Chương 329: Ai dám ngăn tôi?
Vô số chân nguyên nặng nề như sấm chớp chỉ nhoáng cái đã phong tỏa hư không. Viên Chân đứng trong đó hoàn toàn không có sức phản kháng dưới bàn tay như Thần Vương giáng trần của Diệp Thành.
“Diệp thí chủ, hãy nghe một lời của bần tăng”.
Sắc mặt Viên Chân đã thay đổi, vội vàng mở lời giải thích. Ông ta vừa nói quanh thân vừa tỏa ra ánh sáng rực rỡ tựa ánh mặt trời. Ánh sáng màu vàng rực rỡ xông thẳng lên chín tầng trời, vô số hoa văn hình chữ Vạn màu vàng kim cuồn cuộn nổi lên xung quanh ông ta, biến thành từng đường phòng ngự.
Đây là một môn tuyệt học của Thiếu Lâm, Đại Nhật Như Lai Pháp Thân! Năng lực phòng ngự của công pháp này thậm chí còn hơn cả Kim Cương Bất Hoại Thần Công, nó giống như Phật Tổ đích thân giáng thế.
Đáng tiếc là Diệp Thành lười chẳng buồn nghe. Tuy Đại Nhật Như Lai Pháp Thân mạnh mẽ nhưng chẳng là cái gì đối với anh cả.
“Chết đi”.
Diệp Thành hoàn toàn không coi luồng ánh Phật rực rỡ đó ra gì, anh cho tay thẳng vào. Bàn tay sáng long lanh coi pháp thân của đối phương như không, anh tóm đầu Viên Chân rồi bóp nhẹ.
“Bốp!”
Phương trượng Thiếu Lâm danh tiếng lẫy lừng này đã bị bóp nổ đầu như vậy.
“Dừng tay!”
Đám người Nhậm Ly Phong nhìn muốn nứt cả mắt ra, nhưng mọi người còn chưa kịp ngăn cản thì Diệp Thành đã bước vọt lên một bước rồi giẫm nát quầng ánh Phật vàng kim của Viên Chân, anh lạnh lùng nói: “Kẻ dám chống đối tôi, dù là Thần hay Phật đều giết không tha!”
“Bốp!”
Trước khi chết, nét mặt vị cao tăng đức độ này vẫn tràn ngập hoảng sợ và hối hận. Ông ta không ngờ cả một cuộc đời huy hoàng của mình, gần như được tôn xưng là Phật sống, cuối cùng lại bị người ta giẫm nát thành tro bụi, trở thành trò cười mãi về sau.
“Anh dám giết ông ấy, anh có biết ông ấy là ai không hả? Viên Chân đại sư là đệ tử mà Phật sống của Thiếu Lâm coi trọng nhất đấy!”
Nhậm Ly Phong điên cuồng gào to, người đàn ông thô lỗ này từng chịu ơn huệ của Phật sống ở Thiếu Lâm, thế nên mới có được thành tựu như ngày hôm nay. Lúc này khi Diệp Thành giết môn sinh được coi trọng của ân nhân, mắt ông ta sắp nứt ra, gần như chảy máu.
“Ồ, thế à? Vậy hãy để Phật sống gì đó đến tìm tôi đi. Tôi có thể miễn phí đưa lão ta đi đoàn tụ với đệ tử của mình”. Diệp Thành vỗ tay, nói với sắc mặt bình thản.
Mặt Nhậm Ly Phong cứng đờ, không nói nổi điều gì, mà các Võ Thánh xung quanh cũng đã từ hoảng loạn biến thành khiếp sợ.
Chỉ trong mấy phút ngắn ngủi mà chết liên tiếp hai người, họ đều là người đứng đầu của một môn phái, đích truyền của đại tông, thế mà lại chết vô duyên vô cớ ở đây, liều chết với Diệp Thành, cho dù là vì nể mặt nhà họ Tiêu thì việc này cũng hoàn toàn không đáng.
Có người thầm tính chuyện lui, có người thì ánh mắt ngưng đọng, có người còn nghĩ có nên nhận thua luôn không.
Nhưng lúc này Diệp Thành đang tìm người thứ ba.
“Nếu ông đã có quan hệ tốt như thế với tên hòa thượng kia thì cùng đi với ông ta luôn đi”. Diệp Thành xông đến trước mặt Nhậm Ly Phong, cười lạnh một hơi thật dài.
“A!”
Nhậm Ly Phong điên cuồng kêu lên, ông ta vung Kim Đao ra trước cản lại, nhưng chỉ nghe một tiếng “bốp” vang lên, người đàn ông to con cơ bắp này đã bị một cú đấm của Diệp Thành đánh nát cách không trung. Máu tươi đỏ thẫm vung vãi khắp nơi như tiên nữ rắc hoa. Mà các Võ Thánh còn lại thì hoàn toàn mất đi ý chí chiến đấu.
Môn chủ Tuyệt Đao Môn, Kim Đao Đại Mạc Nhậm Ly Phong, chết!
“Diệp Võ Thần xin hãy nương tay!”
“Dừng tay. Chúng tôi nhận thua!”
“Mau dừng tay!”
“…..”
Lần này ngay cả mọi người đứng ngoài cũng không nhìn nổi nữa. Lúc Diệp Thành đang định ra tay tiếp thì Thương Long Thất Kiếm vội vàng mở trận pháp bảo vệ đã hư hỏng nghiêm trọng ra. Các trưởng lão của các môn phái lớn đều bay đến chỗ các chưởng môn nhà mình, chỉ sợ Diệp Thành lại ra tay độc ác.
“Sao thế, giờ thấy tám Võ Thánh không đấu lại được nên muốn đánh hội đồng hả?”, Diệp Thành gảy ngón tay, mắt híp lại, đôi mắt lóe lên ánh sáng nguy hiểm.
“Tôi nhận thua, tôi nhận thua!”. Trưởng lão của Tuyệt Đao Môn đau lòng vô cùng, liên tục kêu lên.
“Các người thì sao?”, Diệp Thành quay đầu nhìn sáu Võ Thánh còn lại.
Sáu người kể cả Tiêu Phúc sắc mặt đều vô cùng khó coi. Tất cả sự kiêu ngạo và vinh quang của họ đều ở trong trận chiến này. Nếu cứ nhận thua như vậy thì không chỉ danh tiếng sẽ rơi xuống đáy vực, thậm chí tu vi của đạo tâm cũng sẽ chịu đả kích nghiêm trọng.
Nhưng đối mặt với Diệp Thành hung ác vô cùng, cho dù là Tiêu Phúc cũng không nắm chắc sẽ chiến thắng.
Cuối cùng đám người Tiêu Phúc cúi đầu, nói với giọng đắng chát: “Diệp Võ Thần uy danh cái thế, chúng tôi nhận thua”.
Khi Diệp Thành quay lại đại sảnh thì ánh mắt của tất cả mọi người đều khác trước kia. Mười lăm phút trước, Diệp Thành chỉ là một chàng trai trẻ có cái danh Võ Thần, bị mọi người kỳ thị, thậm chí là cười nhạo. Nhưng mười lăm phút sau, anh đã là cường giả bất bại đánh thắng tám Võ Thánh, ép Tiêu Phúc phải cúi đầu. Cho dù là so sánh với những cao thủ tuyệt thế như Tiêu Nghĩa Tuyệt hay Ito Musashi cũng không hề thua kém.
“Quá đáng sợ, chỉ riêng những chiêu thức trong trận chiến này thôi là cậu ta đã là cường giả Thần Cảnh đích thực rồi, không phải là Võ Thần thông thường nữa!”
Có một võ sĩ thế hệ trước từng đọc sách cổ lớn tiếng cảm thán.
Mà những võ sĩ thế hệ trẻ nhìn Diệp Thành đều cảm thấy vô cùng chấn động.
Cuộc chiến này của Diệp Thành đã làm cho tất cả mọi người tâm phục khẩu phục. Từng cú đấm cú đá của anh không mang theo bất kỳ nội kình nào nhưng lại đánh lui cả vạn quân địch dễ như trở bàn tay, ép cho các Võ Thánh phải cúi đầu, cho dù là hết cuộc đời này họ cũng không thể nào quên được.
“Võ Thần Diệp Thành, quả nhiên là danh bất hư truyền”, Đường Tuấn Dật lộ ra vẻ mặt vui mừng, cúi đầu lạnh nhạt nói.
Lục Tinh Hà thì nâng cốc cười như điên, nốc cạn ly rượu ngon rồi nói: “Quá hay, quá hay! Mau uống cạn rượu nào!”
“Diệp Thành!”
Liễu Băng Dao trên người có mùi hương nhè nhẹ, cô ta rưng rưng nước mắt lao vào lòng Diệp Thành.
Đánh bại quần hùng, mỹ nhân trong lòng, lúc này Diệp Thành có hào quang vạn trượng, khiến mọi người thậm chí còn không thể nào ghen ghét nổi.
So sánh với họ, Tiêu Dao là cậu chủ nổi tiếng hàng đầu Yên Kinh lại hồn bay phách lạc, không ngừng lẩm bẩm: “Không thể nào…điều này là không thể nào!”
“Diệp Thành, rồi sẽ có một ngày…tôi sẽ khiến anh phải trả giá!”
Mắt Tiêu Dao gần như trợn ra máu, nhưng thực tế thì ngay cả anh ta cũng bắt đầu dao động. Sức mạnh đáng sợ như thế, cho dù là bố anh ta ra thì liệu có chống đỡ được không?
Còn Thương Long Thất Kiếm cũng chấn động vô cùng. Miêu Trung Nhân do dự chốc lát rồi vẫn không dùng con át chủ bài cuối cùng của mình, đó là gọi gia chủ xuất quan, bởi giờ ông ta đã sợ rồi…
“Ngộ nhỡ gia chủ cũng thua Diệp Thành thì từ nay nhà họ Tiêu chúng ta sẽ không còn chỗ đứng ở Yên Kinh này nữa!”
Có nhiều võ sĩ nữ trẻ tuổi đều có ánh mắt nóng rực, họ vô cùng ghen ghét với Liễu Băng Dao trong lòng Diệp Thành.
“Cô gái này cũng chỉ trông hơi xinh đẹp quyến rũ một tí thôi thế mà lại có được sự yêu thích của cường giả Thần Cảnh trẻ tuổi nhất!”
Diệp Thành vỗ nhẹ Liễu Băng Dao rồi kéo tay cô ta ngồi lại vị trí chủ tọa trước sự chứng kiến của các trưởng lão các phái, anh nói: “Giờ tôi có thể đưa Liễu Băng Dao đi chưa?”
Mọi người nhìn nhau, không ai dám nói gì, Miêu Trung Nhân cắn răng đi lên trước nói: “Diệp Võ Thần, dù cậu có uy danh cái thế nhưng Liễu Băng Dao lại có hôn ước với thiếu chủ nhà chúng tôi theo lệnh cha mẹ đôi bên. Nếu anh cướp dâu giữa bao nhiêu người như vậy thì e là người trong thiên hạ sẽ chê cười anh lấy mạnh hiếp yếu mất”.
“Ồ, hôn ước theo lệnh cha mẹ nghĩa là chưa hỏi ý cô ấy đúng không?”
Diệp Thành lướt nhìn qua, ánh mắt lạnh lẽo. Anh hừ lạnh, nói: “Hôm nay tôi nhất quyết đưa cô ấy đi, tôi xem ai dám ngăn tôi!”