Chương 249: Diệt cả nhà ông
Vưu Lợi vừa nắm hai tay vào không trung, giữa lòng bàn tay chợt xuất hiện ánh sáng vàng thoắt ẩn thoắt hiện, nháy mắt hóa thành trận pháp phức tạp mà tráng lệ, dần dần hình thành ngôi sao sáu cánh to lớn.
Xung quanh ngôi sao sáu cánh lại tỏa ra ánh sáng tám màu. Vưu Lợi bắt chéo tay, quát lớn: “Lục Hợp Bát Hoang, trận pháp – lên!”
Trong phút chốc, một sức mạnh vô hình từ trên trời giáng xuống, bao phủ Diệp Thành vào trung tâm. Nếu ai có cảm nhận mạnh về sự vật nhìn vào thì có thể thấy rõ, trên cơ thể Diệp Thành lúc này có hai hình vẽ, bên trong là sao sáu cánh, bên ngoài là hình bát giác không theo quy tắc.
Đó chính là thuật pháp đặc trưng của Lâm Bích Lạc, Lục Hợp Bát Hoang Chú. Người bị sao sáu cánh trói buộc dù có bản lĩnh lớn bằng trời cũng không thể thoát ra được, chỉ có thể trơ mắt nhìn mình bị nghiền nát thành bột.
Khi xưa Lâm Bích Lạc thi triển thuật pháp này từng siết chết một đại sư võ đạo đánh lén mình, từ đó vang danh thiên hạ, được xưng là người dùng thuật pháp hàng đầu Úc Đảo, uy lực chấn động khắp chốn.
Tuy bây giờ Vưu Lợi thi triển ra không đáng sợ bằng sư phụ, nhưng vẫn không thể xem thường. Trong thời gian ngắn, Diệp Thành thậm chí còn cảm thấy linh khí giữa đất trời bị rút cạn, không gian mình đang đứng dần dần thu hẹp lại, dường như có một đôi tay to lớn vô hình ra sức bóp chặt mình.
Nhưng… thật sự quá yếu.
Bây giờ Diệp Thành đã tu thành cơ thể Hải Hoàng Lưu Ly, cơ thể rắn chắc thế nào vượt xa sự tưởng tượng của người phàm. Anh còn không màng sử dụng thuật pháp phản kháng, tùy tiện lắc vai vài cái đã khiến sao sáu cánh vỡ tan.
Diệp Thành nhìn về phía Vưu Lợi, lạnh nhạt nói: “Chỉ có chút bản lĩnh này thôi sao? Xem ra thứ sư phụ anh dạy cho anh cũng chẳng ra làm sao”.
“Chết tiệt!”
Sắc mặt Vưu Lợi sa sầm, không ngờ tên nhóc kia lại lợi hại như vậy. Lẽ nào anh ta tu luyện võ công Ngoại gia, đao thương không thể làm tổn hại, nước lửa không gây ảnh hưởng gì?
Hắn hít sâu một hơi, vẻ mặt quyết tuyệt, cắn mạnh vào ngón tay trỏ sau đó quẹt máu lên trán, miệng nhẩm đọc.
“Mở!”
Kèm với tiếng thét giận dữ của Vưu Lợi, trên trán hắn bỗng nứt ra một đường, trong khe nứt có một vật hình cầu gì đó khẽ chuyển động, ló ra ngoài.
“Thiên Nhãn! Không ngờ thằng nhóc họ Diệp lại ép Vưu Lợi phải sử dụng đến tuyệt chiêu cuối cùng!”
Hà Thành đứng bên quan sát trận chiến tỏ ra sửng sốt, ông ta vốn cảm thấy đã nắm chắc phần thắng, bây giờ lần đầu tiên hơi mất lòng tin.
Lúc này Vưu Lợi nhắm chặt hai mắt, chỉ dùng con mắt vừa mới mở ở trên trán nhìn chằm chằm vào Diệp Thành: “Đi chết đi!”
Trong con mắt ở trên trán hắn chợt chảy ra một giọt máu tươi, sau đó, trên cơ thể Diệp Thành đột nhiên bùng lên ngọn lửa hừng hực.
Thấy Diệp Thành dính chiêu, Hà Thành không khỏi thở ra một hơi dài. Đó là lửa đỏ trừ tà do Lâm Bích Lạc đích thân truyền thụ, chỉ cần trời đất còn linh khí thì sẽ không bao giờ tàn. Dù là ở nơi biển sâu, hay là nơi băng tuyết ngập tràn cũng có thể thiêu đốt kẻ địch thành tro!
Những người khác nhìn thấy phép thần thông này cũng lộ ra vẻ vui mừng, lớn tiếng reo hò cổ vũ cho Vưu Lợi. Trong mắt bọn họ, cho dù bản lĩnh thằng nhóc đó có lợi hại thì đã sao? Cả người đã bị lửa bao phủ thế rồi, lẽ nào còn có thể chạy thoát được à?
Nửa phút sau, một phút sau, năm phút sau…
Bọn họ dần dần cảm thấy không đúng, ngọn lửa hừng hực thiêu đốt lâu như vậy, không thể nào không có mùi gì bốc lên, hơn nữa sao từ đầu tới cuối tên nhóc kia không thét lên tiếng nào? Cho dù bị thiêu chết thì cũng phải có một quá trình chứ!
Cuối cùng Diệp Thành cũng lên tiếng. Trong ánh mắt không thể tin nổi của đám đông, anh ung dung hoạt động cổ một lát rồi thản nhiên hỏi: “Nhiệt độ chỉ có thế thôi sao?”
“Hả?”
Những người có mặt đều kinh ngạc đến mức suýt thì rớt tròng mắt ra ngoài, tên nhóc này bị lửa thiêu tròn năm phút mà trông như chẳng có chuyện gì vậy, anh ta có còn là người không?
Diệp Thành phớt lờ biểu cảm của những người khác, anh phất tay, lửa trên người lập tức bị dập tắt, đơn giản như thổi nến vậy.
Giờ phút này, sắc mặt Vưu Lợi đã trắng bệch như tờ giấy, hai tay kết ấn không ngừng run rẩy, Thiên Nhãn trên trán đã đầm đìa máu, bất cứ lúc nào cũng có thể bị mù.
Diệp Thành vừa đi bộ về phía Vưu Lợi, vừa bình thản nói: “Nếu anh không có bản lĩnh gì khác thì đến lượt tôi ra tay rồi”.
Vưu Lợi nghe được lời này, hai mắt đang nhắm chợt mở ra, phun ra một ngụm máu. Một câu nói của Diệp Thành đã khiến tinh thần hắn không yên, không thể duy trì Thiên Nhãn được nữa!
Thấy Diệp Thành càng lúc càng đến gần, trong mắt Vưu Lợi hiện lên vẻ sợ hãi, cắn răng nói: “Nếu anh dám động vào tôi, sư phụ tôi chắc chắn sẽ không tha cho anh!”
Diệp Thành bình tĩnh đáp: “Tôi đã nói rồi, Lâm Bích Lạc trong mắt tôi chẳng là gì cả, anh… còn không bằng cả con kiến”.
Nói xong, anh thuận tay đánh một phát, tựa như đuổi ruồi. Nhưng vẻ mặt Vưu Lợi lại trở nên cứng nhắc, mắt mở to, miệng cố gắng cử động.
“Anh, anh…”
Sau cùng hắn vẫn không thể nói xong câu nói đó. Bởi vì hai giây sau, cả người Vưu Lợi như trúng phải Hóa Cốt Miên Chưởng, ngã rầm xuống đất, biến thành vũng máu trên mặt đất.
Lần này, người đứng xem xung quanh không thốt ra được lời nào nữa. Địa vị của Lâm Bích Lạc ở Úc Đảo còn cao hơn Tổng đốc nửa bậc, thế mà đệ tử cuối cùng của ông ta lại bị Diệp Thành nói giết là giết, trong cả hội trường này còn ai mà anh ta không dám động tới chứ?
Nghĩ đến đây, nhiều người bắt đầu lén chạy ra ngoài, nhưng cũng có nhiều người ở lại. Bọn họ không tin, có ông cụ Hà Thành giàu nhất Úc Đảo ở đây, lẽ nào tên nhóc này còn dám hành hung hay sao?
Thấy Diệp Thành chưởng chết Vưu Lợi xong lại đi về phía mình, Hà Thành không khỏi hoảng hốt. Nhưng ngay lúc ấy, một người bước nhanh đến cạnh ông ta, nhỏ giọng nói: “Ông chủ, đã điều tra được thứ ông cần rồi ạ”.
Có được tài liệu này, trong lòng Hà Thành đã có dự tính, ngẩng đầu kiêu ngạo nói: “Ha ha, Diệp Thành phải không, cậu cảm thấy mình rất lợi hại à?”
Diệp Thành hoàn toàn không để ý đến ông ta, vẫn bước từng bước tiến lại gần. Hà Thành hoảng sợ lùi ra sau hai bước, cao giọng đọc tài liệu trong tay: “Diệp Thành, người của Diệp gia trang ở Giang Thành. Bố là Diệp Niệm, hiện đang làm nghề nông ở trong nhà…”
Nghe đến đây, trong mắt Diệp Thành bất chợt lóe lên một tia sắc lạnh, lạnh lùng nói: “Ông điều tra tôi sao?”
Thấy anh có vẻ hơi kiêng kị, Hà Thành lại khôi phục thái độ thản nhiên trước kia, cất giọng cười nói: “Ha ha, tên Hoa Hạ kia, cậu quá xem thường thế lực của nhà họ Hà tôi rồi”.
“Bắt đầu từ khi cậu xuất hiện, tôi đã dặn dò kẻ dưới điều tra rõ ràng mười tám đời nhà cậu. Nếu hôm nay cậu dám động vào tôi, e rằng tất cả bạn bè người thân của cậu sẽ không ai sống sót được”.
Nghe vậy, trong mắt Diệp Thành dâng tràn sát ý, quát lên ngắt lời ông ta: “Không ai có thể dùng người nhà uy hiếp tôi, ông là người đầu tiên đấy”.
Hà Thành không hề e ngại mà nói: “Tôi uy hiếp cậu đấy, cậu có thể làm gì được tôi?”
Trên tay Diệp Thành đột nhiên bùng lên ngọn lửa màu xanh lam, lạnh lùng nói: “Để khen ngợi lòng can đảm của ông, tôi sẽ diệt – cả – nhà – ông!”