Chương 168: Ông chủ Đổng
Sau khi uống xong, mọi người tới cạnh bể bơi, thay đồ tắm rồi chuẩn bị xuống nước bơi lặn.
Tôn Tiêu Tiêu mặc một bộ đồ tắm khá bảo thủ nhưng vẫn không thể che lấp được dáng người đáng kiêu ngạo của mình. So với cô ấy, Kỷ Quân Lan mặc đồ bơi có vẻ quyến rũ hơn nhiều, hoàn toàn tôn lên dáng người cao ráo, nhất là cặp đùi đẹp.
Đừng nói Đinh Lương Tài, ngày cả Cố Tuấn Lam cũng nhìn chăm chăm nhưng Tương Uyển Như lại bực bội nhéo eo cậu ta một cái, hôm nay cô ta cũng mặc một bộ đồ bơi khá kín đáo, tuy vóc dáng rất đẹp nhưng cũng không khiến người khác chú ý như Kỷ Quân Lan.
Song, khi Aokawa Sayuri đi ra, mọi cô gái đều trở nên nhạt nhòa, tuy cô ta mới hai mươi nhưng dáng người cao ráo, phát triển đầy đặn, vẻ ngoài quyến rũ xinh đẹp, cộng thêm bikini hai mảnh nóng bỏng thì tức khắc khiến mọi người hít sâu một hơi.
Nhưng đúng lúng này, cửa hồ bơi đột ngột mở ra, một đám đàn ông ào ào đi vào, trong đó còn có một người phụ nữ trung niên mặc đồ công sở.
Khi thấy người phụ nữ kia, Aokawa Sayuri lập tức thay đổi sắc mặt, kinh ngạc hỏi: “Chị Murakami?”
Khi cô Murakami nhìn thấy Aokawa Sayuri thì thở phào nhẹ nhõm, vội tiến lên nói: “Sayuri, ông chủ Đổng đã mở tiệc rồi, em mau theo chị qua đó!”
Aokawa Sayuri lạnh lùng đáp: “Em từ chối! Em tới đây vì việc riêng thôi, huống chi em cũng không quen ông chủ Đổng gì đó, cũng không muốn có dính líu gì tới người này!”
Cô ta vừa nói ra lời này, những người đàn ông kia tức khắc nổi giận, người dẫn đầu quát: “Ông chủ đã nể mặt mà còn không biết xấu hổ à, người quản lý của cô đã nói rồi đấy, nếu cô không theo chúng tôi thì đừng trách anh em chúng tôi không khách sáo!”
Cô Murakami nghe thế thì lo lắng, Aokawa Sayuri đúng là diễn viên nổi tiếng của Đảo Quốc nhưng mọi thứ chỉ mới phát triển thôi, còn cách hạng A xa lắm.
Huống chi, dù là minh tinh hạng A thì cũng không thể không nể mặt mấy đại gia, vì có câu “Phép vua thua lệ làng”, từng có một diễn viên nữ kiêu ngạo nói năng lỗ mãng khi ở một nơi nhỏ bé, kết quả là bị nhốt hơn mười tiếng, phải nhờ công ty đứng ra điều đình thì mới cứu được.
Cô Murakami là một quản lý nghệ sĩ xứng chức nhưng chị ta không biết là Aokawa Sayuri cũng không phải người bình thường. Cô ta ra mắt, tiến vào giới giải trí cũng vì mục tiêu của gia tộc Aokawa mà thôi, vì thế, dù lời cô Murakami khuyên nhủ rất chân thành nhưng Aokawa Sayuri vẫn lắc đầu, kiên quyết lắc đầu.
Người đàn ông dẫn đầu hừ lạnh: “Được, được lắm! Ở thành phố Chiêu Đức này, còn có người dám không nể mặt ông chủ Đổng cơ đấy!”
Nói rồi, hắn ta giơ tay về phía Aokawa Sayuri, chuẩn bị thừa dịp sàm sỡ một chút.
Tia sáng lạnh lẽo lóe lên trong mắt Aokawa Sayuri, tay phải cô ta đặt sau lưng, muốn ra hiệu cho cấp dưới ra tay nhưng lúc này, Kỷ Quân Lan lại biến tới trước, chân dài nhoáng lên, đá bay tên đàn ông dẫn đầu thấp bé ra ngoài.
Cô ta vốn là fan trung thành của Aokawa Sayuri, hôm nay tận mắt nhìn thấy thần tượng, trong lòng trở nên hăng hái, hận không thế biến thành Diệp Vấn, một mình chấp hết mười người.
Tên lùn kia rõ ràng là kẻ có thân phận, hắn ta bị đá bay, đám đàn em vây quanh, luôn miệng gọi: “Anh Thâm, Anh Thâm, anh không sao chứ!”
Anh Thâm nổi máu điên lên, quát to: “Con điếm, vừa rồi ông nể mày là phụ nữ nên nhường mày. Ông mày dẫn theo mười anh em tới, mày nghĩ mấy thằng vô dụng kia bảo vệ được mày sao!”
Vừa dứt lời, hắn ta vung tay, miệng hét: “Lên hết cho tao! Hôm nay, chỉ cần bắt được con khốn này thì bọn mày đều có thể vui chơi!”
Kỷ Quân Lan lập tức sợ hãi, cô ta có công phu mèo cào mà thôi, có thể đánh lén người ta chứ chiến đấu chính diện thì cô ta đâu phải đối thủ của đàn ông chứ?
Đinh Lương Tài vội tiến lên, bảo vệ cô ta ở sau lưng: “Ai dám đụng vào cô ấy thì phải hỏi cú đấm của tôi trước!”
Kỷ Quân Lan chấn động, trong mắt hiện lên tình cảm dịu dàng, nhưng lúc này, mười mấy tên đàn ông đã lao tới, Đinh Lương Tài vội đẩy cô ta ra, quát to: “Chạy mau!”
Diệp Thành nhíu mày, ngón tay giơ lên, một tia linh khí chảy vào trong cơ thể Đinh Lương Tài, có vẻ Kỷ Quân Lan cũng có chút thiện cảm với Đinh Lương Tài, anh đương nhiên phải tạo cơ hội cho anh em thể hiện.
“Ầm…”
Một âm thanh to lớn vang lên, người đầu tiên xông tới là một tên đàn ông lực lưỡng cao hơn hai mét, kẻ này bị Đinh Lương Tài đấm bay ra ngoài như đang đóng phim vậy, cơ thể xoay tròn 720 độ trong không trung rồi mới nặng nề ngã xuống đất.
Một quyền này làm những người khác đơ ra vì chấn động, nên biết kẻ bị đánh chính là anh Long- tay sai mạnh nhất của anh Thâm, được cho là người đàn ông mạnh mẽ có thể cầm hai đao hai tay chém mười tám tên xã hội đen dày dặn kinh nghiệm
Tuy đây là lời khoác lác khi gã say xỉn nhưng vóc dáng anh Long cỡ đó mà còn bị thằng này đánh bay, cái thân còm của mình thì sao?
“Hả?”
Thấy cảnh này, hai mắt Aokawa Sayuri tỏa sáng, cô ta vốn cho rằng thanh niên này là kẻ háo sắc bình thường nhưng không ngờ còn có bản lĩnh như vậy.
Anh Thâm ở phía sau thấy thế thì càng giận dữ: “Đứng đực mặt ra đó làm gì, bắt nó!”
Nhóm đàn em vừa nghe, kẻ nào cũng lộ ra vẻ hung hăng, móc một con dao bướm từ phần eo ra, không hề khách khi mà đâm về phía Đinh Lương Tài.
Đinh Lương Tài lập tức hoảng hốt, tuy anh ta thường xuyên đánh nhau nhưng rất ít dùng tới dao, hoàn toàn không có kinh nghiệm về việc này.
Nhưng ngón tay Diệp Thành hơi gảy nhẹ, một vòng hào quang màu vàng đồng lấp lánh quanh người Đinh Lương Tài. Những con dao kia đâm tới thì tiếng kim loại va chạm vang lên, con dao bị gãy làm đôi.
Lần này, không chỉ Aokawa Sayuri mà ngay cả người đàn ông trong góc cũng chấn động, trong mắt minh tinh Đảo Quốc lóe lên một tia sáng khó hiểu, thấp giọng nói: “Canh khí phóng ra ngoài? Anh, anh là một đại sư võ đạo!”
Diệp Thành nghe cô ta lẩm bẩm thì không nhịn được cười, anh khiêm tốn nhìn Đinh Lương Tài biểu hiện ra sức mạnh thần kỳ, đánh cho mười mấy người đàn ông lực lưỡng chạy trối chết, lấy le trước mặt người đẹp.
“Chết, chết tiệt!”
Anh Thâm thấy vậy thì mặt trợn to như muốn nứt ra luôn, hắn ta lớn tiếng thét: “Có ngon mày đừng chạy, đợi ông chủ Đổng tới, xem người ta xử lý mày thế nào!”
Tương Uyển Như luôn bàng quan bỗng thay đổi sắc mặt: “Ông chủ Đổng? Không phải là ông chủ Đổng – Đổng Thủ Thành chứ!”
Anh Thâm nghe vậy thì đắc ý cười to: “Ha ha ha, coi như cô biết điều!”
Mọi người bắt đầu dùng ánh mắt tò mò nhìn mình, Tương Uyển Như nhíu mày giải thích: “Ông chủ Đổng này là bá chủ một phương của thành phố Chiêu Đức, nghe nói địa vị của ông ta ở đây tương đương của Hồng Ngũ gia ở Hải Thành nhưng Hồng Ngũ gia dựa vào nhà họ Thẩm, còn chỗ dựa của ông chủ Đổng là nhà họ Tào ở Tô Bắc!”
Bên kia, ông chủ Đổng ngồi trong một khách sạn xa hoa, dùng vẻ mặt nịnh nọt bồi cười một cô gái lạnh lùng, ngạo mạn. Lúc này, ông ta đâu còn dáng vẻ của một ông chủ lớn, cái đầu chỉ suýt chôn xuống đất luôn thôi.
“Cô Lam, tiền năm nay tôi đã nộp lên rồi, không biết hôm nay cô tới đây vì chuyện gì?”