Mục lục
Tiên Đế Trùng Sinh Diệp Thành Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 248: Vưu Lợi

Diệp Thành cười khẽ, tiến lên thêm vài bước, bóp cổ Trần Thần khiến hắn ta hoảng sợ.

“Mày, mày dám đụng tới tao?”, Trần Thần bị nhấc lên khỏi mặt đất, trên mặt là biểu cảm khó tin, hắn ta lầm bầm: “Chỉ dựa vào hành vi này của mày cũng đủ phán…”

“Bùm…”

Một âm thanh giòn giã vang lên, Diệp Thành tiện tay ném Trần Thần ra ngoài, cả người hắn ta nện vào cửa thủy tinh làm nó vỡ nát, tiếng hét thê thảm vang lên ở phía đường lớn.

Thấy cảnh này, mấy cậu trai trẻ chặn trước mặt Diệp Thành sợ tới mặt ngồi bệt xuống đất, thậm chí có người còn sợ tới mức tè ra quần.

Nên biết chỗ họ đang đứng là tầng thứ 47!

Cho tới khi một âm thanh nặng nề vang lên bên ngoài, mọi người mới kịp phản ứng, họ dùng ánh mắt sợ sệt nhìn Diệp Thành. Người này, người này vừa làm gì?

Diệp Thành cũng chẳng để ý tới những người chung quanh mà chỉ hơi cong môi như thể tự lẩm bẩm, lại giống như anh đang nói cho những người khác nghe: “Tới chỗ Diêm Vương mà liệt kê tội trạng của tôi, đừng quên thêm một tội giết người nữa nhé!”

“Giết, giết, giết người rồi!”

Có người nhát gan không nhịn được mà hét chói tai, lao ra ngoài. Tuy những người khác chưa đi nhưng họ cũng không dám chặn đường Diệp Thành nữa, đám đông không ngừng né ra trước mặt Hà Thái Vi, họ sợ tên cuồng sát này sẽ nhìn trúng mình.

Lúc này, Diệp Thành mới từ từ đi tới, không bị một ai ngăn cản. Hà Thái Vi sợ tái mét mặt mày, ngã ngồi ra đất, lớp trang điểm trên mặt đều nhòe vì nước mắt nhưng khoảng cách của họ vẫn không ngừng rút ngắn.

Mọi người nhìn cảnh này thì trong lòng u sầu. Khi mới xuất hiện, cô cả nhà họ Hà khí phách cỡ nào, thái độ ngạo mạn bao nhiêu, ai ngờ sau vài phút ngắn ngủi, cô ta lại biến thành diễn viên chính trong phim kinh dị, chỉ có thể chật vật chạy trốn.

Cuối cùng, trong ánh mắt không đành lòng của mọi người, Diệp Thành bóp cổ Hà Thái Vi, thản nhiên hỏi: “Ông nội của cô đâu?”

Hà Thái Vi há miệng, run rẩy mà không nói ra lời, khóe mắt không ngừng chảy ra nước mặt, cô ta vừa rồi kiêu căng bao nhiêu, hiện giờ thảm thương bấy nhiêu.

May mà lúc này, chủ nhân bữa tiệc cuối cùng cũng xuất hiện.

“Dừng tay!”

Một âm thanh già nua vang lên. Một ông lão mặc quần áo hoa lệ từ từ đi đến. Tuy trông ông ta rất khỏe mạnh nhưng Diệp Thành vẫn nhạy bén nhận ra sắc mặt ông ta tái nhợt, trong giọng nói hùng hồn có chút suy yếu.

“Cơ thể hoàn toàn suy nhược, giờ chỉ còn cách kéo dài tính mạng bằng linh đan!”, Diệp Thành chỉ nhìn thoáng qua là biết ngay tình hình của ông ta, chắc chắn đây là Hà Thành – người giàu nhất Úc Đảo.

Hà Thành nhìn Hà Thái Vi đang chật vật, lại nhìn Hà Anh Trác miệng lệch mắt méo thì một ngọn lửa vô danh bùng lên trong lòng, Diệp Thành quát to: “Nhóc con, tôi không cần biết cậu là ai, cũng không quan tâm cậu có bản lĩnh gì. Hôm nay, cậu đả thương cháu trai và cháu gái tôi, tôi muốn cậu phải chết!”

Diệp Thành khinh miệt liếc ông ta một cái: “Hà Thành, nếu không phải ông quỵt nợ thì hôm nay tôi cũng đâu cần tới tận đây đòi nợ – ngọc Minh Châu của tôi đâu?”

Hà Thành nhếch miệng: “Ngọc Minh Châu của cậu? Ranh con, Úc Đảo này không phải Hải thành, không tới lượt loại như cậu xưng vương xưng bá!”

Vừa dứt lời, ông ta hét một tiếng: “Cậu Vưu Lợi, mời ra tay!”

Nương theo âm thanh, một cơn gió lạnh nổi lên trong sảnh, trước mặt mọi người, một chàng trai tóc vàng phong độ xuất hiện. Tuy là người phương Tây nhưng ngũ quan lại có khí chất của người phương Đông, hiển nhiên đây là con lai.

Mọi người chung quanh đứng xem bỗng chốc hoan hô ồn ào, nhiều thiếu nữ trẻ tuổi hét toáng lên.

“Trời ơi, anh Vưu Lợi! Đệ tử quan môn của Lâm thiên sư!”

“A! Tôi xỉu đây, anh ấy còn đẹp trai hơn ở trên ti vi nữa!”

“Có cậu Vưu Lợi, thằng nhóc Đại Lục này đừng mơ mà lớn tiếng ở đây!”

“…”

Nghe tiếng bàn tán quanh mình, Hà Thái Vi tỉnh táo lại, nhìn chàng trai từng theo đuổi mình, lớn tiếng khóc: “Vưu Lợi, Vưu Lợi! Mau cứu tôi!”

Vưu Lợi nghe thế thì adrenalin tăng vọt, hắn tiến lên hai bước, trầm giọng quát: “Anh bạn trẻ, tôi không biết anh là ai, cũng không quá quan tâm chuyện này. Nhưng tôi dùng danh nghĩa của sư phụ Lâm Bích Lạc thề, nếu anh không thả Thái Vi thì tôi sẽ giết anh!”

Sau lời nói dõng dạc khí thế này, không biết bao nhiêu thiếu nữ mộng mơ bị mê hoặc, ngay cả Hà Thái Vi cũng ửng đỏ cả mặt, trong lòng thầm nghĩ: “Anh, anh ấy tốt quá! Nếu lần này Vưu Lợi cứu được mình, mình nguyện ý trở thành bạn gái anh ấy…”

“Bốp…”

Trên đỉnh đầu truyền tới cảm xúc lạnh như băng, nó cắt ngang suy nghĩ của Hà Thái Vi, cô ta ngẩng đầu thì chỉ thấy một mái tóc dài màu đen bay đầy trời.

“Tóc của tôi!”, ý nghĩ này xuất hiện trong đầu. Hà Thái Vi không thể chấp nhận được nên lập tức ngất đi.

Những người khác cũng im bặt, Vưu Lợi đã ở đây rồi mà thằng nhóc này còn dám cạo đầu cô cả nhà họ Hà?

Thấy công chúa Úc Đảo ngã xuống với cái đầu trọc lóc, mọi người bỗng có cảm giác hoang đường, rốt cuộc Diệp Thành này định gây bao nhiêu rắc rối mới chịu dừng?

Nhìn dáng vẻ của Hà Thái Vi, Vưu Lợi càng nổi giận: “Họ Diệp, anh đừng nghĩ có chút công phụ mèo cào mà dám ngang ngược ở đây. Nơi này đều là người có danh tiếng ở Úc Đảo, trong nhà ai mà không có vài võ sĩ? Nhưng vì hôm nay là tiệc rượu do ông Hà tổ chức nên không ai dẫn tới thôi!”

Nghe hắn nói vậy, những người khác đều hùa theo:

“Đúng vậy, chúng ta không cần phải sợ tên này! Võ sĩ thôi, nhà tôi có tới mấy người!”

“Phải, chỉ vì nể mặt ông cụ Hà nên không ai mang vệ sĩ. Nếu không giờ móc súng ra cũng đủ bắn chết nó!”

“Đúng đó, giờ có cậu Vưu Lợi, nhất định sẽ bắt được hắn!”

Vưu Lợi nghe thế thì khóe miệng hơi cong, tiếp tục nói: “Huống chi lúc này, Úc Đảo là nơi có nhiều dị sĩ tài ba, sử dụng pháp thuật hàng đầu Hoa Hạ. Nếu từng nghe tới danh tiếng sư phụ Lâm Bích Lạc của tôi, anh hãy ngoan ngoãn quỳ xuống khấu đầu xin tha, có lẽ còn cứu được người nhà không bị liên lụy!”

Hắn dõng dạc nói thế nhưng không ngờ Diệp Thành lại hừ lạnh một tiếng đầy khinh miệt: “Lâm Bích Lạc là cái thá gì, nếu ông ta quỳ lạy xin tha thì tôi có thể tha cho anh một mạng!”

Nghe vậy, sắc mặt Vưu Lợi trầm xuống: “Anh đáng chết!”

Từ nhỏ, hắn đã theo Lâm thiên sư tu pháp, kính trọng như tôn thờ thần tiên, sao cho phép người ngoài sỉ nhục ân sư của mình?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK