Mục lục
Tiên Đế Trùng Sinh Diệp Thành Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 243: Có muốn báo thù không

Bốn Kiếm Thánh của Đảo Quốc là những võ sĩ mạnh nhất chỉ dưới Kiếm Hào Ito Musashi, mỗi một người trong số họ đều là Võ Thánh, hơn nữa đều là những kiếm khách vô cùng mạnh.

Trước đây chỉ có Kiếm Thánh Saito trấn giữ gia tộc Aokawa, nhưng lúc này ba người còn lại cũng đã tụ tập ở đây!

Cơ thể Egami Hana không ngừng run rẩy, cô ta nói lắp bắp: “Không, không đâu, bình thường bốn vị Kiếm Thánh của Đảo Quốc đều ẩn cư ít khi ra ngoài, cho dù là thần quan Goro cũng ít khi gặp họ, sao hôm nay có thể tụ tập ở đây được?”

Nghe vậy, Aokawa Take cười lạnh một tiếng, khinh thường nói: “Egami Hana, hôm nay tôi đưa cô đến thần điện Waseda để cô thể hiện thành ý của gia tộc Aokawa chúng ta đến đại nhân Tengu, nhưng cô lại muốn đầu quân cho Goro Yuki, ý đồ giẫm đạp gia tộc Aokawa”.

Nghe vậy, Diệp Thành thầm khinh thường trong lòng, kể từ Aokawa Take đến Goro Yuki rồi lại đến chính anh, người phụ nữ Egami Hana này quả thật là mặt dày vô liêm sỉ đến cùng cực.

Nhưng Aokawa Take vẫn nói tiếp: “Nhưng cô cũng đừng có coi thường gia tộc Aokawa quá, chẳng lẽ chúng tôi không thể liên lạc được với đại nhân Tengu sao? Ngây thơ! Hôm nay đại nhân Tengu đích thân ra lệnh mời bốn vị Kiếm Thánh đến để chém hết tất cả những kẻ phản bội!”

Nghe vậy, Egami Hana vốn luôn tự xưng là nữ hoàng cũng không chịu nổi, quỳ rạp trên đất không nói nổi nên lời, mà lúc này Kiếm Thánh Saito đã bước lên một bước, lạnh lùng nói:

“Được rồi, có gì thì đợi say khi giải quyết chuyện xong đã rồi hẵng nói, giờ để tôi giết tên Hoa Hạ này cái đã”.

Nghe vậy ba người kia đều đi lên trước, nói: “Ngài Saito, đại nhân Tengu có lệnh, bản lĩnh của tên Hoa Hạ này không hề tầm thường, nên đợi mọi người cùng ra tay”.

Kiếm Thánh Saito hừ lạnh một tiếng, khinh thường nói: “Chỉ là một tên Hoa Hạ nhỏ nhoi thôi mà, đâu cần phải mọi người cùng ra tay? Một mình tôi là đủ!”

Nói rồi ông ta cũng không để cho những người khác nói gì mà đã cúi người xông qua. Kiếm Thánh Saito trông thì tốc độ không nhanh nhưng thực tế thì chỉ thoáng cái đã xông đến trước mặt Diệp Thành, mãi đến lúc này bàn tay ấn trên thanh kiếm của ông ta mới run lên.

Bất chợt, thanh đao nổi danh của Đảo Quốc “Quan Thế Chính Tông” được rút ra khỏi vỏ!

Cũng là dùng đao đón gió chém lên. Nhưng chiêu mà Saito dùng mạnh hơn Fujiwara Shinji rất nhiều. Nơi mà ánh đao sáng chói kia lướt qua, không gian dường như đều bị chém đứt!

Ba Kiếm Thánh kia thấy chiêu này thì đưa mắt nhìn nhau, từ từ bỏ tay xuống. Yoshida Kotaro không khỏi cảm thán: “Không hổ là ngài Saito, chiêu dùng đao đón gió chém lên này e là trên thế giới này chẳng có mấy người có thể đỡ được!”

Shido Kenji lắc đầu thở dài, nói: “Haizz, dù sao tôi cũng không đỡ được. Cũng là một trong số bốn Kiếm Thánh mà bản lĩnh của ngài Saito hoàn toàn không cùng một đẳng cấp với ba người chúng ta”.

Toki Hideo cũng cười lạnh, nói: “Cái tên Hoa Hạ này dám tay không tiếp đao, cậu ta điên rồi hả?”

Kiếm Thánh Saito cũng nhận ra động tác của Diệp Thành, liền hừ mạnh một tiếng: “Tên nhóc ngu xuẩn, cậu thấy đôi tay của cậu có thể chặn được thanh Quan Thế Chính Tông sao? Quả là ngây thơ!”

Hiển nhiên là ông ta cực kỳ tự tin với thanh đao trong tay mình, thấy Diệp Thành bày thế ra thì không những không lùi ra sau thu đao lại mà còn dùng thêm sức, dùng hết chân khí toàn thân chém về phía Diệp Thành.

“Chết đi!”

Tiếng quát của Saito vang lên, những Kiếm Thánh khác cũng bắt đầu chúc mừng Aokawa Take:

“Chúc mừng ông Aokawa đã lập được công lớn!”

“Ông Aokawa quét sạch kẻ phản bội cho đại nhân Tengu, đại nhân chắc chắn sẽ rất vui, ngày mà gia tộc Aokawa quật khởi không còn xa nữa!”

“Hì hì, ông Aokawa, con tiện nhân Egami Hana này tối nay hãy giao cho tôi xử lý!”

Nghe được sự nịnh nọt của đám người này, Aokawa Take sắc mặt lạnh lùng cũng không khỏi cười lớn nói: “Cảm ơn ba vị đã ra tay giúp đỡ, tôi đây nhất định sẽ báo cho đại nhân Tengu, mời ngài ấy…”

“Đinh!”

Một tiếng giòn tan vang lên cắt đứt cuộc hàn huyên của đám người này, họ ngẩng đầu nhìn lên thì vô cùng kinh ngạc.

Nhát đao trông như chắc chắn sẽ thành của Saito lại bị Diệp Thành đón được dễ dàng, hơn nữa còn không dùng hai tay mà chỉ dùng hai ngón tay!

“Đùa, đùa nhau đấy hả?!”

Ba Kiếm Thánh khác sốc tới nỗi suýt nữa rớt cằm, đây là nhát đao mà bọn họ nghĩ đủ để giết thần diệt quỷ đấy, thế mà Diệp Thành dùng hai ngón tay đã đỡ được rồi sao?

Diệp Thành rất bình tĩnh, anh lạnh nhạt nói: “Chỉ có thế thôi sao?”

Saito kinh hãi vô cùng, rút mạnh mấy cái nhưng nhận ra không rút được, ông ta quát “hự” một tiếng to rồi dứt khoát bỏ vũ khí của mình ra, dùng ngón tay thay kiếm chọc mạnh về phía Diệp Thành.

Đồng thời ba Kiếm Thánh kia cũng phản ứng lại, họ đều gào to rồi rút kiếm xông tới chém về phía Diệp Thành.

Diệp Thành khinh thường hừ lạnh một tiếng, anh phất tay rồi Nguyên Thủy Thần Kiếm xuất hiện trong tay. Người anh lóe lên, cả người biến mất trong không khí rồi xuất hiện trước mặt Aokawa Take.

“Anh, anh…”

Bốn Kiếm Thánh sau lưng anh đều có vẻ mặt không thể tin được. Họ run rẩy đôi môi, muốn nói gì đó nhưng lại không thể thốt lên được.

“Phụt!”

Sau đó máu tươi bắn tung tóe, bốn cái xác không đầu ngã gục xuống mặt đất. Diệp Thành phất tay, trên thân kiếm của Nguyên Thủy Thần Kiếm liền bày bốn cái đầu của bốn Kiếm Thánh.

Anh đi đến trước mặt Aokawa Take, lạnh nhạt nói: “Giờ ông nói thử xem, rốt cuộc là chỗ dựa của ai không đáng một xu?”

Cơ thể Aokawa Take run rẩy dữ dội. Ông ta trừng to mấy nhìn bốn cái đầu trước mặt – ba người trong đó vừa nãy còn chúc mừng ông ta, nhưng giờ họ đã mất mạng.

Aokawa Take hít sâu một hơi rồi ngẩng đầu đanh giọng quát: “Anh dám làm loạn lên sao? Tôi là chủ tịch của tập đoạn Aokawa, nếu anh dám động vào tôi thì đó chính là sự tranh chấp giữa các quốc gia thực thụ đấy! Anh gánh nổi cái tội này sao?”

Diệp Thành bình tĩnh nói: “Đáng tiếc là rất nhanh thôi, ông sẽ không phải nữa”.

Aokawa Take hỏi với giọng nghi ngờ: “Ý anh là gì?”

Diệp Thành không để ý đến ông ta mà phất tay, thanh đao nổi tiếng Quan Thế Chính Tông đã rơi vào tay anh. Anh ngoắc tay với Aokawa Sayuri, cô ta cung kính đi tới rồi cúi đầu nói:

“Chủ nhân, anh có gì sao bảo?”

Lúc này, Aokawa Sayuri thật lòng khâm phục Diệp Thành, danh tiếng của bốn Kiếm Thánh Đảo Quốc vang dội cỡ nào mà vẫn bị chủ nhân một kiếm chém sạch. Có thể trở thành người hầu của cường giả cỡ mày khiến cô ta kích động tới nỗi toàn thân run rẩy.

Diệp Thành đưa thanh đao trong tay qua rồi nở nụ cười như ác ma: “Cô có muốn báo thù không?”

Aokawa Sayuri nhìn Aokawa Take đang giả vờ bình tĩnh, đôi mắt cô ta lóe lên sự thù hận, kiên định nói: “Muốn!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK