Chương 227: Bỏ lỡ
“Ba ngày trước, ở khu Tô Bắc xảy ra động đất, núi Hoành Lan nổi tiếng bị sạt lở, may mà không có tổn thất thuong vong về người!”
“Người đứng đầu Tô Bắc – Dương Lâm đã chính thức bắt tay hợp tác với nhà họ Thẩm ở Giang Thành. Hai bên đã thành lập Hiệp hội thương mại liên hiệp Hoa Đông. Thêm một vài tin vắn khác là ông hai nhà họ Tào – Tào Ngân Siêu đã bị trục xuất khỏi nhà họ Tào, lưu lạc đầu đường!”
“Võ quán Bát Quái nổi tiếng của tỉnh Tô Bắc vừa tân trang lại, đổi tên thành võ quán Nguyệt Hoa!”“…”
Nghe thấy tin tức trong ti vi, Bạch Thư Hòa bất đắc dĩ gãi đầu: “Sao mấy ngày nay toàn tin của tỉnh Tô Bắc thế, bên kia có chuyện lớn gì à?”
Tất Tĩnh Hồng nghe vậy thì ra khỏi bếp, tức giận nói: “Tin tức, tin tức! Ông chỉ biết xem tin tức thôi, chẳng biết quan tâm con gái gì cả!”
Bạch Thư Hòa nghe vậy cũng thở dài: “Không phải tôi đã bảo Tiểu Huyên đi Tô Bắc du lịch giải sầu à, chuyện Diệp Thành trước đó đã tạo thành đả kích quá lớn với con bé!”
Tất Tĩnh Hồng trách mắng: “Ông không thấy bên Tô Bắc bị động đất à, lỡ con gái bị thương thì sao, ông còn không mau gọi điện hỏi thăm!”
Bạch Thư Hòa cũng đáp: “Tiểu Huyên lanh lợi như vậy thì sao bị thương được… Ui da, đừng nhéo tai tôi! Tôi gọi ngay đây!”
Họ đang nói chuyện thì cửa nhà bị đẩy ra, Bạch Tiểu Huyên hồn bay phách lạc đi vào khiến bố mẹ cô ta hoảng sợ.
“Con gái, sao lại về sớm thế?”
Tất Tĩnh Hồng vội tiến lên, ôm Bạch Tiểu Huyên vào lòng, Bạch Thư Hòa cũng cẩn thận quan sát con gái, thấy đối phương không bị thương thì mới thở phào.
Mắt Bạch Tiểu Huyên sưng đỏ, cô ta nức nở nói: “Bố mẹ, con gặp Diệp Thành ở tỉnh Tô Bắc!”
Lời này vừa được thốt ra, hai người kia đồng loạt biến sắc, Tất Tĩnh Hồng mở miệng hỏi dò: “Hai đứa làm lành rồi à?”
Bạch Tiểu Huyên khóc nấc, nói không ra lời, chỉ có thể lắc đầu đáp lại, Bạch Thư Hòa lại nhíu mày hỏi: “Cậu ta từ chối con à?”
Bạch Tiểu Huyên vẫn lắc đầu, Tất Tĩnh Hồng tức tối quát: “Thằng đó bắt nạt con phải không? Tên Diệp Thành này thật quá đáng, dù trước đó từng hiểu lầm thì cũng không nên tuyệt tình vậy chứ!”
Nghe vợ nói xong, Bạch Thư Hòa không khỏi lắc đầu thở dài. Trước đó họ công khai cướp dâu, chứng tỏ là muốn trở mặt với nhà họ Diệp rồi, giờ ông ta cũng không dám liên lạc với lão Diệp nữa mà giờ bà vợ này còn nói là hiểu lầm, da mặt cũng dày quá rồi!
Nhưng con gái họ vẫn lắc đầu, điều này khiến hai người sửng sốt. Lúc này Bạch Tiểu Huyên mới khóc sướt mướt: “Con gặp Diệp Thành lần này mới nhận ra mình đã bỏ lỡ người đàn ông hoàn hảo cỡ nào. Con, con hối hận quá…”
Hai vợ chồng nhìn nhau, đồng thời nhớ lại những gì thấy được trong biệt thự ngày đó, họ đều không nói ra lời. Mãi hồi lâu, Tất Tĩnh Hồng mới an ủi con gái: “Con gái à, dù không gả cho Diệp Thành thì cũng đâu có sao. Với sắc đẹp của con thì không biết bao nhiêu cậu chủ nhà giàu xếp hàng chờ được theo đuổi con mà, sao con cứ nhớ nhung lưu luyến thằng đó vậy?”
Bà ta vừa dứt lời thì nghe thấy người dẫn chương trình trong ti vi nói: “Tiếp theo, chúng tôi đã may mắn mời được chủ tịch Hiệp hội thương mại liên hiệp Hoa Đông – anh Diệp Thành tới trò chuyện!”
Sau đó, hình ảnh thay đổi, trong màn hình xuất hiện gương mặt Diệp Thành, thấy cảnh này, Tất Tĩnh Hồng sợ hãi thốt lên: “Cậu, cậu ta là chủ tịch Hiệp hội thương mại liên hiệp Hoa Đông á?”
Bạch Thư Hòa cũng hoảng hốt: “Thế, thế chẳng phải là những vụ làm ăn gần trăm tỷ của ba tỉnh đều cần sự đồng ý của cậu ta thì mới được tiến hành à? Quyền lực, địa vị cỡ này…đúng là thủ lĩnh khu Hoa Đông rồi!”
Tất Tĩnh Hồng ở cạnh nghe chồng nói xong thì ngạc nhiên tới mức nói không thành lời. Dù nằm mơ, bà ta cũng chẳng ngờ được chàng trai bị mình xem thường lại có thể thống nhất Hoa Đông trong nửa năm ngắn ngủi, khiến nhà họ Bạch phải nhìn lên.
Chuyện này chứng minh cho câu: Hôm nay lạnh lùng với tôi, ngày mai tôi sẽ làm các người không trèo cao nổi!
Sắc mặt Tất Tĩnh Hồng tái mét, bà ta không nhịn được mà ảo tưởng, nếu bà ta và Bạch Tiểu Huyên không làm như vậy, dù họ chỉ nể chút tình cảm ngày xưa thì có phải giờ con gái đã đứng cạnh Diệp Thành, được mấy trăm triệu người của cả khu Hoa Đông sùng bái nhìn lên không?
Mà bà ta cũng trở thành mẹ vợ của bá chủ một phương, thân phận địa vị như thế thì sao bà chủ một công ty nhỏ sánh bằng?
Bạch Tiểu Huyên càng nói càng tủi, không nhịn được mà khóc nức nở, Tất Tĩnh Hồng không nhịn được mà nhìn Bạch Thư Hòa nói: “Bố nó à, ông không thể cầu xin lão Diệp, bảo ông ta nể tình bạn cũ cho Tiểu Huyên thêm một cơ hội nữa à?”
Bạch Thư Hòa nổi giận: “Bà kêu người ta nhớ tình bạn cũ mà không nghĩ là trước đó chúng ta có nể nang tình cảm ngày xưa không, nhà họ Bạch cư xử quá đáng với Diệp Thành trước, chẳng lẽ bà còn muốn người ta bỏ qua hiềm khích trước kia à?”
Nói một hồi, Tất Tĩnh Hồng và Bạch Tiểu Huyên đều xấu hổ, không thể phản bác được, Bạch Thư Hòa thở dài: “Nhà họ Bạch chúng ta thật sự bỏ lỡ rồi!”
…
Ba người nhà họ Bạch nghĩ gì, Diệp Thành cũng không biết nhưng dù biết thì anh cũng chẳng quan tâm. Anh cứu Bạch Tiểu Huyên là vì nể tình bạn của hai ông bố, còn việc tha thứ cho cô ta?
Xin lỗi, Diệp Thành anh không hèn mọn vậy đâu!
Lúc này, trong trang viên nhà họ Tào đã giăng đèn kết hoa, chiêng trống vui vẻ giống như đang đón Tết. Mỗi người nhà họ Tào đều mang theo nét mặt sung sướng và kích động, ngay cả Dương Lâm luôn lạnh lùng cũng tươi cười thoải mái.
Nửa tháng nay, tuy Cừu Lăng Vân không tới cửa nữa nhưng nhà họ Tào vẫn phải chịu áp lực cực lớn, vô số thế lực thay nhau tới, họ chỉ đợi chờ Cừu Lăng Vân thắng sẽ bắt đầu xâu xé nhà họ Tào.
Thậm chí nội bộ nhà họ Tào đã chia thành hai phé: một phe trung thành bảo vệ cô chủ Tào Hinh Toàn, phe còn lại thì nghiêng lựa chọn gọi về Tào Hiểu Vũ.
Theo áp lực ngày càng nhiều, phe phái trung thành cũng nơm nớp lo sợ nhưng may là hiện giờ, ngọn núi đè trên đầu họ đã bị đánh bay.
Vì Diệp Tiên sư quay về trong thời điểm quan trọng nhất, trên đỉnh núi Hoành Lan, trước mặt vô số võ sĩ, anh đã đánh chết cao thủ truyền kỳ – Võ Thánh Cừu Lăng Vân.
Điều này khiến những thế lực dòm ngó nhà họ Tào lập tức biến mất mà ngược lại còn nịnh bợ khi nhà họ Tà…
Nhưng d là người như vậy sao. Nếu lúc này bà ta còn nhân từ nương tay thì bà ta đã không được gọi là bà hoàng tỉnh Tô Bắc rồi.
Sau khi được nhà họ Thẩm và nhà họ Trình ủng hộ, Dương Lâm không hề e ngại mà nhanh chóng rửa sạch, nhà họ Tào và tỉnh Tô Bắc bắt đầu xuất hiện gió tanh mưa máu.
Hôm nay đúng là ngày hoàn thành việc này, như thế cũng khó trách sao người nhà họ tào lại vui vẻ như vậy, những người không hề lùi bước khi nhà họ Tào gặp khó khăn hiển nhiên trở thành công thần nguyên lão của gia tộc, dù là tiền tài hay quyền lực, tất cả đều cuồn cuộn đến..
“Tôi nói các người nghe, nghe bảo Diệp Tiên sư đuối giết Cừu Lăng Vân vì để báo thù cho cô chủ, khiến cả Thương Lan dậy sóng, núi Hoành Lan cũng bị hủy mất một nửa…”
Trong khu biệt thự, vài người hầu nữ hưng phấn bàn tán, nhưng rồi họ đột nhiên cúi đầu đầy kính cẩn.
Sau đó, một thanh niên tuấn mỹ đi qua từ bên người họ, chàng trai kia phóng khoáng xuất trần như thần tiên nhưng trên lưng anh lúc này lại có một cô bé đang đu bám, đúng là phá hư cảnh đẹp.
Cho tới khi, chàng trai biến mất khỏi tầm nhìn, mấy người hầu nữ này mới dám ngẩng đầu, gương mặt ửng đỏ, biểu cảm mê mẩn nói: “Ôi trời ơi là trời, cậu Diệp đẹp trai quá đi, nếu có thể làm bạn gái cậu ấy thì cả đời này của tôi thỏa mãn rồi!”
“Nghe nói cậu ấy là chủ tịch Hiệp hội thương mại liên hiệp Hoa Đông, còn giàu họ bà Hoàng Dương Lâm của chúng ta nữa!”
“Trời ạ, tôi không chịu nổi rồi…”
Tuy đã đi xa, nhưng lời mấy người hầu nữ nói vẫn lọt vào tai Diệp Thành và Tào Hinh Toàn, cô bé cười hì hì hì: “Sư phụ, giờ người đã là tình nhân trong mộng của mọi thiếu nữ khu Hoa Đông này rồi”.
Diệp Thành nhún vai, không nói gì, trong đầu của anh chỉ thoảng qua một câu mà người hầu nữ đã nói.
“Núi Hoành Lan đã bị hủy một nửa sao…”
Lúc ấy Cừu Lăng Vân thi triển Thiên Nộ Kinh Lôi cũng chỉ làm nổ đỉnh núi Hoành Lan, mà Kinh Đào Hải Lãng của anh mạnh lắm cũng chỉ khiến ngọn núi bị lở một phần nhỏ thôi.
Sau đó lại có một trận động đất khiến núi Hoành Lan sụp hết một nửa, điều này không thể không làm người ta chú ý.
Diệp Thành chống cằm, suy tư trong đầu: “Xem ra sau này mình cần đi tìm hiểu một chút…”