Chương 345: Kiếm sĩ kiêu ngạo
Lúc này toàn thân Tiêu Nghĩa Tuyệt được màng chắn đủ sắc màu bao phủ chặt chẽ. Mỗi một luồng ánh sáng bảo vệ đều chính là một lá linh phù do chính Huyền Tiên tạo nên, vô cùng mạnh mẽ, đủ để chống lại sự tấn công của tên lửa. Thần Cảnh thông thường cho dù bắt tay với nhau tấn công ba ngày ba đêm cũng không thể phá vỡ được.
Nhưng Tiên Võ Tứ Thức là công pháp tu tiên thực sự, tuy chỉ là công pháp nhận môn của Đạo Huyền tông, nhưng Đạo Huyền tông lại là một trong mười môn phái lớn trong ngân hà, công pháp nhập môn của họ chính là bảo vật trấn tông khi so sánh với những môn phái khác!
Hơn nữa thứ mà Diệp Thành sử dụng chính là chiêu cuối cùng của “Nhật Nguyệt Tinh Thần”, cũng chính là chiêu có uy lực mạnh nhất, Thần Quang Diệt Tuyệt!
“Rắc rắc!”
Lớp màn sáng đầu tiên không chịu nổi nửa giây đã bị chém vỡ, ngay sau đó luồng ánh kiếm màu vàng kim nhoáng cái đã phá vỡ bảy màn sáng bằng linh phù, tốc độ không hề giảm chút nào.
Những tấm linh phù do Huyền Tiên luyện chế ra kia tuy có uy lực mạnh mẽ nhưng dù sao cũng đã cả ngàn năm trôi qua rồi, linh khí đã bay biến gần nửa, lại còn bị nhát kiếm mạnh mẽ của Diệp Thành chém xuống, thế là lung lay chực đổ, hiển nhiên là không chống đỡ nổi bao lâu nữa.
“Shhhh!”
Thấy cảnh này, mọi người vô cùng kinh hãi.
“Tiêu Nghĩa Tuyệt dùng uy lực của trời đất, bí thuật của đạo môn thời xa xưa, tương đương một đòn của Huyền Tiên mà còn không đỡ nổi một nhát kiếm của Diệp Thành. Tên Diệp Thành này rốt cuộc là ai vậy? Chẳng lẽ cậu ta thực sự là Huyền Tiên sao?”
Lần này ngay cả Joyce luôn im lặng cũng không khỏi thay đổi sắc mặt.
Đám người Đại tế tư Eaton cũng nhìn Diệp Thành với ánh mắt nghiêm túc.
“Mấy trăm năm chưa tung hoành thế gian, cứ nghĩ là đã vô địch thiên hạ rồi, không ngờ lại xuất hiện hai kẻ mạnh mẽ thái quá như Tiêu Nghĩa Tuyệt và Diệp Thành. Tiêu Phúc cũng được coi như kẻ mạnh nhất dưới Huyền Tiên rồi, nhưng Diệp Thành…đừng nói là Huyền Tiên thực sự đấy nhé?”
Đại tế tư Eaton kinh ngạc cảm thán, kể từ khi ông ta thờ phụng vua Pharaon đến nay thì chưa từng thấy phục bất kỳ ai, nhưng thực lực và thiên phú của hai hên quyết chiến hôm nay khiến ngay cả ông ta cũng cảm thán không thôi.
Uy lực của chiêu kiếm và cú chưởng này của Diệp Thành đã vượt xa cảnh giới Thần Cảnh, đạt đến một trình độ hoàn toàn khác. Sức mạnh của bản thân Tiêu Nghĩa Tuyệt hoàn toàn không thể nào đánh lại Diệp Thành, chỉ có thể mượn sức mạnh trời đất hoặc dùng pháp bảo và linh phù.
“Tiêu Nghĩa Tuyệt sắp không chống đỡ nổi nữa rồi, nếu lão ta không có cách nào khác thì chắc chắn sẽ thua!”, Hoạt Phật Lãng Nhật nhíu chặt mày, trầm giọng nói.
Sắc mặt những người khác cũng tái xanh.
Từ đầu đến cuối Diệp Thành luôn rất điêu luyện thành thục, hiển nhiên là đã hiện ra Lam Phát Thần Tướng, nhưng hiển nhiên là chưa dùng hết toàn lực. Ít nhất là chiêu điều khiển ánh trăng kia của anh còn chưa được dùng.
Bây giờ chỉ một thanh kiếm Tru Tinh nhỏ nhoi đã có thể ép Tiêu Nghĩa Tuyệt vào con đường chết.
Ngay cả Tiêu Nghĩa Tuyệt cũng không phải là đối thủ của Diệp Thành, vậy trên Trái Đất này còn ai có thể đánh lại anh được chứ? Trái tim của mọi người như rơi xuống đáy vực sâu. Những người nhà họ Tần, nhà họ Liễu và nhà họ Từ đều căng thẳng theo dõi cảnh này.
Lúc này rõ ràng Tiêu Nghĩa Tuyệt đã đốt cháy sinh mệnh của mình, dùng sức mạnh của Huyền Tiên, nhưng trước mặt thân thể Hải Hoàng Lưu Ly của Diệp Thành thì chỉ có thể tránh né, không thể phản kích nổi.
Nguyên nhân chủ yếu tạo thành việc này đó là, thứ hai bên dùng đều là kiếm.
Kiếm là vua của trăm loại binh khí, thẳng tắp, sắc bén, dù bẻ cũng không cong. Cùng là hai cao thủ dùng kiếm, cho dù thực lực chỉ có sự khác biệt một ly thôi thì cũng sẽ phản ánh xa cả một dặm trong thực chiến.
Cũng chính vì Diệp Thành dùng kiếm, hơn nữa kiếm pháp, đạo thể, chân nguyên, cảnh giới…của anh, thậm chí là về mặt kiếm đạo hay kiếm tâm anh đều hơn xa Tiêu Nghĩa Tuyệt, thế nên mới đánh cho đối phương không thể đánh trả được.
Nếu đổi lại là người khác thì e là dù có thực lực tương đương thì Tiêu Nghĩa Tuyệt vẫn có thể dựa vào Thiên Vấn kiếm pháp để giành phần thắng, nhưng chính vì Diệp Thành cũng là cao thủ dùng kiếm, nên anh và Tiêu Nghĩa Tuyệt đều biết rằng, Tiêu Nghĩa Tuyệt…không hề có một chút cơ hội thắng nào.
“Phá!”
Hiển nhiên Tiêu Nghĩa Tuyệt cũng hiểu rõ điều này, nhưng lão ta không thể nào chấp nhận được. Đường đường là Kiếm Thần, có thể bại trận, có thể bị giết, nhưng tuyệt đối không thể thừa nhận mình lại thua kém đối phương về mặt kiếm đạo!
Người lão ta cử động mãnh liệt, quanh người tỏa ra màu đỏ máu, cứ như một con Huyết Long xuất hiện mạnh mẽ vọt lên trời. Kiếm Hạo Thiên trên tay lão ta cũng run lên kịch liệt, cứ như là ngay sau đó sẽ chém tới.
“Đinh!”
Tiếng kim loại va chạm giòn tan vang lên, ánh kiếm màu vàng kim vô địch mạnh mẽ kia đã bị chặn lại.
“Giờ bắt đầu thiêu đốt linh khí rồi sao. Tiêu Nghĩa Tuyệt, ông đang uống rượu độc giải khát đấy”.
Diệp Thành cười lạnh, tuy lần này chiêu của anh không một phát ăn ngay được, nhưng cùng là một chiêu này anh có thể dùng đến mười lần, trăm lần, vậy linh khí của kiếm Hạo Thiên có thể duy trì được bao lâu?
Phải biết là thiêu đốt linh khí sẽ tạo thành tổn hại mãi mãi không thể phục hồi được đối với linh bảo. Nếu duy trì trong một khoảng thời gian dài thì thận chí có thể hoàn toàn phá hủy linh khí, biến một linh bảo thành phế phẩm hoàn toàn.
“Tới nữa đi!”
Vẻ mặt Tiêu Nghĩa Tuyệt liều chết không sờn, lão ta vọt người lên, kiếm Hạo Thiên trong tay liên tục vung ra, chỉ trong nháy mắt đã tung chiêu với Diệp Thành hơn trăm lần.
Nhưng trên kiếm Tru Tinh có sức mạnh chân nguyên khủng khiếp của Diệp Thành. Mỗi một lần Tiêu Nghĩa Tuyệt đụng vào thì cơ thể đều lui vọt về sau. Sau thời gian vài ba giây, Tiêu Nghĩa Tuyệt bị ép phải lùi ra cả nghìn mét, cách xa đỉnh Hoa Sơn.
Lúc này cả đỉnh Hoa Sơn đã vô cùng xơ xác tiêu điều, thậm chí đỉnh núi đã bị san bằng.
“Xem ra linh khí khôi phục càng ngày càng rõ ràng, linh khí trong ngọn Hoa Sơn này hiển nhiên đã nồng đậm lên gấp nhiều lần, nếu không với hoàn cảnh trên Trái Đất này, có cuộc chiến đấu cảnh giới Huyền Tiên ở đây thì e là cả Hoa Sơn đã biến thành một bãi hoang tàn từ lâu rồi”.
Diệp Thành vừa giao chiến có thời gian phân tâm suy nghĩ những thứ khác. Mà lúc này anh đã đánh đến trước mặt Tiêu Nghĩa Tuyệt, từ đầu đến cuối lão ta chưa từng để anh dừng lại chút nào, mà ngược lại lão ta bị ép tới nỗi thua dồn dập.
“Chém!”
Tiêu Nghĩa Tuyệt quát lớn phẫn nộ, hai tay cầm kiếm Hạo Thiên chém vào không trung.
“Rắc rắc!”
Một luồng ánh kiếm màu đỏ máu lan tràn từ trong kiếm ra, chỉ trong nháy mắt đã biến thành một luồng kiếm khí màu máu dài hơn hai mươi trượng. Kiếm khí như một con sông máu rơi từ trên chín tầng trời xuống, chém đôi giữa không trung.
Nhưng đồng thời trên kiếm Hạo Thiên cũng vang lên tiếng “rắc rắc”, hiện lên một vết nứt dài.
Ánh kiếm chưa tận, cả mặt đất của một nửa ngọn núi hiện ra một vết kiếm nhàn nhạt. Đất đá cây cối bị chém thành hai nửa, ngay cả bề mặt núi cũng rung chuyển, uy lực của đòn này đủ để chém đôi ngọn núi.
“Nếu có một món tiên bảo ở đây để thiêu đối linh khí này thì có lẽ mình sẽ phải nhường ba phần, nhưng chỉ một món linh bảo cỏn con thì sao tôi phải sợ?”
Diệp Thành cười ha hả.
Nói rồi Nguyên Thủy Thần Kiếm trong tay anh đột nhiên biến thành một con giao long màu xanh dài mấy trượng, trông cứ như một con rồng giận dữ bay lên trời. Trong ánh sáng màu xanh, giao long hiện lên sống động vô cùng. Đầu, mắt, sừng, vảy, móng vuốt đủ cả, trông cứ như giao long giáng thế.
Đối mặt với nhát kiếm mạnh mẽ này, Diệp Thành đã không chọn kiếm Tru Tinh để chống lại, hiển nhiên là không muốn lấy lớn hiếp nhỏ.
Mà Tiêu Nghĩa Tuyệt cũng ý thức được điều này, vẻ mặt lão ta tràn đầy sự nhục nhã. Đối với một kiếm sĩ kiêu ngạo thì sự đồng tình và thương xót mới chính là thứ mà lão ta không thể chấp nhận nổi nhất.
“Hự!”
Lão ta điên cuồng hội tụ sức mạnh trời đất, gần như khiến mình căng trướng tới mức sắp nổ tung. Kiếm này vừa phất ra, thậm chí lão ta cảm thấy trong linh hồn của mình có thứ gì đó đang thức tỉnh.
Nhưng ngay lúc này Diệp Thành lại ôm hai tay thành quyền, hướng lòng bàn tay về phía Tiêu Nghĩa Tuyệt, quát to:
“Tiên Pháp – Thủy Long Bộc Giảo!”