Mục lục
Tiên Đế Trùng Sinh Diệp Thành Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 99: Đến tận cửa lại lạc đường

“Nếu không phải ban đầu bà nhằm vào Diệp Thành thì chúng ta sẽ rơi vào cảnh như ngày hôm nay sao?”. Bạch Thư Hòa không thể chịu được nữa liền tức giận quát lên. Nhưng khi nhìn thấy Bạch Tiểu Huyên ngơ ngẩn như mất hết hồn vía thì không khỏi đau lòng.

“Thôi bỏ đi bỏ đi, chúng ta mua ít quà rồi mặt dày đi xin ông Diệp. Bà góp chút sức đi, tôi nhớ là ông ấy thích ăn măng hầm muối, bà làm một ít đưa qua đó để tôi với ông ấy nhắm rượu”.

Tất Tịnh Hồng vội vàng gật đầu đồng ý, không dám làm mình làm mẩy nữa. Thấy bố mẹ đều đi vào nhà bếp bận bịu, Bạch Tiểu Huyên vẫn chẳng có phản ứng gì.

Trong đầu cô ta chỉ còn lại câu mà Diệp Thành nói – “Cô xứng sao”. Trừ việc hối hận, cô ta thấy vô cùng khó hiểu nghi ngờ.

Vì sao, dựa vào cái gì! Rõ ràng hai tháng trước vẫn ngu ngốc bám theo sau đít cô ta, vẫy đuôi như con chó lấy lòng chứ, còn chẳng dám to tiếng lấy một câu.

Nhưng giờ anh đã là người đứng đầu Giang Thành, thống lĩnh kẻ mạnh tứ phương. Người người kính ngưỡng anh rồi sinh lòng sợ hãi, anh nhảy vọt lên biến thành rồng!

Cô ta đã chơi với Diệp Thành từ nhỏ đến lớn nên đã hiểu quá rõ. Rõ ràng tính cách, gia thế, học hành, thủ đoạn…của người này chỉ có thể hình dung bằng hai chữ “bình thường”, sao có thể thoáng cái đã trở nên xa với tới nỗi cô ta chỉ có thể ngẩng đầu lên nhìn chứ?

Bạch Tiểu Huyên ngơ ngẩn ngồi trên ghế sofa, cô ta vô thức nói: “Bố, mẹ, hai người nói xem, liệu có cách gì có thể khiến một người lên như diều gặp gió chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi như thế không?”

Cô ta vừa dứt lời thì Bạch Thư Hòa và Tất Tịnh Hồng cũng sững sờ. Bạch Thư Hòa suy nghĩ kỹ lại, nói: “Rất khó, đặc biệt đây cũng không còn là lên như diều gặp gió nữa mà là xưng hùng cả một tỉnh, áp đảo các ông lớn kiêu ngạo ngang tàng thì sao có thể dễ dàng được?”

“Trừ khi…”

Bạch Tiểu Huyên vội vàng truy hỏi: “Trừ khi cái gì?”

“Trừ khi là gia tộc cổ xưa của Yên Kinh”. Bạch Thư Hòa nói rất chắc chắn: “Giống như chỗ dựa sau lưng nhà họ Thẩm vậy, nhà họ Từ ở Yên Kinh. Gia tộc kiểu đó có truyền thừa hơn trăm năm, có tích lũy thâm sâu, người tài lớp lớp, thực lực sâu không lường được, thậm chí có gia tộc còn là đời sau của những người có công trong việc dựng nước…”

“Thế lực của những gia tộc đó khiến người khác không thể tưởng tượng nổi. Cũng chỉ có họ mới có thể khiến một người thay da đổi thịt, bay vọt lên thành bá chủ một tỉnh!”

“Chẳng lẽ Diệp Thành chó ngáp phải ruột nên vớ được nhà họ Từ ở Yên Kinh?”

Bạch Tiểu Huyên vừa sốt ruột, vừa tức giận, vừa hối hận. Cô ta thấy bố đã làm xong măng hầm muối thì vội vàng ăn diện trang điểm rồi đi theo bố mẹ ra ngoài.

Mãi đến khi đi xuống tầng, Bạch Thư Hòa mới bối rối nói: “Hình như chúng ta…không biết Diệp Thành sống ở đâu”.

Đôi mắt Tất Tịnh Hồng xoay chuyển, sau đó bà ta nói: “Chắc là biệt thự trên núi Vân Đỉnh trước đó cậu ta từng nói”.

Nói đến đây, bà ta không khỏi cảm thấy xấu hổ. Trước đây lúc Diệp Thành nói điều này, Tất Tịnh Hồng còn cười nhạo người ta, kết quả là thoắt cái đã mặt dày đến tận cửa xin lỗi, có thể nói là vật đổi sao dời.

Cả nhà họ Bạch lái xe, rất nhanh, họ đã đến chân núi Vân Đỉnh, nhưng lúc họ tìm biệt thự của Diệp Thành thì gặp phải rắc rối…

Thì ra không biết từ bao giờ, núi Vân Đỉnh đã bị sương mù trắng xóa bao phủ. Sương mù trông có vẻ rất mỏng nhưng đi vào lại không thấy rõ mọi vật xung quanh. Ba người đi tới đi lui, rồi lạc luôn trong đó không tìm thấy đường nữa.

Ngay lúc này, một giọng nói trầm thấp vang lên: “Các người là ai, đến biệt thự của Diệp Tiên sư làm gì?”

Ba người ngẩng đầu nhìn thì thấy người vừa nói là một người đàn ông vạm vỡ cao gần hai mét. Bên cạnh cậu ta còn có một thiếu nữ thanh tú xinh đẹp. Quan hệ của hai người rất thân mật, không phải anh em thì chắc là người yêu.

Hai người này tất nhiên là Trâu Hổ và Tiểu Điệp. Sau khi đến Hải Thành, họ luôn đi theo bên cạnh Thẩm Thiên Minh để làm việc, nhưng hôm nay được Diệp Thành gọi qua.

Bạch Thư Hòa vội vàng đi lên phía trước cười lấy lòng: “Hai vị à, chúng tôi đến xin gặp Diệp Tiên sư để tặng quà xin lỗi”.

“Tặng quà xin lỗi?”. Tính cách Tiểu Điệp vẫn tỉ mỉ hơn, liền hỏi: “Cho hỏi các người là?”

Bạch Thư Hòa dè dặt nói: “Tôi họ Bạch…”

Ông ta còn chưa nói xong thì Trâu Hổ đã quát: “Được lắm, thì ra các người chính là cái gia đình coi thường Diệp Tiên sư, xóa bỏ hôn ước với anh ấy?”

Lời này khiến ba người mặt đỏ tai hồng, lại thấy Trâu Hổ vén quần xắn áo trông như sắp vồ lên đánh họ tới nơi thì sợ tới nỗi lùi lại hẳn mấy bước.

Tiểu Điệp vội vàng đi lên ngăn Trâu Hổ, lạnh nhạt nói: “Diệp Tiên sư rất bận, mấy người về đi”.

Tuy nói rất khách sáo nhưng trong mặt Tiểu Điệp vẫn tràn đầy sự khinh thường. Với Diệp Thành, đôi tình nhân chất phác này luôn kính trọng sùng bái anh như ân sư, như cha mình. Còn đối với loại người vong ân bội nghĩa này, cô ấy không cho Trâu Hổ ra tay cũng là vì sợ làm tổn hại danh tiếng của Diệp Tiên sư.

Bạch Thư Hòa nghe vậy vội nói: “Đây, đây đều là hiểu lầm cả thôi. Hai người để chúng tôi đi vào xin lỗi cậu ấy đi”.

Ông ta vừa nói vừa vội vàng lấy hai bao lì xì trong túi ra đưa qua. Đây vốn là quà ông ta định đưa hai đứa trẻ trong hôn lễ, nhưng không ngờ lại được dùng ở đây.

Trâu Hổ vứt bẹp bao lì xì xuống đất, lạnh lùng nói: “Không phải ai cũng hám của như các người”.

Câu này nói ra khiến ba người xấu hổ không biết trốn vào đâu. Dù sao Tiểu Điệp cũng dịu dàng hơn, chỉ lạnh nhạt nói: “Quay người đi thẳng ra đằng sau thì có thể thoát khỏi sương mù. Ba người hãy về đi”.

Nói xong hai người đi luôn không quay đầu lại. Mấy người Bạch Thư Hòa đuổi theo vội nhưng mấy giây sau đó không rõ đông tây nam bắc, rồi lạc luôn trong lớp sương mù tựa như có sức sống này.

Lúc ba người đang sốt ruột như lửa đốt thì một giọng nói mềm mại dịu dàng bỗng vang lên: “Chị Bạch?”

Bạch Tiểu Huyên quay đầu nhìn thì nhận ra là Hạ Vũ Đình. Cô ta như nhìn thấy cứu tinh, liền đi lên phía trước vội vàng nói: “Vũ Đình, em đến đúng lúc lắm, chị đang lạc đường ở đây”.

Hạ Vũ Đình dịu dàng lương thiện, cho dù ban ngày từng bị Bạch Tiểu Huyên mắng nhưng vẫn nói thật: “Nếu không có miếng ngọc của Diệp Thành thì không thể đi vào lớp sương mù này. Nhưng chỉ cần quay đầu lại đi thẳng về phía sau là có thể rời khỏi đây”.

Cô ấy nói xong thì miếng ngọc trước ngực tỏa ra ánh sáng xanh ngọc, vừa nhìn đã biết có giá trị vô cùng. Bạch Tiểu Huyên sinh lòng đố kỵ, nhưng cô ta không dám thể hiện ra, chỉ có thể cầu xin: “Vũ Đình, em giúp đàn chị đi mà, đưa chị đến biệt thự gặp Diệp Thành được không?”

Hạ Vũ Đình khẽ nhíu mày, khẽ nói: “Nhưng em nghĩ Diệp Thành không muốn gặp chị”.

Mặt Bạch Tiểu Huyên sầm xuống, cô ta vô thức muốn nổi giận nhưng đột nhiên ý thức được thân phận của mình, liền ngoan ngoãn lại, nói với vẻ đáng thương: “Vũ Đình, chị xin em đấy, nể tình chị chăm sóc em như vậy, giúp chị lần này được không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK