Chương 193: Đệ tử thân truyền
Hắn vừa gầm lên giận dữ vừa giơ tay trái lên đánh tới, nếu như nói vừa rồi hắn chỉ dùng một nửa công lực, thì hiện tại đã dùng hết toàn bộ sức mạnh vốn có của mình!
Triệu Linh Nhỉ ở bên cạnh nhìn thấy, nhất thời sắc mặt trắng bệch, mở miệng nhắc nhở: “Cẩn thận, đây là chiêu cuối cùng Bát Quái Chưởng Khai Sơn Đả của Bát Quái Chưởng, uy lực vô cùng khủng khiếp, do Bán Bộ tông sư dùng càng thêm khủng bố, đủ để phá đá hủy núi, tuyệt đối không thể trực tiếp tiếp chiêu này!”
Cô ta lớn tiếng nhắc nhở như thế, nhưng không ngờ Diệp Thành vẫn đứng tại chỗ không hề có chút ý muốn né tránh gì cả, cô ta không khỏi oán hận giậm chân mắng: “Tên ngốc không nhận ý tốt của người khác!”
Quan Thắng vung quyền lên cười điên cuồng như thể mình đã giành được thắng lợi vậy, nhưng ngay lúc này Diệp Thành lại giơ ngón tay lên.
Vẻ mặt anh bình tĩnh, nhẹ nhàng búng tay một cái, chỉ nghe thấy tiếng xé gió bay đi như tiếng hổ thét rồng gầm, sấm sét nổ tung!
“Ầm!”
Một chiêu này không lệch một chút nào đánh thẳng lên trán Quan Thắng, trực tiếp mở ra một cái động máu lớn trên trán hắn làm hắn ngã xuống ngay lập tức, vẻ mặt vui mừng trên mặt còn chưa biến mất, sức sống đã nhanh chóng rời khỏi cơ thể.
“Rít!”
Xung quanh nhất thời vang lên từng tiếng hít thở dồn dập, các đệ tử vừa mới hoan hô nhảy nhót lúc này lại hoảng sợ im lặng. Quan Thắng rõ ràng là mạnh hơn so với tất cả bọn họ, mà ngay cả đến hắn còn không đỡ nổi một ngón tay, vậy chẳng phải là nói tiểu sư đệ mà bọn họ khinh thường nhất chỉ cần một ngón tay là có thể giết chết mình hay sao?
Chỉ có Triệu Linh Nhi hai mắt tập trung, trong lòng thầm nghĩ: “Quả nhiên là thế”.
Cô ta vừa suy đoán, tiểu sư đệ của mình chắc là giả vờ kiêu ngạo nhưng trên thực tế là âm thầm tụ lực ở ngón tay, chuẩn bị một đòn ở ngón tay với uy lực cực lớn, bây giờ xem ra là Quan Thắng quá khinh thưởng đối thủ, lại bị chết dưới tay một nhân vật nhỏ bé!
So với cô ta, Triệu Nhã Nhi vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, hoan hô một tiếng nhào tới trực tiếp chạy tới nhảy lên lưng Diệp Thành, vui vẻ nói: “Tiểu sư đệ, anh thật lợi hại, lại có thể đánh thắng được tên khốn nạn kia!”
Diệp Thành bình thản nói: “Hắn vốn dĩ không hề có bản lĩnh gì, thắng là chuyện bình thường thôi”.
Triệu Nhã Nhi nhất thời tức giận nói: “Anh đây là nói tôi là không bình thường hay sao? Đáng ghét! Để lại chút mặt mũi cho sư tỷ tôi nữa chứ!”
Đệ tử xung quanh nhìn tiểu sư muội mà mình thường ngày yêu thương nhất thân thiết với tên nhóc mới nhập môn này, nhất thời cay đắng trong lòng, chỉ là thi thể Quan Thắng vẫn còn hiển hiện trước mắt, cho dù cho bọn họ mười mấy lá gan cũng chẳng dám khiêu khích Diệp Thành nữa!
Ở bên cạnh, Nhâm Ngạo còn chưa kịp hoàn hồn lại, bây giờ mới phản ứng lại, vô cùng tức giận quăng chiếc quạt trong tay quăng xuống đất, lớn tiếng quát: “Tên nhóc đang chết, cậu dám giết đồ đệ của tôi?!”
Diệp Thành ngẩng đầu lên bình thản nói: “Nếu ông không phục, có thể lên đây nhận cái chết”.
Nhâm Ngạo tức giận điên cuồng muốn tiến lên, nhưng lúc này tình thế thay đổi, lại đến lượt Triệu Nhân Thanh ngăn ông ta lại, lanh lùng nói: “Người này chính là đệ tử của Bát Quái võ quán chúng tôi, ông muốn làm gì?”
Hai mắt Nhâm Ngạo đỏ ngầu, trong lòng mắng Triệu Nhân Thanh không biết xấu hổ, vừa rồi còn nói mình có thể giết thoải mái, nhìn thấy tên nhóc kia có bản lĩnh liền gọi đệ tử rất thuận miệng nữa.
Ông ta hận đến mức muốn ăn tươi nuốt sống Diệp Thành, nhưng nơi này dù sao cũng vẫn là địa bàn của người ta, công phu ông ta còn thấp hơn Triệu Nhân Thanh một chút, cho nên bây giờ chỉ có thể tạm thời nhịn xuống mà thôi.
Ông ta trừng mắt nhìn Diệp Thành, lạnh lùng nói: “Thằng nhóc, thù hôm nay Bát Quái môn tao nhất định sẽ báo!”
Diệp Thành liếc mắt nhìn ông ta một cái, ngay cả trả lời cũng lười nói, giống như ông ta là một con kiến, mình căn bản không cần để ý, nếu đối phương thật sư làm phiền mình, thì giết là được rồi.
Nhâm Ngạo hừ lạnh một tiếng, cũng không để ý đến người khác, tức giận đẩy cửa rời đi, Trương Thiên Hàng ở bên cạnh nhất thời kinh ngạc trợn tròn mắt, không biết là nên đuổi theo hay nên ở lại xin sư phụ tha thứ nữa.
Đợi đến khi Nhâm Ngạo rời đi, Triệu Nhân Thanh liền đi tới trước mặt Diệp Thành, giả vờ quan tâm nói: “Diệp Lạc Phàm đúng không, lúc trước tôi cũng không biết cậu là đệ tử của võ quán, mới không mở miệng nói đỡ, bây giờ cậu yên tâm, có Bát Quái võ quán bảo vệ cho cậu, tuyệt đối sẽ không để cho người của Bát Quái võ quán làm tổn thương đến cậu một chút nào!”
Diệp Thành vẻ mặt bình tĩnh, thản nhiên nói: “Không cần ông nhọc lòng, tự tôi có thể giải quyết việc này”.
Nghe đối phương nói như thế, Triệu Linh Nhi không nhịn được giận dữ quát: “Này, anh thật không biết tốt xấu, bố tôi đây là đang giúp anh đấy!”
Triệu Nhân Thanh ngăn cản con gái, theo ông ta thấy người thanh niên này là đang oán hận, oán hận thái độ vừa rồi của mình, ánh mắt ông ta xoay chuyển, sau đó nở nụ cười hiền lành nói:
“Lạc Phàm, sư phụ thấy cậu tư chất và ngộ tính đều không tệ, muốn thu cậu làm đệ tử thân truyền, cậu có nguyện ý không?”
Lời này vừa nói ra, các đệ tử xung quanh nhất thời xôn xao, bọn họ vừa mới la hét đuổi tên nhóc này ra ngoài, lại không nghĩ tới thời thế xoay chuyển, người ta được sư phụ thu làm đệ tử thân truyền!
Triệu Linh Nhi vẻ mặt tức giận, nhưng không nói nên lời. Trong lòng cô ta cũng phải thừa nhận, trình độ võ học của tiểu sư đệ cũng rất tốt, nếu như tu hành thật chăm chỉ, thành tựu trong tương lai chắc chắn sẽ cao hon mình rất nhiều.
Sự việc phát triển đến bước này, Bát Quái võ quán không còn người nào có thể kế thừa, cho nên bố khát khao có được đệ tử xuất sắc như thế cô ta có thể hiểu được.
Chỉ là hiểu rõ thì hiểu rõ, Triệu Linh Nhi vẫn rất khó chịu, lạnh lùng nói: “Đây là cơ hội tốt mà bao nhiêu người mơ ước có được, còn không mau quỳ xuống bái sư?”
Diệp Thành bình thản nói: “Ông ta căn bản không đủ tư cách làm sư phụ tôi, vì sao tôi phải đồng ý chứ?”
“Anh!” Triệu Linh Nhi giận dữ vô cùng, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ở trước mặt bố tôi, tên khốn như anh còn dám kiêu ngạo, đừng nói là anh cho rằng chỉ dựa vào một ngón tay kia là có thể trở thành vô địch thiên hạ chứ!”
“Trở thành đồ đệ của bố tôi, anh có thể học được tinh túy cốt lõi nhất của Bát Quái chưởng, lấy tư chất của anh, thậm chí còn có cơ hội trở thành đại sư võ đạo, với điều kiện tốt như thế, anh còn do dự cái gì cơ chứ!”
Diệp Thành hừ lạnh một tiếng, nói: “Ếch ngồi đáy giếng, đừng dùng ánh mắt nông cạn của cô để đánh giá những thứ cô chưa từng được nhìn thấy hay chạm vào… Cô căn bản không có tư cách”.
Sau khi nói xong, anh liền quay đầu bay lên trời, nhìn bóng lưng của Diệp Thành, Triệu Linh Nhi tức giận đến nỗi suýt cắn nát răng của mình, hận đến nỗi không thể dùng một chưởng đánh cho tên nhóc ấy tan xương nát thịt.
Triệu Nhân Thanh nhìn bóng lưng của Diệp Thành, hơi nhíu mày không biết nên nói gì…
Triệu Thiên Hàng trốn trong đám người, nhìn bóng lưng Diệp Thành, gần như cắn nát răng, mọi thứ của anh ta, tất cả mọi thứ thuộc về anh ta, đều bị tên Diệp Lạc Phàm khốn kiến này cướp đi hết!
“Tôi nhất đinh phải báo thù, tôi muốn đoạt lại những thứ thuộc về tôi, tôi phải nghiền nát cậu thành từng mảnh!”
Trương Thiên Hàng âm thầm thề độc, lại nghe thấy một thanh âm xuất hiện trong đầu anh ta: “Anh muốn báo thù sao? Vậy thì dựa vào tôi đi, cung cấp cho tôi tất cả mọi thứ, tôi sẽ giúp anh báo thù, khiến cho tên khốn nạn kia, chết không nơi chôn cất, không, ngay cả sau khi chết, linh hồn của kẻ đó sẽ phải chịu giày vò trong đau đớn thống khổ tột cùng!”