Chương 34: Công ty Thái Á
Tuy không thể nào tin được, nhưng điều kiện mà Diệp Thành đưa ra khiến cô ta không thể nào từ chối được, thế nên hai bên cuối cùng cũng nhất trí với nhau.
Thẩm Thiên Minh thấy thế thì vui mừng khôn xiết, vội vàng lấy một túi hồ sơ ra rồi đưa tới tay Diệp Thành: “Cậu Diệp, đây là tài liệu chi tiết về mục tiêu được bảo vệ. Tôi đã mua công ty mà cô ta làm việc rồi, cậu có thể tùy ý sử dụng”.
Diệp Thành lạnh nhạt gật đầu, anh cầm lấy túi tài liệu rồi đi ra ngoài. Anh cũng không sợ Nhập Hý quỵt nợ, phải biết là những món đồ của Tiên Đế không dễ quỵt đâu!
“Công ty Thái Á…hình như có chút ấn tượng thì phải”.
Diệp Thành vừa đi vừa xem tư liệu về mục tiêu, xem ra cô gái tên Tiết Bách Hợp này không hề biết thân phận của bố mình, sống một cuộc sống rất bình thường, cho đến bây giờ vẫn chỉ là một nhân viên nhỏ trong công ty Thái Á.
“Diệp Thành?”
Đột nhiên có nột giọng nói vang lên sau lưng anh. Anh quay đầu lại nhìn, hóa ra là tên Trần Phong vừa nhìn đã thấy ghét.
“Anh, sao anh lại chẳng bị sao cả? Anh tới đây làm gì?”
Thấy Diệp Thành xuất hiện ở công ty của mình, Trần Phong không khỏi chột dạ. Gã thầm nghĩ, đừng nói là tên này ỷ vào sức mạnh chạy ra khỏi nhà họ Thẩm rồi tới tìm mình tính sổ đấy chứ?
Diệp Thành cũng lười phí lời với gã, lạnh nhạt nói: “Kể từ hôm nay, tôi sẽ làm việc ở đây”.
“Làm việc ở đây?” Nhìn bóng lưng của Diệp Thành, nét mặt Trần Phong vô cùng kinh ngạc, nhưng sau đó lại biến thành sự ác độc sâu đậm.
Tuy không biết tên này thoát thân kiểu gì, nhưng không vấn đề gì. Giờ anh đã trở thành nhân viên quèn dưới trướng tôi rồi, cứ đợi tôi gây khó dễ cho anh đi! Trước đây anh cho tôi biết bao nhiêu sự nhục nhã, tôi nhất định phải đòi lại gấp bội, để anh biết được rằng, không sợ quan lớn quyền to, chỉ sợ cấp trên trực tiếp!
Diệp Thành hoàn toàn không biết được ý đồ bẩn thỉu của Trần Phong, tất nhiên có biết anh cũng chẳng hề để ý. Anh đi thẳng đến văn phòng chủ tịch, người đàn ông trung niên trong đó vội vã đứng dậy, cúi đầu khom lưng nói:
“Là anh Diệp đúng không, ông Thẩm đã dặn dò, kể từ hôm nay anh sẽ trở thành ông chủ của công ty này. Tôi sẽ sắp xếp một số thủ tục liên quan rồi tuyên bố với công ty về việc nhậm chức của anh”.
Diệp Thành nhíu mày, nói: “Không cần phải làm vậy. Tôi tới công ty là do có chuyện khác phải làm, ông chỉ cần sắp xếp tôi tới bàn bên cạnh Tiết Bách Hợp là được”.
Chủ tịch sững sờ, sau đó mừng thầm, thầm nghĩ rằng mấy tên cậu ấm thời nay quả thật là khác thường, giờ lại đổi kiểu mới tới đây tán gái. Nhưng thế này lại có lợi cho ông ta, ông ta vẫn có thể nắm quyền.
Làm thủ tục xong, Diệp Thành đã nhậm chức thành công. Khi anh ngồi vào bàn làm việc của mình thì phát hiện Tiết Bách Hợp đang bị Trần Phong quát mắng.
“Cô làm việc kiểu gì đấy hả!”. Nét mặt Trần Phong vô cùng tức giận: “Chỉ một khoản tiền hàng mấy triệu tệ thôi mà cũng không thu hồi về được, công ty còn cần cô làm gì nữa?”
Vẻ mặt Tiết Bách Hợp vô cùng tủi thân, khẽ giọng nói: “Nhưng công ty Hào Kiệt kia tiếng xấu vang xa, chưa bao giờ trả tiền hàng cả, là do anh kiên quyết muốn làm việc với họ đấy chứ”.
Đôi mắt nhỏ tịt của Trần Phong trợn lên, quát lớn: “Cô còn dám cãi à! Có phải cô muốn bị sa thải không!”
Tiết Bách Hợp sợ tới nỗi rụt cổ lại, vội vã lắc đầu: “Đừng, đừng sa thải tôi, nếu không tôi không thể nào trả tiền thuê nhà tháng sau được”.
“Biết thế là tốt. Nếu không phải tôi mạo hiểm giữ cô lại công ty thì cô đã ăn xin nơi đầu đường xó chợ rồi”. Trần Phong nở nụ cười nham hiểm: “Tối nay tan làm thì đi theo tôi, chúng ta phải mời anh Thiên Tứ của công ty Hào Kiệt một chầu để đảm bảo có thể thu khoản tiền hàng kia về”.
“….”
Tiết Bách Hợp im lặng cắn chặt môi. Tất nhiên cô ta biết thế có nghĩa là gì, mấy tháng trước có một cô bé vừa vào công ty vô cùng trong sáng ngây thơ, rồi cũng đi công tác với trưởng phòng này, kết quả là sau khi quay về thì tinh thần ngày càng bất ổn, cuối cùng bị sa thải.
Cô ta nghe được mấy đồng nghiệp ngấm ngầm bàn tán, trưởng phòng Trần đã cưỡng hiếp cô bé kia, rồi lại ỷ vào thế lực phó tổng giám đốc của bố mình mà sa thải cô bé đó. Cả công ty tức mà không dám ho he gì, những nhân viên nữ có chút nhan sắc đều vô cùng sợ hãi.
Tiết Bách Hợp nhìn xung quanh tìm kiếm sự giúp đỡ, nhưng những đồng nghiệp đó đều không dám nhìn về phía bên này. Mấy người đang ông đang theo đuổi cô ta, bình thường đều khoác lác sẵn sàng lên núi đáp xuống biển lửa vì cô ta, giờ còn không dám ho he lấy một tiếng!
Cô ta cắn răng, gần như sắp khóc đến nơi. Sự thuần khiết quý giá của cô ta chẳng lẽ sẽ bị tên khốn kiếp này cướp đi sao?
Không, tuyệt đối không thể. Cho dù cô ta không trả nổi tiền thuê nhà rồi bị đuổi đi cũng tuyệt đối không thể để tên cầm thú này thực hiện được âm mưu!
Hít sâu một hơi, ngay lúc Tiết Bách Hợp đang định nói thì một giọng nói khác đột nhiên vang lên.
“Chỉ chút chuyện nhỏ này đâu cần trưởng phòng Trần phải bôn ba chứ, để tôi đi cùng cô Tiết đi, đảm bảo là trước khi trời tối có thể lấy được tiền hàng về”.
Các nhân viên trong phòng đều vô cùng kinh ngạc, họ nhao nhao ngẩng đầu lên, nhìn xem tên nào dám cả gan đắc tội với trưởng phòng Trần.
Tiết Bách Hợp thì vừa kinh ngạc vừa kích động, cô ta đứng phắt dậy nhìn thì phát hiện người nói chính là thanh niên vừa mới đến làm!
“Diệp Thành?” Trần Phong sững sờ, sau đó cười nham hiểm: “Có phải anh nhầm không đấy, chỗ này không có cô Thẩm để bảo vệ anh đâu. Ở nơi này, tôi mới là người có quyền quyết định!”
“Tôi bảo Tiết Bách Hợp đi với tôi thì cô ta phải đi với tôi, còn anh nói…không có bất cứ tác dụng gì!’
Mặt Tiết Bách Hợp trắng bệch, tia hy vọng cuối cùng đã tắt ngóm. Những nhân viên khác cũng lắc đầu thở dài ngao ngán, còn mấy người đang ông có tâm tư u ám thì thầm cười nhạo Diệp Thành không biết tự lượng sức mình, còn muốn làm anh hùng cứu người tình trong mộng của họ, kết quả bị ăn cú vả mặt rõ đau.
Diệp Thành nghe vậy, nụ cười trên mặt vẫn không thay đổi, ánh mắt lại lạnh lẽo vô cùng. Anh giơ phắt tay ra tóm lấy cánh tay Trần Phong, lạnh nhạt nói: “Trưởng phòng Trần, giao nhiệm vụ này cho tôi…không có vấn đề gì đúng không?”
“Anh!” Trần Phong đột nhiên thấy không ổn, bởi cho dù Diệp Thành có phải là cấp dưới của gã hay không thì bản lĩnh của anh ta vẫn rành rành ra đó, ngay cả Mặt Sẹo mà cũng bị đánh bại cả mấy lần. Nếu anh ta thực sự muốn ra tay với gã thì ai có thể ngăn nổi? Ai dám ngăn chứ?
“Không, vấn, đề, gì, đúng, không?”
Diệp Thành mỉm cười, nói chậm rãi từng từ. Mỗi một từ thốt ra, lực tay cũng càng mạnh hơn.
“Anh, anh dám ra tay với tôi à, bố tôi là…A!”
Vốn Trần Phong còn định tỏ vẻ cứng cỏi một chút, nhưng nỗi đau đớn nơi cánh tay khiến gã kinh sợ, liền gào to: “Được, được, tôi để hai người đi!”