Chương 270: Đợi tôi
Sát ý cuồn cuộn này gần như biến thành thực thể khiến cả đại sảnh rơi vào bóng tối đột ngột, những người bình thường sớm đã mất đi cảm giác về thế giới xung quanh, nhưng vẫn có người nhạy cảm phát hiện ra tình hình không đúng lắm.
Người đầu tiên cảm nhận được luồng sát khí này chính là Đường Tông Trạch ngồi cách Diệp Thành không xa. Đáng thương cho cậu chủ nhà họ Đường đã sợ hãi tới nỗi người mềm nhũn, cơ thể trượt từ trên ghế xuống dưới đất, mãi hồi lâu không bò lên được.
Không phải hắn nhát gan mà thực sự là do hắn biết rằng một Võ Thánh đang nổi giận đáng sợ đến nhường nào, hơn nữa Diệp Thành là Võ Thánh bình thường sao? Đó chính là con người có thể dễ dàng giết chết Cừu Lăng Vân đấy!
Đường Tông Trạch hoàn toàn không hề nghi ngờ, nếu Diệp Thành thực sự tàn nhẫn thì chắc chắn có thể giết sạch tất cả mọi người chỉ trong vòng có mấy phút, hoàn toàn không để lại bất cứ chứng cứ trực tiếp nào, thậm chí anh có thể thoát thân an toàn!
Người thứ hai cảm nhận được sát khí là Tiêu Phúc. Tuy lão không lộ mặt nhưng vẫn luôn âm thần bảo vệ cậu chủ. Sau khi cảm nhận được sát khí thì sắc mặt Tiêu Phúc thay đổi, lập tức ngưng thần tĩnh khí chuẩn bị ra tay bất cứ lúc nào.
Người cuối cùng cảm nhận được sát khí là Tiêu Dao. Anh ta cũng không hổ là cậu cả của nhà họ Tiêu, hoàn toàn không hề sợ hãi, thậm chí còn có sự vui vẻ khi được đối mặt với cao thủ. Anh ta nắm chặt chuôi kiếm, rục rịch định ra tay.
Nhưng cuối cùng Diệp Thành cũng không ra tay.
Bởi lúc anh đứng dậy, Tần Hồng Sương liền nắm chặt cánh tay anh, hoảng loạn nói nhỏ: “Diệp Thành, cậu định làm gì vậy? Mau thu sát khí lại”.
Diệp Thành không hề dao động. Anh là Tiên Đế, anh muốn làm gì thì cho dù trời sập cũng không thể ngăn cản được, sao có thể bị thay đổi bởi lời của một người phụ nữ nhỏ bé?
Hình như nhận ra được sát khí của anh càng thêm mãnh liệt, Tần Hồng Sương liền ôm chặt cứng Diệp Thành, giọng nói có sự yếu đuối trước nay chưa từng có: “Diệp Thành, cậu đừng làm loạn mà. Nhà họ Liễu có thế lực lớn ở Hoa Đông, nếu cậu chọc giận ông cụ Liễu thì cho dù tôi đánh đổi tất cả cũng không cứu được cậu. Chúng ta vừa mới gặp nhau, cầu xin cậu…cầu xin cậu đừng nông nổi, tôi không muốn lại mất đi một lần nữa”.
Nếu là Diệp Thành của lúc bình thường thì đã sớm nghe ra manh mối trong lời nói của bà ấy rồi, nhưng lúc này Diệp Thành đang nổi cơn thịnh nộ, hoàn toàn không nghe ra Tần Hồng Sương nói gì, trong đầu anh chỉ có sát khí cuồn cuộn!
Điều khiến anh thực sự bình tĩnh lại là sự ấm áp trên cơ thể đối phương.
Tần Hồng Sương cứ ôm lấy anh như vậy, cơ thể không ngừng run rẩy, hai cánh tay ôm anh thật chặt nhưng không khiến người ta nảy sinh bất cứ suy nghĩ xấu xa nào mà khiến anh có một cảm giác xưa nay chưa từng có, thậm chí khiến anh cảm thấy mệt mỏi, muốn nằm xuống làm nũng.
Mới ban đầu Diệp Thành còn tưởng đây là một pháp thuật yêu tà nào đó, anh suýt nữa nhảy dựng lên rút kiếm với Tần Hồng Sương, nhưng ngay lúc này một giọt chất lỏng ấm nóng đột nhiên rơi xuống cánh tay anh.
“Đây là…nước mắt sao?”
Đôi mắt Diệp Thành lóe lên sự hốt hoảng, hình như anh đã quên lần trước có người khóc vì anh là lúc nào rồi, vì sao, vì sao người phụ nữ này…lại khóc vì anh vậy?
Dưới sự xúc động chưa bao giờ có, anh từ từ ngồi xuống, sát khí quanh thân biến mất hết hoàn toàn không còn sót lại.
Sát khí đột nhiên biến mất khiến đám người Tiêu Phúc hơi kinh ngạc, nhưng rất nhanh sau đó họ đã thấy thoải mái. Sao có thể có một tên ngu xuẩn nào dám nhảy ra làm loạn vào lúc hai nhà Tiêu – Liễu liên hôn chứ?
