những nắm giữ một loại cấm chú có thể hủy diệt thế gian mà còn là đầu não chính của cả Long Đằng.
Lúc này mọi người đều nhìn vào Tham Lam trong “Sát Phá Lang”, cơ bản là những ý kiến mà ông ta đề ra hầu như đều được thông qua trong cuộc họp.
Đối mặt với nhiều ánh mắt tin tưởng như vậy, Tham Lang cũng không đắn đo mà lập tức đưa ra kết luận: “Người này không thể đối địch”.