Chương 368: Nỗi sợ hãi của Khổng Gia Minh
Khổng Nguyên Vĩ nằm bò ở đó sững sờ, thậm chí còn không cảm nhận được sự đau đớn trên cơ thể mà chỉ ngơ ngác nhìn Khổng Gia Minh, không biết vì sao anh cả lại đá mình.
Những người xung quanh cũng sững sờ, Khổng Gia Minh sao lại đánh Khổng Nguyên Vĩ thế này, chẳng lẽ mắt họ có vấn đề sao?
Chỉ có những người thông minh như đám người Phùng Sơn Hà thì đồng tử co rụt lại. Trong lòng họ lờ mờ có cảm giác, Khổng Gia Minh làm vậy khả năng cao là đang cứu Khổng Nguyên Vĩ, dường như là Khổng Nguyên Vĩ mà nói tiếp là sẽ nguy hiểm đến tính mạng.
Nhưng Khổng Nguyên Vĩ đường đường là cậu chủ nhà họ Khổng ở Yên Kinh, Diệp Thành dám giết gã trước mặt mọi người sao?
Điều này quá phi lý!
Phùng Sơn Hà nghi hoặc không thôi, nhưng lại lờ mờ cảm thấy kích động, hắn khát vọng cảnh tượng mình chờ mong trong đầu trở thành hiện thực.
Nhưng Khổng Gia Minh không quan tâm đến mọi người mà cúi người với Diệp Thành, vẻ mặt căng thẳng: “Diệp Tiên sư, đứa em trai này của tôi luôn ngang ngược, bị bố mẹ chiều hư rồi. Thế nên có rất nhiều tin tức trong nhà không nói cho nó biét, thế nên nó mới dám chọc giận anh. Đây là lỗi của nhà họ Khổng chúng tôi, nhà chúng tôi chắc chắn sẽ bồi thường cho anh”.
Đường đường là nhà họ Khổng mà lại nói như vậy, sức nặng trong câu nói này khiến gần như tất cả mọi người đều thay đổi sắc mặt.
Bản lĩnh của nhà họ Khổng có thể dễ dàng khiến một người dân nghèo trở thành tỷ phú với tài sản bạc tỷ, hoặc là khiến một kẻ vô danh tiểu tốt trở thành người đứng đầu cả một tỉnh, không biết bao nhiêu người muốn được nhà họ Khổng giúp đỡ.
Những người quản lý cấp cao của Hiệp hội thương mại liên hiệp Hoa Đông như đám Kỷ Hoa Linh thì kích động tới nỗi cơ thể run rẩy. Nếu có được sự ủng hộ của nhà họ Khổng thì Hiệp hội không chỉ có thể phát triển ở Hà Đông, Hà Tây mà việc phát triển ra toàn Hoa Hạ cũng không còn là giấc mơ nữa!
Họ vô cùng kích động, chỉ muốn đi lên trước đồng ý thay Diệp Thành, nhưng anh lại khẽ hừ một tiếng, nói: “Tôi đây tung hoành thiên hạ, muốn có cái gì thì sẽ tự mình giành lấy, nhà họ Khổng các người có gì có thể cho tôi cơ chứ?”
Tiếng hừ khẽ này của anh như sấm chớp ầm ầm vang lên trong tai Khổng Gia Minh khiến anh ta đổ cả mồ hôi lạnh, người run lẩy bẩy không ngừng.
“Hơn nữa anh nên biết kết cục khi xúc phạm tôi”, Diệp Thành búng ngón tay, bình tĩnh nói.
“Vâng…”
Khổng Gia Minh cung kính đáp lời, khóe miệng đắng chát. Tuy anh ta không biết quá rõ về những điều mà Diệp Thành trải qua trước kia, nhưng chỉ riêng những việc Diệp Thành làm ở Yên Kinh là biết người này là cường giả đứng trên đỉnh cao thế giới, bình thường lười chẳng buồn quan tâm đến sự khiêu khích của người khác. Nhưng nếu có người thực sự chọc giận anh thì sẽ bị anh tiện tay đập chết ngay.