Rất nhanh sau đó đèn thủy tinh đã lại sáng lên, ông cụ Liễu bảo người lấy cớ đại loại là đường dây điện đã cũ, buổi tiệc liền tiếp tục.
Diệp Thành ngồi cạnh Tần Hồng Sương, anh cảm thấy tâm trạng anh bây giờ rất loạn. Cơn giận của anh vừa được kìm nén xuống, anh hoàn toàn mờ mịt về thái độ của Tần Hồng Sương, đồng thời cũng rất lo lắng cho Liễu Băng Dao.
Thế nên anh chỉ có thể nhìn chằm chằm Liễu Băng Dao, siết chặt nắm đấm, trông có vẻ có thể bộc phát cơn giận bất cứ lức nào.
Đôi mắt Tần Hồng Sương không hề rời khỏi Diệp Thành, thấy anh như vậy thì ân cần nắm lấy tay anh, nhỏ giọng hỏi: “Cô gái đó…là bạn gái của cậu sao?”
Diệp Thành lắc đầu: “Bạn bè bình thường thôi”.
Nghe vậy Tần Hồng Sương liền nhíu mày, khuyên nhủ: “Nếu đã là bạn bè bình thường thì cậu đâu cần phải tức giận chứ. Mỗi người đều có cuộc sống của riêng mình, cho dù quan hệ giữa hai người rất tốt nhưng người ta cũng có quyền lựa chọn đối tượng kết hôn chứ”.
Diệp Thành nhìn lướt qua Tần Hồng Sương, lạnh nhạt nói: “Vấn đề là đối tượng kết hôn đó không phải là do cô ấy chọn”.
Tần Hồng Sương sững sờ, sau đó cúi đầu cười khổ, lặng lẽ nói: “Là con cháu nhà giàu thì không có quyền lựa chọn đối tượng kết hôn đâu, Tiêu Dao tuổi trẻ tài cao, cũng khá đẹp trai sáng sủa, cậu nên vui mừng cho cô ấy mới phải”.
Diệp Thành hừ lạnh một tiếng, khinh thường nói: “Đó là suy nghĩ của mấy người các người, tôi tuyệt đối không tán đồng quan điểm này. Hôm nay bà ngăn cản tôi thì ngày mai tôi sẽ ra tay. Bạn bè của Diệp Thành này chắc chắn sẽ không để mặc người ta chặt chém như cá trên thớt đâu!”
Nghe vậy trái tim Tần Hồng Sương run rẩy kịch liệt, đôi mắt nổi lên nước mắt, vẻ mặt bà ấy có sự yếu đuổi không thể diễn tả nổi thành lời khiến người ta thấy yêu thương vô cùng.
Nhưng Diệp Thành thì chẳng hề nhìn bà ấy, lúc này anh đang nhìn Liễu Băng Dao chằm chằm. Anh nhìn cô gái ngồi đó ngơ ngác, cứ như hoàn toàn cách biệt với thế giới này, mà Tiêu Dao và ông cụ Liễu ngồi bên cạnh thì đang cười nói bàn chuyện.
Tiêu Dao cầm ly rượu lên nhấp một ngụm, cười nói: “Nghe nói vợ chưa cưới của tôi từng rời nhà đi ra ngoài, xem ra sau này tôi phải trông nom cô ấy cho kỹ để cô ấy không chạy mất”.
Ông cụ Liễu thì vuốt râu cười, nói: “Ha ha, cậu chủ Tiêu hãy yên tâm, đứa cháu này của tôi kể từ khi được đưa về nhà thì đã được dạy dỗ tử tế rồi, tuyệt đối không làm những chuyện phá hoại gia phong như thế nữa đâu, nó sẽ toàn tâm toàn ý làm một người vợ mẫu mực”.
Nói đến đây ông ta liếc nhìn Liễu Băng Dao, nói với giọng uy hiếp: “Có phải không, cháu gái ngoan của ông”.
Cuối cùng Liễu Băng Dao cũng mở miệng nói chuyện lần đầu tiên kể từ khi bước vào đại sảnh: “Vâng thưa ông”.
Giọng nói của cô ta hoàn toàn không như ngày xưa, rất khô khan và lạnh lùng, nhưng mọi người xung quanh lại bật cười, liên tục nịnh nọt hai người.
“Ông cụ Liễu quả là biết cách dạy cháu, tôi đây thật bội phục”.
“Ha ha, có thể gả cho cậu chủ Tiêu Dao là phúc ba đời đấy!”
“Mau xem, cô dâu hưng phấn tới nỗi không nói nổi nên lời, có thể thấy cô ấy thực sự vui mừng!”
“….”
Nghe từng câu vô liêm sỉ đó, đôi mắt Diệp Thành lại nổi lên sát ý, nhưng do dự hồi lâu anh vẫn không ra tay.
“Thôi bỏ đi, đợi đến tối nay rồi tính, dù sao cũng chỉ là lễ đính hôn thôi mà”.
Nghĩ đến cái ngày đính hôn của mình, Liễu Băng Dao còn đặc biệt chạy qua để giúp anh cứu vãn tình hình, thế mà vẫn kiêu ngạo, cứng miệng nói chỉ là chạy qua đây xem thôi, tâm trạng Diệp Thành đi xuống, liền hạ quyết tâm:
“Hãy đợi tôi, nhất định tôi sẽ cứu cô ra!”