Chương 357: Kết hôn?
Lúc cả thế giới đang nổi lên sóng gió vì Diệp Thành thì anh đã đưa theo các cô gái tới biệt thự trên núi Hồng Phong. Tuy ngôi biệt thự này là của nhà họ Tần nhưng lúc này Diệp Thành giàu cỡ nào chứ, anh đã đưa tiền cho nhà họ Tần từ lâu rồi, đồng thời anh cũng thu mua hết mấy căn biệt thự bên cạnh.
Đám hầu gái của Diệp Thành cười tươi đến tận nơi mua nhà, đồng thời còn trả giá gấp hai lần thậm chí là gấp ba lần so với giá thị trường, thương lượng rất thuận lợi. Hơn nữa người nhà họ Liễu và người nhà họ Từ đã sợ mất mật từ lâu, nào dám nói không cơ chứ?
Cho dù nhà họ Tần coi thường chuyện này, nhưng cuối cùng thì Tần Sương truyền tải ý định của Long Đằng, cho dù thế lực của nhà họ Tần có lớn đến đâu thì cũng đâu dám nói không với lệnh của chính phủ Hoa Hạ chứ? Hơn nữa giờ địa vị của nhà họ Tần rất nguy khốn, nếu cứ cắn răng chống đỡ thì không cần Diệp Thành ra tay, những gia tộc lớn muốn nịnh nọt người mạnh nhất Hoa Hạ bây giờ này sẽ bắt tay lại để lật đổ nhà họ Tần!
Cuối cùng, cả núi Hồng Phong đã đứng tên Diệp Thành.
“Tiểu Thành, mẹ thấy các con cứ mua nhà mãi, thậm chí mua luôn cả núi Hồng Phong, con định làm gì à?”. Tần Hồng Sương mở to mắt, hỏi với vẻ khó hiểu.
Diệp Thành cười híp mắt, nói: “Tất nhiên là để tổ chức hôn lễ”.
“Cái gì?”
Tần Hồng Sương trợn to mắt, không dám tin: “Là Liễu Băng Dao sao? Hay là hai cô hầu gái của con, hay con thích cô chủ nhà nào rồi?”
Biểu hiện lúc này của bà ấy giống như tất cả những bà mẹ khác, vui mừng tính toán đủ mọi thứ, nhưng lại không hề phát hiện nụ cười trên mặt ba cô gái kia.
“Là hôn lễ của mẹ và bố”.
Một câu nói rất đột ngột khiến Tần Hồng Sương giật bắn mình, nói với giọng không thể tin được: “Chuyện này là sao vậy?”
Diệp Thành cười kéo lấy tay Tần Hồng Sương: “Mẹ, trước đây không phải mẹ đã nói với con, năm đó khi mẹ ở bên bố bị cả nhà họ Tần phản đối, đám người của nhà họ Diệp cũng sợ nên không nhận hai người, cuối cùng hai người chỉ có thể tự uống rượu giao bôi rồi coi như kết hôn rồi sao?”
“Bây giờ con sẽ bổ sung lại cho bố mẹ một hôn lễ, hơn nữa còn phải thật hoàng tráng rình rang, là hôn lễ lớn nhất cả Hoa Hạ thậm chí là cả thế giới!”
Nghe vậy, mặt Tần Hồng Sương đỏ lên. Bà ấy vốn là một người mạnh mẽ, hiếm khi bày ra dáng vẻ yếu đuối mong manh, thế nên lúc này đám người Liễu Băng Dao thấy thế thì liên tục kêu lên kích động.
“Ý, ý bố con thì sao?”
Tần Hồng Sương đỏ hết cả mặt, hai ngón tay không ngừng xoắn lại vào nhau, vẻ mặt vừa mong chờ vừa sợ hãi: “Đã bao nhiêu năm không gặp rồi, mẹ cũng trở thành một bà già rồi, cũng không biết ông ấy có còn thích mẹ nữa không”.
Diệp Thành mỉm cười nói: “Mẹ, mẹ quên là trước đó con đã nói với mẹ rồi sao. Hồi con còn nhỏ bố cứ khóc gọi trong mơ suốt, lúc nào cũng gọi Hồng Sương đấy…”
“Tên nhóc thối, vừa tới đã nghe thấy con bịa đặt lung tung về bố”.
Lời Diệp Thành bị ngắt, anh lè lưỡi rồi trốn sau lưng Tần Hồng Sương cười nói: “Mẹ ơi, bố đến rồi, mẹ mau tới đoàn tụ với bố đi, đừng để bố dạy bảo con nữa”.
Nói rồi anh bật cười ha hả, chuồn đi với ba cô gái, thế là trong cả căn biệt thự chỉ còn lại đôi vợ chồng đã hai mươi mấy năm không gặp này.
Trước đây nhà họ Tần đã cho người đi tìm Diệp Niệm với ý đồ khống chế ông ấy, nhưng Diệp Thành sớm đã dùng bùa chú bảo vệ cho ông bố của mình, lại thêm cả bây giờ ba tỉnh Hoa Đông đã thống nhất về một mối, anh vừa truyền lệnh xuống là người nhà họ Tần không thể nào ra tay được.
Thế nên cho đến bây giờ Diệp Niệm mới tới Yên Kinh đoàn tụ với vợ mình, hai người gặp mặt mà không thốt nổi nên lời, chỉ ôm chặt lấy nhau, nước mắt đầy mặt…
Diệp Thành nấp ở góc tối thấy thế thì nở nụ cười hài lòng. Một người thà đổ máu chứ không đổ lệ như anh, không biết vì sao mà vành mắt đã ướt đẫm.
Rất nhanh sau đó, tin hai người tổ chức đám cưới đã truyền khắp cả Yên Kinh.
Nhất thời, cả đất nước chấn động!
Không chỉ các thế gia võ đạo, môn phái hay các gia tộc lớn của Yên Kinh và khắp đất nước mà ngay cả nhiều tổ chức ngầm trên toàn thế giới, các tập đoàn tài chính lớn, thậm chí là cả quốc gia đều chấn động.
“Diệp Thành sắp kết hôn sao? Chúng ta nhất định phải đi”.
“Không phải là Diệp Thành kết hôn mà là bố mẹ của anh ta”.
“Bố mẹ kết hôn sao?”
“Hì hì, anh không biết à, để tôi kể cho nhé…”
“Ha ha, được, được, quả thật là quá sảng khoái, đây chính là điển hình của việc đừng coi thường thanh niên nghèo mà, thật là buồn cười cho nhà họ Tần nghĩ mình cao quý lắm, giờ không phải bị lật đổ rồi sao?”
“Đi thôi đi thôi, chúng ta cùng đi, chuyện lớn như thế này nhất định phải tham dự”.
“Cái gì? Không mời? Không mời thì chúng ta cũng có thể tặng quà, cho dù không thấy mặt Diệp Thành cũng được, gặp bố mẹ, họ hàng hay bạn bè anh ta cũng được mà”.
“Cùng đi cùng đi, mấy chục ngàn dặm đã là gì chứ? Đây chính là người mạnh nhất trên thế giới bây giờ đấy!”
Diệp Thành hiển nhiên là đã đánh giá thấp sức ảnh hưởng của mình. Sau khi anh công bố tin tức hôn lễ của bố mẹ mình, không chỉ là cả Hoa Hạ mà thậm chí cả thế giới đều sôi trào. Nhất thời, mọi người từ khắp nơi đều đổ về Yên Kinh, khiến những người của Long Đằng mệt gần chết.
Mà lúc này trong nhà họ Tần lại im ắng vô cùng.
Khác hẳn với núi Hồng Phong giăng đèn kết hoa, náo nhiệt tấp nập thì nhiều người nhà họ Tần lại tập trung ở đỉnh núi, không nói câu gì. Khi họ nghe tin Diệp Niệm kết hôn với Tần Hồng Sương thì lại càng thêm tức giận.
Năm đó, nhà họ Tần họ đã phản đối chuyện kết hôn của hai người, bắt ép mang Tần Hồng Sương đi. Lúc này, Diệp Thành lại tổ chức hoành tráng như thế này thì không phải là tát thẳng vào mặt họ sao?
“Bác cả, tên Diệp Thành này quá đáng thật. Từ đầu đến cuối Thư Hoàn không hề chọc vào cậu ta mà lại bị anh ta chém chết! Người nhà họ Tần chúng ta đã bao giờ bị người ngoài bắt nạt thế này đâu chứ? Cháu chỉ có một đứa con trai là Thư Hoàn thôi!”
Sắc mặt Tần Chí Cường tối sầm, đôi mắt xẹt qua sự bi thương và phẫn nộ, tức tối nói.
Mà Tần Tuyết Dung thì cười lạnh, nói: “Ha ha, cái thứ con hoang kia ỷ vào mình có võ lực mạnh mẽ nên hoành hành ngang ngược. Không nói đến những cái khác, chỉ riêng Yên Kinh thôi đã bao nhiêu người bất mãn với cậu ta chứ? Mọi người không dám nói ra mà thôi, tôi dám đánh cược đợi đến cái ngày kết hôn là cổng biệt thự sẽ vắng như chùa bà đanh, cho dù có người đến thì cũng chỉ là một đám lỗ mãng chỉ biết đánh đấm mà thôi”.
Những người khác của nhà họ Tần tuy không nói gì nhưng đa số cũng nghĩ như vậy.
Dù Diệp Thành rất mạnh, nhưng dùng vũ lực chèn ép người khác sao có thể khiến mọi người tin phục được? Mọi người không chọc nổi cậu ta, chẳng lẽ không trốn nổi sao? Cùng lắm là coi Diệp Thành như đống phân trâu, né càng xa càng tốt.
Tần Tư Long nghe thế thì cũng đập bàn tức giận nói: “Hừ, để tôi xem xem hôn lễ hôm đó có ai đến chúc mừng nó? Ai dám tới thì nhà họ Tần chúng ta sẽ đoạn tuyệt quan hệ với kẻ đó, từ nay về sau đừng có hòng mà đến cửa nhà họ Tần!”
Thấy nhiều chú bác, thậm chí cả ông nội đều đang tức giận mắng mỏ, Tần Thư Dao vốn định nói muốn đi tham gia hôn lễ đành ngậm miệng không nói.
Chỉ có Tần Sương là nhìn đám họ hàng, ông ta lắc đầu trước tinh thần tự thỏa mãn tràn đầy này, thầm thở dài một hơi: “Haizz, các người quá coi thường người mạnh nhất Hoa Hạ rồi đấy”.