Bởi với bản lĩnh của anh, đập chết nhà họ Khổng đơn giản như đập chết một con ruồi!
Cậu chủ của nhà họ Tiêu chọc giận Diệp Thành, kết quả là bị dìm trong nước suốt ba tiếng đồng hồ, ngay cả Tiêu Nghĩa Tuyệt cũng bị anh giẫm đạp; Nhà họ Tần mưu đồ lợi dụng Diệp Thành, kết quả là Tần Thư Hoàn bị giết trước mặt tất cả mọi người, nhà họ Tần tuột dốc không phanh; Nhà họ Liễu định từ hôn, kết quả là anh đánh đến tận cửa để cướp dâu; Từ Đạc của nhà họ Từ chọc giận anh, kết quả là đang sống sờ sờ mà bị dọa chết.
Ngay cả bốn gia tộc lớn nhất Hoa Hạ cũng bị anh giẫm đạp, một kẻ đáng sợ như vậy mà Khổng Nguyên Vĩ dám chọc vào? Khổng Gia Minh thực sự muốn đá thằng em vô dụng của mình về nhà bà ngoại!
Nhưng khi nghĩ đến sự lo lắng của mẹ ở nhà, Khổng Gia Minh chỉ có thể âm thầm thở dài, ngẩng đầu nghiêm mặt nói: “Diệp Tiên sư, tất cả đều là lỗi của em trai tôi, tôi xin chịu trách nhiệm tất cả. Nhà họ Khổng chúng tôi cũng tình nguyện gánh tất cả trách nhiệm”.
“Ồ, nói thế sao? Nếu tôi muốn giết Khổng Nguyên Vĩ thì nhà họ Khổng các người định ngăn tôi sao?”, Diệp Thành híp mắt, mở nụ cười nhếch mép.
“Việc này…”
Sắc mặt Khổng Gia Minh cứng đờ, toàn thân lạnh toát. Chữ “Phải” mắc nghẹn trong cổ họng anh ta, không thể nào nói ra nổi. Cứ như là một chữ này còn nặng hơn cả ngàn vàng.
Với sự hiểu biết của Khổng Gia Minh về tính cách của Diệp Thành, anh ta tin rằng nếu nhà họ Khổng mà ngăn Diệp Thành thì chắc chắn Diệp Thành sẽ không nương tay, thậm chí sẽ hủy diệt nhà họ Khổng.
Nghĩ tới kết cục của nhà họ Tần, Khổng Gia Minh không hề nghi ngờ năng lực của Diệp Thành chút nào, vì thế anh ta do dự không quyết được.
Tất cả mọi người dường như cũng phát hiện ra sự do dự của Khổng Gia Minh, trong lòng không khỏi kinh hãi.
“Diệp Thành dám giết Khổng Nguyên Vĩ thật!”
“Hơn nữa Khổng Gia Minh dường như còn không có dũng khí ngăn cản Diệp Thành!”
Sau khi biết được sự thật này, tất cả mọi người đều im lặng. Họ chỉ có thể dùng ánh mắt chấn động nhìn Diệp Thành: “Anh, anh ta rốt cuộc là ai vậy?”
Đám người Ngụy Tu Văn, Phùng Sơn Hà, thậm chí là Kỷ Hoa Linh và những người khác của Hiệp hội thương mại liên hiệp Hoa Đông cũng cứ như giờ mới biết Diệp Thành, họ quan sát Diệp Thành bằng ánh mắt nghi hoặc, cứ như là lần đầu tiên biết chủ tịch của họ.
“Thôi bỏ đi. Hôm nay tôi ra ngoài chơi với đệ tử, không muốn thấy máu”.
Thấy Khổng Gia Minh cứng đờ đứng đó, đầu đầy mồ hôi, Diệp Thành mất hứng đứng dậy rồi kéo bàn tay bé nhỏ của Tào Hinh Toàn ngồi bên cạnh đi ra ngoài. Đọc nhanh nhất tại Tamlinh247.com
Khổng Gia Minh nghe vậy mới thở dài ra một hơi, cứ như vừa đi một vòng từ ranh giới sinh tử về. Anh ta cảm thấy quần áo mình đã thấm đẫm mồ hôi, vội cứng người nói: “Cảm ơn Diệp Tiên sư!”
Lúc này anh ta cũng nghe thấy giọng Diệp Thành: “Tôi không muốn nhìn thấy Khổng Nguyên Vĩ nữa”.
“Rõ”.
Khổng Gia Minh giật bắn mình, vội càng cung kính gật đầu. Anh ta bực tức, định về sẽ cấm túc Khổng Nguyên Vĩ hoàn toàn luôn, người lớn trong nhà chắc chắn sẽ ủng hộ cách làm của anh ta. Ngay cả cậu chủ của nhà họ Tiêu cũng bị nhốt trong mộ kiếm ba năm, huống gì là thằng em trai xui xẻo của anh ta?
“Còn nhà họ Ngụy, tôi cũng không muốn nhìn thấy họ ở Hà Tây nữa”, Diệp Thành vừa đi vừa tiện miệng nói.
“Tôi đã hiểu”. Khổng Gia Minh quyết đoán gật đầu, không hề quan tâm đến ánh mắt không thể tin được của Ngụy Tu Văn ở bên cạnh. So với sự an nguy của nhà họ Khổng, một nhà họ Ngụy nhỏ bé là cái thá gì chứ.
Diệp Thành đi đến bên cửa thì câu cuối cùng mới truyền đến từ phía xa xa: “Nhà họ Khổng thiếu nợ tôi một nhân tình, chuyện của Hiệp hội thương mại liên hiệp Hoa Đông ở Hà Đông, Hà Tây, anh phụ trách làm ổn thỏa cho tôi”.
“Tất nhiên rồi tất nhiên rồi”, Khổng Gia Minh vội vàng gật đầu.
Mãi đến khi Diệp Thành đi ra, Khổng Gia Minh mới từ từ đứng dậy. Lúc này anh ta mới phát hiện sau lưng anh ta đã ướt đẫm, mà xung quanh thì im lặng vô cùng, vẻ mặt mọi người đều vô cùng kinh hãi, đặc biệt là những người nhà họ Ngụy thì sắc mặt tái mét.
Phùng Sơn Hà thì thấy mắt mình hoa lên. Diệp Thành thực sự chỉ dựa vào chính bản thân mình đã giẫm đạp được gia tộc quyền thế ở Yên Kinh? Cảnh tượng mà hắn chờ mong đã thực sự xảy ra!
Mà những người của Hiệp hội thương mại liên hiệp Hoa Đông thì vừa kinh ngạc vừa vui mừng, cứ như là vừa trúng số độc đắc vậy.
Kỷ Hoa Linh từng mơ một giấc mơ. Trong mơ, nhà họ Kỷ có địa vị cao ngất ngưởng không ai chạm tới ở Hoa Hạ, một lời đã nói là không ai dám cãi. Cho dò là tỷ phú ở Úc Đảo hay là gia tộc lớn ở Yên Kinh, dù địa vị có cao đến đâu thì cũng phải khom lưng cúi người trước nhà họ Kỷ.
Nhà họ Kỷ đi đến đâu cũng có thể kiêu ngạo tuyên bố rằng: “Chúng tôi là người nhà họ Kỷ ở Tô Bắc”.
Đây vốn là một giấc mơ, nhưng dường như đang có xu thế biến thành sự thật. Mà tất cả những thứ này đều là do Diệp Tiên sư vừa “dạy dỗ”.
“Nhưng…sao có thể chứ?”
Kỷ Hoa Linh tự hỏi bản thân: “Diệp Tiên sư dù có lợi hại đến đâu thì cũng chỉ là nhà giàu một phương mà thôi, sao có thể đối đầu với gia tộc lớn ở Yên Kinh được?”