Chương 184: Võ quán Bát Quái
Đuổi Lam Thải Nhi đi xong thì Diệp Thành bắt đầu làm công tác chuẩn bị. Anh định bí mật đi tỉnh Tô Bắc để gặp Lão Tông Chủ này.
Trước đây anh đã từng nghe ngóng về Mạc Nguyên Chính – môn chủ của Nhuệ Kim Môn. Nghe nói Lão Tông Chủ nãy đã nhập Thánh Vực từ ba mươi năm trước, được tôn làm Quỷ Vương.
Giờ ông ta đã bế quan ba mươi năm, tu vi cao đến mức độ nào thì không ai hay biết. Nhưng Diệp Thành vẫn rất tự tin về bản thân mình, dựa vào giọt nước ngưng tụ linh khí của cả sông Thương Lan trong tay, cho dù là cường giả Thần Cảnh thì anh vẫn có thể giết được.
Thu xếp xong tất cả, anh chào bố và đám bạn, sau đó một mình đi lên xe khách chạy tới tỉnh Tô Bắc.
Dọc đường đi rất im lặng. Diệp Thành thuận lợi tới tỉnh Tô Bắc, sau khi ra khỏi bến xe, anh hơi do dự.
“Lão Tông Chủ của Âm Quỷ tông chắc chắn đang ẩn nấp ở chỗ tối để gián sát nhà họ Tào, chỉ đợi mình chủ động dâng đến tận cửa. Tuy mình không sợ những thủ đoạn này, nhưng cũng không cần phải gây thêm rắc rối cho nhà họ Tào”.
Nhưng không thể đi nhà họ Tào thì anh nên đi đâu bây giờ?
Diệp Thành không sốt ruột, anh từ từ rảo bước. Lúc này sắc trời đã tối, anh vừa tản bộ vừa ngắm trăng, đôi khi lại lấy vò rượu ra uống vài ngụm, tự tại thoải mái.
Hơn một tiếng sau, còn chưa nghĩ ra nên đi đâu, nhưng Diệp Thành đã ngẫu hứng lĩnh hội được một bộ công pháp tu tiên.
“Tuy chỉ là công pháp hạ phẩm, nhưng cũng mạnh hơn nhiều so với thứ mà đám người phàm tục kia tu hành. Hôm nào có thời gian mình sẽ truyền lại cho cô nhóc kia”. Diệp Thành lại uống thêm hớp rượu rồi mỉm cười nói: “Lĩnh ngộ dưới ánh trăng, vậy thì gọi là Nguyệt Hoa Công đi”.
Nhân đang có hứng uống rượu, anh thấy hăng hái hẳn lên, liền tìm một chỗ trống rồi luyện chiêu thức vừa mới lĩnh hội.
Giờ đã là đêm khuya, xung quanh hoàn toàn chẳng có ai. Hơn nữa cho dù có người đi chăng nữa thì đã sao, Diệp Thành sao có thể để ý đến cái nhìn của đám người phàm tục đó?
Tiên Đế làm việc trước nay luôn tùy tâm, khen chê là việc của người đời. Nếu anh muốn luyện võ, đừng nói là chỗ không người, cho dù là trước Nam Thiên Môn thì anh vẫn tùy ý làm, tuyệt đối không để tâm đến ánh mắt của người khác.
Nhân men rượu, Diệp Thành không dùng linh khí mà chỉ dùng nắm đấm thông thường, lúc giơ tay nhấc chân đều mang theo hào khí ngút trời, dấy lên từng đợt hổ gầm rồng ngâm.
Đột nhiên, tay trái Diệp Thành chuyển thành nắm đấm, tay phải xuất chưởng. Chưởng và đấm giao nhau trong không trung, phát ra tiếng vang như chuông đồng, chấn động tới nỗi lá cây xung quanh đổ ào xuống.
Đồng thời, một tiếng hô yêu kiều cũng vang lên đằng sau: “Hay lắm!”
“Hửm?”
Ánh mắt Diệp Thành ngưng tụ lại, anh quay người qua. Anh đã sớm phát hiện có người nhìn lén, nhưng đối phương không hề có ác ý, vậy thì mặc kệ người đó thôi.
Nhưng anh không ngờ người nhìn lén mình luyện võ lại là một thiếu nữ tràn đầy hơi thở thanh xuân. Cô ấy có vóc người thon dài, mặc sườn xám màu xanh lục. Tuy tóc dài nhưng được búi lên một cục tròn trông như bánh bao đằng sau gáy, có thêm một chút hoạt bát trong sự xinh đẹp ấy.
Cô ấy ôm quyền với Diệp Thành, cao giọng nói: “Đã làm phiền rồi. Tôi tên Triệu Nhã Nhi, là con gái của Triệu Nhân Thanh của võ quán Bát Quái. Vừa nãy tôi đi qua đây thấy anh đang luyện võ thì nhất thời mê mẩn, mong anh bỏ quá cho”.
Hóa ra cô ấy đã coi anh là võ sĩ. Diệp Thành cũng ôm quyền trả lễ: “Không sao, đều là người trong giang hồ cả, đâu cần phải câu nệ”.
Triệu Nhã Nhi nghe vậy thì lập tức không còn dáng vẻ cẩn thận lễ phép nữa mà cười hì hì chạy qua vỗ vai Diệp Thành, nói: “Đúng đấy đúng đấy, tôi cũng nghĩ như vậy, thế nhưng bố và chị tôi không nghĩ như vậy, lúc nào cũng trách mắng tôi vì chuyện cỏn con này”.
Diệp Thành nhún vai. Anh biết điều khiến bố và chị của Triệu Nhã Nhi bất lực chính là tính cách vừa gặp như đã quen thân này của cô ấy. Nhưng dù sao mọi người cũng là bèo nước gặp nhau, vì thế anh cũng không chỉ ra điều đó.
Nhưng ngay lúc này, Triệu Nhã Nhi chợt mừng rỡ nói: “Đúng rồi, anh giỏi võ thế này, hay là nhận bố tôi làm sư phụ đi? Ông ấy là truyền nhân của Bát Quái Chưởng, sắp lên đến đại sư võ đạo rồi!”
Diệp Thành nhướng mày, cố nhịn không bật cười. Anh nhìn ánh mắt chân thành của Triệu Nhã Nhi, thực sự không có cách nào để nói cho cô ấy biết thực lực thật sự của mình.
Cuối cùng anh vẫn gật đầu, dù sao anh cũng chưa tìm thấy chỗ đặt chân ở tỉnh Tô Bắc này. Đằng nào cũng là tìm chỗ ở, có thể giao lưu với các võ sĩ ở võ quán cũng khá tốt.
Thấy Diệp Thành gật đầu, Triệu Nhã Nhi hưng phấn nhảy cẫng lên, sự mừng rỡ hiện lên khuôn mặt, thậm chí cô ấy còn chủ động giúp Diệp Thành xách hành lý.
Diệp Thành nhún vai, tuy cô nhóc này khiến anh thấy cô ấy nhiệt tình quá mức, nhưng dù sao cũng tốt hơn những kẻ giả tạo chủ biết đến lợi ích nhiều, thế nên anh thong dong đi theo phía sau.
Rất nhanh sau đó Triệu Nhã Nhi đã đưa Diệp Thành đến một căn nhà cổ rất lớn. Xem những tòa nhà cao tầng xung quanh thì nơi này hẳn phải là khu đô thị trung tâm tấc đất tấc vàng. Có thể sở hữu một căn nhà cổ lớn ở chỗ này thì xem ra võ quán này có địa vị rất cao.
Nhìn tấm biển hiệu “Võ quán Bát Quái” phía trên, Triệu Nhã Nhi tự hào nói: “Đây là võ quán Bát Quái nổi danh khắp tỉnh Tô Bắc. Ngay cả nhà họ Kỷ hay nhà họ Tào cũng có người đến đây học võ, thậm chí ngay cả chú ba Tiền Triều Tam cũng từng đấu giao lưu với bố tôi đấy!”
“A, lợi hại thật đấy!”. Giọng điệu của Diệp Thành lúc này rất qua loa, nhưng Triệu Nhã Nhi đang hưng phấn nên không chú ý đến điều này. Cô ấy đẩy cửa ra chạy nhanh vào trong căn nhà, vừa chạy vào gào lên hưng phấn:
“Bố ơi, chị ơi, hôm nay con tìm được một đệ tử này. Mọi người cứ nói con bất tài, nhưng hôm nay con đã tìm được một đệ tử thật rồi này!”
Diệp Thành trợn trắng mắt, thảo nào cô nhóc này hưng phấn như vậy, hóa ra là đang nóng vội muốn khoe khoang! Lòng hư vinh của phụ nữ thật là đáng sợ.
Đi theo Triệu Nhã Nhi vào sảnh ngoài, rất nhanh thôi đã có một cô gái xinh đẹp đi vào. Khuôn mặt cô ta giống y đúc Triệu Nhã Nhi, nhưng cao hơn một chút, chân dài và thẳng hơn Triệu Nhã Nhi, nhưng ngực lại nhỏ hơn.
Cô gái trông giống y đúc Triệu Nhã Nhi này mặc sườn xám màu đỏ, cũng búi tóc một cục giống bánh bao, nhưng khuôn mặt lại cao ngạo lạnh lùng.
Cô ta đứng trước mặt Diệp Thành, lạnh nhạt nói: “Tôi là chị của Triệu Nhã Nhi – Triệu Linh Nhi, là một trong những người dạy võ của võ quán Bát Quái”.
Diệp Thành gật đầu, lạnh nhạt nói: “Chào cô”.
Triệu Linh Nhi không thèm để ý Triệu Nhã Nhi luôn đi theo sau muốn lên tiếng mà trầm giọng nói: “Anh phải biết rõ một điều, võ quán Bát Quái không phải nơi mà ai cũng có tư cách vào được. Phí tập võ đắt đỏ chỉ là thứ yếu, anh phải có thiên phú và cơ sở nữa thì mới có thể học được võ học cao thâm của võ quán Bát Quái”.
“Võ học cao thâm…”, Diệp Thành không nhịn được mà phụt cười, khiến Triệu Linh Nhi nhíu mày.
“Tên nhóc kiêu ngạo huênh hoang này, tuy Nhã Nhi nói anh biết chút võ công, nhưng thế không có nghĩa là anh được phép coi thường võ quán Bát Quái chúng tôi. Xem ra phải cho anh bài học mới được!”