Mục lục
Tiên Đế Trùng Sinh Diệp Thành Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 301: Nguyên Mang Thần Tiễn

Trong đại sảnh, mọi người thấy chiêu này thì mặt xanh mét.

Huyết Ma đại nhân này người thật còn chưa đến mà ảnh ảo đã hiện ra giữa không trung. Hơn nữa uy thế của ảnh ảo này còn lớn hơn chục lần trăm lần so với Ito Musashi, điều này quả thật khiến người ta kinh ngạc, đặc biệt là tia chớp màu đỏ máu kia khiến người ta sợ hãi tới nỗi suýt hét ra thành tiếng.

Sắc mặt Lục Tinh Hà rất nặng nề, anh ta lặng lẽ vận nội kình muốn dồn toàn lực để ra tay.

Nhưng ngay lúc này, Diệp Thành lại phất tay, nói: “Anh lui xuống đi”.

Lúc này Lục Tinh Hà dù sao cũng chỉ mới luyện những chiêu nhập môn của Tinh Tà kiếm phổ, tuy có thể dùng nội kình để đánh bại Arthur nhưng nếu muốn đối đầu với ảnh ảo của một Huyết Ma thì vẫn còn kém xa.

Chỉ xem uy thế của ảnh ảo này là Diệp Thành đã đoán được tu vi của Huyết Ma, tuyệt đối sẽ không thua Tinh Tà lão nhân, vậy thì ắt hẳn là cảnh giới Huyền Tiên.

“Không ngờ ông lại coi trọng người này như vậy, lại còn đưa ảnh ảo của mình vào trong hình xăm, nhưng tôi đã luyện thành Kim Đan rồi, đừng nói là một ảnh ảo cỏn con, cho dù là người thật thì tôi cũng có thể giết được”.

Diệp Thành hừ lạnh một tiếng, vồ một cái vào không trung.

Luồng linh khí hệ Thủy màu lam, linh khí hệ Mộc màu xanh lá và linh khí hệ Kim màu vàng kim tụ hội trong cơ thể Diệp Thành bộc phát ra, cuối cùng biến thành một luồng ánh trăng màu bạc. Ánh sáng này vừa xuất hiện là tất cả gió trên thế giới này đều ngừng lại, mọi người cảm thấy linh hồn của mình dường như đều biến mất dưới ánh sáng chiếu rọi.

Sau khi Diệp Thành tu thành Kim Đan thì các chiêu thức cũng mạnh lên nhiều, sức mạnh mà anh đang thể hiện ra bây giờ chính là chiêu thức bậc cao hơn của Nguyện Huyền Vũ lúc trước…

Nguyệt Mang Thần Tiễn!

Chỉ trong nháy mắt, ánh trăng lấp lánh kia đã biến thành một mũi tên nhỏ bé tinh xảo, trông như mũi tên đồ chơi của Cupid vậy.

Nhưng mũi tên của Cupid khiến người ta đắm chìm vào tình yêu, mà Nguyệt Mang Thần Tiễn của Diệp Thành lại khiến người ta hồn bay phách tán!

Mũi tên này vừa xuất hiện, dưới đánh được chín tầng địa ngục, trên bắn được thiên thần!

Thực ra chiêu này là tuyệt học của Ân U Liên – thuộc hạ trung thành nhất ở kiếp trước của anh, giờ anh cũng học theo mà dùng, đôi mắt Diệp Thành ánh lên sự hoài niệm.

Ảnh ảo Ma Thần đó dường như cảm nhận được nguy cơ nên quay đầu lại, hình như định làm gì đó.

Nhưng Diệp Thành đâu có để ý đến ông ta, anh phất tay, quát khẽ: “Đi!”

“Vèo” một tiếng, Nguyệt Mang Thần Tiễn bay nhanh như tia chớp, kéo dài thành một đường màu bạc trong không trung, nháy mắt đã bắn trúng ảnh ảo kia.

Tia chớp màu đỏ đáng sợ lại không chịu nổi một đòn trước mặt thần tiễn, nó bị đâm xuyên qua rồi biến mất tăm. Mà ảnh ảo của Huyết Ma lấy tay chắn trước ngực nhưng chỉ nháy mắt đã bị đâm xuyên thành một cái lỗ rồi xoáy một cái, tất xả đều biến thành những đốm sáng tản đi.

Mọi người thấy thế thì ai nấy đều trợn mắt há mồm.

Bỗng chốc cả quán trọ Bằng Lai đều im phăng phắc.

Mà Arthur thì ngơ ngẩn như mất hồn, gã quỳ xuống đất kêu gào: “Sao có thể thế được? Huyết Ma đại nhân là vô địch mà! Sao có thể thua được? Không thể nào!”

“Anh xuống dưới đó mà hỏi đi”, Lục Tinh Hà hừ mạnh một tiếng, nhấc kiếm chém tới không hề nương tay.

“Anh chỉ là một Võ Thánh cỏn con mà thôi, sao dám giết tôi hả, Huyết Minh sẽ không tha cho anh đâu”. Arthur điên cuồng kêu gào, gã vận nội kình, Canh Khí toàn thân tỏa ra xung quanh. Gã chắp hai tay lại, muốn kẹp lấy kiếm của Lục Tinh Hà.

Đáng tiếc Lục Tinh Hà luyện Tinh Tà kiếm phổ, tuy cũng chỉ là công pháp kém thuộc bậc dưới trong ngân hà nhưng suy cho cùng thì vẫn là công pháp tu tiên.

Dưới kiếm khí tỏa ra ánh sao rực rỡ, Arthur dùng tay không bắt lấy thanh kiếm nhưng kiếm khí cuồn cuộn đã phá vỡ lớp ma khí quanh người gã, xoắn nát lục phủ ngũ tạng và lồng ngực của gã, cho dù Đại La Thần Tiên đến thì cũng bó tay.

“Sao…anh…dám…giết…tôi?”

Hai mắt Arthur trợn trừng, ánh mắt tràn ngập sự không cam lòng, cứ như là không dám tin gã vâng lệnh Huyết Ma đại nhân đến đây để đánh thức Hắc Y giáo chủ thứ chính, nhiệm vụ còn chưa hoàn thành mà đã chết ở đây rồi sso?

Đáng tiếc cuối cùng gã vẫn không phải là quỷ hút máu thuần chủng nên cùng lắm chỉ chống đỡ được nửa phút, sau đó liền tắt thở.

“Chết rồi đấy hả?”

Đường Thi Vũ trợn trừng mắt, vẻ mặt không thể tin được. Một phút trước Arthur còn gọi ảnh ảo của Huyết Ma ra, cô ta còn nghĩ là mọi người sẽ chết hết ở đây, chỉ có Diệp Thành là miễn cưỡng thoát được. Nhưng không ngờ chỉ nhoáy cái mà ảnh ảo đã tan biến, Arthur thì chết!

“Rốt cuộc anh ấy đã mạnh đến mức nào rồi chứ…”, Đường Thi Vũ quay đầu nhìn Diệp Thành, cảm thấy bóng dáng anh vô cùng to lớn, chỉ có thể ngước nhìn.

“Chủ nhân quả nhiên là mạnh nhất!”, Aokawa Sayuri vui mừng tới nỗi nhảy cẫng lên, khuôn mặt xinh đẹp kiều diễm tràn đầy sự hân hoan. Aokawa Sakura cũng trợn mắt há mồm, không khỏi khát khao ngưỡng mộ, muốn có được sức mạnh này.

Mà Liễu Nhược Trần thì hoàn toàn cứng đờ, hắn rúc dưới sàn, run rẩy nói: “Sao có thể thế được, sao có thể thế được?”

Arthur có bản lĩnh thần thông, hắn đã tận mắt chứng kiến. Nếu không thì hắn cũng không gia nhập vào Huyết Minh trở thành thành viên vòng ngoài. Nhưng Diệp Thành lại càng đáng sợ hơn, đừng nói là Arthur mà ngay cả ảnh ảo của Huyết Ma đại nhân cũng không phải đối thủ của Diệp Thành!

Diệp Thành nhìn Liễu Nhược Trần như nhìn một đống rác, sát khí trong mắt vẫn còn nguyên.

Liễu Nhược Trần bị anh nhìn như vậy thì suýt nữa tè ra quần. Hắn điên cuồng giãy giụa, khóc to: “Diệp Thành, anh mà dám giết tôi thì nhà họ Liễu, nhà họ Tiêu sẽ không tha cho anh đâu!”

“Không, người họ không tha cho là anh đấy”.

Bấy ngờ là người nói lại là Đường Thi Vũ. Cô ta nhìn cậu chủ nhà họ Liễu đã từng có phong thái bất phàm, kiêu căng ngạo mạn bằng ánh mắt khinh bỉ, nói:

“Liễu Nhược Trần, hành vi của anh đã đe dọa đến sự an toàn của quốc gia, làm tổn hại lợi ích của quốc gia! Bây giờ, tôi lấy danh nghĩa của Long Đằng để bắt anh!”

 

Liễu Nhược Trần gằn giọng: “Cô dám! Người nắm quyền của Long Đằng là chú Tần của tôi, nếu chú ấy biết thì chắc chắn…”

“Chắc chắn gì cơ?”

Một giọng nói uy nghiêm vang lên ngoài cửa. Nghe thấy giọng nói này, Đường Thi Vũ và Bạch Triển Kỳ đồng loạt cung kính nói: “Thượng tướng Tần!”

“Ừ”.

Người đi từ ngoài cửa vài chính là Tần Sương. Ông ta mặc đồ quân, lưng thẳng tắp, bước đi mạnh mẽ, lúc ông ta đi thì kình phong rít gào, tràn đầy uy nghiêm.

Nhưng trong lúc đi tới chỗ Diệp Thành, ông ta đã thu lại uy thế của mình, khép mình lại, nói hòa nhã như một người trưởng bối: “Diệp Võ Thánh, tôi là Tổng chỉ huy của Long Đằng – Tần Sương”.

“Xin chào”. Diệp Thành bình tĩnh trả lời lại một câu rất đúng mực, anh bắt tay với ông ta.

Còn Aokawa Sayuri đứng cạnh lại không vui, cô ta vung nắm đấm nhỏ với khí thế hung dữ: “Chủ nhân của tôi đã bước vào Thần Cảnh rồi, ông nên gọi là Diệp Võ Thần mới đúng”.

“Sayuri, không được vô lễ”.

Diệp Thành mắng một câu. Anh có thể cảm nhận được Thượng tướng Tần Sương này tuyệt đối không phải kẻ tầm thường.

“Ồ?”, nghe thấy câu nói của Aokawa Sayuri, Tần Sương không giận mà lại cười. Ông ta quan sát Diệp Thành, cười ha hả:

“Rất tốt, rất tốt!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK