An Nguyệt Nguyệt muốn tìm người đó liều mạng cũng xảy ra chuyện, trên người bị thương.
“Chi Chi, em gặp ác mộng sao?” Trước đây Tô Quân Bạch đã nhìn thấy mấy lần, em gái mơ thấy ác mộng bị doạ tỉnh, sắc mặt trắng bệch.
Tô Chi rút khăn giấy ra lau mồ hôi trên trán, “Vâng.”
Cô bình tĩnh tâm trạng, “Điện thoại của em đâu?”
“Ở đây.” Tô Quân Bạch lo lắng hỏi, “Em không sao chứ?”
“Không sao.” Tô Chi vừa nói vừa đứng dậy, “Em đi ra phía sau gọi điện thoại.”
Chuyện này khó nói, cho nói nói anh hai cũng sẽ không tin, rất lâu không phải như vậy, anh hai chỉ coi là cô gặp ác mộng.
Chỉ có mình cô biết đây không phải là ác mộng, mà là một loại báo trước về tương lai.
Sau khi điện thoại kết nối, cô hỏi, “Nguyệt Nguyệt, bây giờ cậu đang ở bên đó với chị gái của cậu sao?”
“Ừm ừm, hôm qua tôi đã sang đây rồi.” An Nguyệt Nguyệt ở cùng với chị gái rất vui vẻ, “Chị đi làm rồi, tôi đang nấu cơm, buổi chiều đợi chị gái quay về, chúng tôi đi mua sắm cùng nhau.”
Đây là cuộc sống mà trước kia cô ấy rất ao ước, bây giờ cuối cùng đã thực hiện được rồi.
Tô Chi dặn dò cẩn thận, “Các cậu ra ngoài chơi chú ý an toàn, đừng tuỳ tiện nói chuyện với người lạ, cũng đừng ngạo mạn ở nơi công cộng, gặp phải chuyện gì thì trốn xa chút, đừng tiến lên phía trước, luôn luôn chú ý đến sự an toàn của bản thân.”
Cô mơ thấy An Tuyết Tuyết bị người ta đâm bị thương, cả người chảy rất nhiều máu, vô cùng nghiêm trọng, khuôn mặt cũng gây nên những tổn thương nhẹ, nếu nghiêm trọng một chút nữa có thể dẫn đến biến dạng.
An Nguyệt Nguyệt giúp đỡ An Tuyết Tuyết, cũng xảy ra chuyện, trên người bị đâm làm cho nhập viện.
Nhưng thời gian cụ thể xảy ra chuyện thì cô không biết, chỉ có thể nhắc nhở như vậy.
“Ừm ừm, tôi biết rồi, Chi Chi, cậu cũng vậy.” An Nguyệt Nguyệt nói, “Bây giờ cậu đang làm gì thế? Mới rời đi một ngày, tôi có chút nhớ các cậu rồi.”
Tô Chi trả lời, “Hôm nay đi chụp hình trang bìa tạp chí với anh hai, còn là cảnh thực, bên ngoài rất lạnh.”
Mặc dù hôm nay trời trong, nhưng nhiệt độ rất thấp, chụp bìa tạp chí kiểu này đúng là đòi mạng mà.
“Chi Chi phải chú ý giữ ấm đấy, đừng để bị cảm lạnh.” An Nguyệt Nguyệt dặn dò.
Tô Chi đồng ý, căn dặn lần nữa, “Ra ngoài chú ý an toàn.”
“Được!”
Nghe thấy sự đảm bảo của An Nguyệt Nguyệt, Tô Chi mới hơi hơi yên tâm, cô đến ghế phía trước.
Tô Quân Bạch thấy cô quay lại, “Gần đến rồi, xuống xe chắc chắn rất lạnh, Chi Chi, em mang theo cái này đi.”
Anh đưa miếng dán giữ ấm cho cô, “Dán ở trên người giữ ấm, đừng để bị cảm lạnh.”
Miếng dán giữ ấm này thực sự rất tốt, dán trên người có cảm giác ấm áp, làm cho người ta sẽ không lạnh như vậy.
Tô Chi dán vài miếng ở cánh tay, chân và phần bụng dưới, cả người đều ấm áp, miếng dán này rất nhỏ nhắn, cũng sẽ không lộ rõ ra ngoài.
“Lần sau có chuyện gì đừng gọi cho em nữa.”
Mặc quần áo phong phanh vào giữa mùa đông để chụp ảnh phong cách cổ khí chất như tiên, thực sự khó chịu.
Tô Quân Bạch cười ha ha đáp, “Vậy anh đợi khi thời tiết tốt sẽ gọi cho em.”
Chụp hình cùng với em gái, là việc mà anh muốn làm khi còn rất nhỏ, anh không muốn bỏ lỡ mỗi một cơ hội hiện tại.
Tô Chi, “…”
Im lặng đi anh.
Đến địa điểm chụp hình, bên này là một khu danh lam thắng cảnh riêng biệt dành cho diễn viên chụp hình, tất cả đều là cây cối cao to, lá xanh tươi, một khung cảnh tràn đầy sức sống.
Những cây này là sức người dày công chăm sóc, trông rất đẹp, đặc biệt thích hợp để chụp hình.
Nhân viên công tác chọn địa điểm ở bên kia, Tô Chi và Tô Quân Bạch đến phòng hoá trang trước để trang điểm, thay quần áo và đổi tạo hình.
Bộ trang phục đầu tiên chính là bộ đồ mà trước kia bọn họ giúp Kiều Thượng vai khách mời.
Tô Quân Bạch vẫn mặc áo dài nam màu đỏ thẫm, Tô Chi mặc áo dài nam màu xanh lam, kiểu trang điểm lần này còn đẹp hơn lần trước.
Tay nghề của chuyên gia trang điểm rất tốt, cho nên nhan sắc của hai người được nâng lên một tầm cao mới, làm cho người ta nhìn một cái sẽ đến mức kinh ngạc.
Với lại làn da của hai người cũng rất đẹp, trang điểm hoàn toàn không có gì rắc rối, đã hoàn thành rất dễ dàng.
Sau khi trang điểm và thay quần áo xong, người phụ trách đi vào, đưa cho bọn họ chủ đề và hạng mục chú ý của buổi chụp hình lần này.
“Hai thầy, đây là chủ đề hôm nay của chúng ta, các anh xem thử trước, có vấn đề bàn bạc gì khác nhau thì có thể nói ra.”
Tô Chi và Tô Quân Bạch từng người lấy tài liệu xem, hai người chụp hình chung, cảnh rừng cây có hai bộ quần áo, bộ áo quần thứ hai cả hai mặc để chụp hình.
Một bộ quần áo phong cách cảnh chú trọng khí chất như tiên xinh đẹp, bộ còn lại chú trọng khí chất kiếm hiệp.
Mặc dù quần áo giống nhau, nhưng phong cách chụp hình hoàn toàn khác nhau.
“Không có vấn đề gì, cứ như vậy đi.”
Tô Quân Bạch bàn bạc với em gái, “Em gái, chụp hình phong cách tiên khí, hay là em mặc bộ màu đỏ, anh muốn mặc bộ màu đỏ chụp phong cách võ hiệp.”
Lần trước trợ diễn cũng mặc bộ màu đỏ, phong cách đó cũng thiên về võ hiệp, anh rất thích.
“Em sao cũng được, anh vui là được.” Tô Chi vốn dĩ chỉ làm nền, mặc áo quần phong cách gì đều được.
Bên đây hai người bàn bạc xong, nhân viên công tác đi đến thông báo rằng bọn họ có thể qua chụp hình rồi.
Cảnh của bộ quần áo đầu tiên được chọn ở vị trí giữa rừng cây, cảnh chụp hình bên này đã dựng lên rồi.
Chụp hình phong cách võ hiệp trước, Tô Quân Bạch chọn một thanh kiếm, ở bên kia múa kiếm.
Tô Chi chọn một chiếc quạt, được thầy đạo cụ chỉ dùng và xoay quạt như thế nào.
Ngoài việc chụp hình bìa tạp chí ra, vẫn sẽ còn một đoạn video ngắn về sự tương tác của hai người, coi như là bên lề của hậu kỳ.
Khi thầy đạo cụ đang dạy Tô Chi dùng quạt, bên kia có máy quay phim đang thu hình, ghi lại cảnh tượng này.
Tô Chi học theo động tác xoay quạt của anh ta, nhưng đáng tiếc, chiếc quạt xoay không dễ coi mà còn rơi xuống.
Sau khi Tô Quân Bạch nhìn thấy thì không nhịn cười nổi, “Chi Chi, em đang xoay quạt hay là đang ném quạt thế.”
“Anh đến thử xem.” Tô Chi đưa quạt cho anh, nhìn anh xoay, “Xoay thử.”
Thầy đạo cụ rất tự giác giải thích cho anh, tự mình lấy một chiếc quạt dạy anh xoay như thế nào.
Tô Quân Bạch học theo động tác của anh ta, khoảng cách ném quạt còn xa hơn Tô Chi ném.
“Ha ha.” Tô Chi cũng không tử tế cười, “Có phải rất đơn giản không?”
Tô Quân Bạch, “…”
Hu, lại mất mặt trước mặt em gái rồi.
Xoay quạt thực sự không phải là một chuyện dễ dàng, đòi hỏi hành động có kỹ thuật, Tô Chi đã học rất lâu mới xoay thành công một cái, luyện tập tiếp theo thì càng suôn sẻ hơn.
Tô Quân Bạch ở bên kia múa kiếm, thầy hướng dẫn võ thuật dạy anh rất nhiều động tác, thời gian duy định phải chính xác, tiết tấu phải ổn định, tư thế còn phải đẹp và đòi hỏi rất nhiều.
Tô Quân Bạch đã tiếp xúc với múa kiếm hai ba lần, anh cảm thấy múa kiếm đơn giản hơn nhiều so với xoay quạt, may mà đã chọn kiếm.
Cảnh luyện tập của hai người được ghi lại, đến lúc đó sẽ đăng đoạn video ngắn để cho cư dân mạng xem.
Việc luyện tập cũng tàm tạm, tiếp theo là có thể chính thức bắt đầu chụp hình.
Bên cạnh có lò sưởi thổi về hướng bên này, xua tan sự lạnh lẽo, nhiệt độ này vẫn có thể chấp nhận được.
Cảnh đầu tiên là cảnh tượng hai người đối đầu nhau, Tô Chi cầm quạt còn Tô Quân Bạch cầm kiếm, hai người chỉ về phía nhau, cảm giác hết sức căng thẳng của cuộc chiến ác liệt nổ ra.
Nhiếp ảnh gia phát hiện trao đổi với bọn họ không cần quá tốn công, họ có thể hiểu được ý tứ trong lời nói của anh ta và có khả năng diễn đạt rất tốt.
Lực bùng nổ giữa hai anh em cũng rất tuyệt vời.
Anh ta cứ ấn nút chụp bên dưới, chụp gấp là được rồi.
Đây là công việc chụp hình thoải mái nhất mà anh ta từng làm, thật tốt.
Bộ quần áo đầu tiên kết thúc rất thuận lợi, phong cách chụp hình bộ thứ hai càng đơn giản hơn, không thể hiện cảm xúc quá phức tạp, chỉ cần động tác đẹp và ngầu, giữ tính hình tượng đẹp.
Hoạt cảnh rừng xanh chỉ có hai bộ quần áo, đây chỉ là một điểm chủ đề trong đó.
Vẫn còn ba chủ đề khác, lần lượt là mùa hè, mùa thu và mùa đông.
Bối cảnh của chủ đề khác nhau đương nhiên cũng khác nhau, chủ đề mùa hè sẽ chụp hình cách một tháng, hai chủ đề còn lại cũng như vậy, thời gian chụp hình mỗi một chủ đề cũng sẽ cách biệt một tháng.
Sau khi chụp xong chủ đề phong cảnh rừng xanh mùa xuân, công việc hôm nay cũng đã kết thúc.
Chưa đầy một ngày, toà tạp chí HJ làm việc rất nhanh, đã đăng trang bìa hình ảnh bán trước tuần san tuần sau.
Weibo chính thức của toà tạp chí HJ V: Tạp chí mùa xuân tuần sau – Phong cảnh rừng cây xanh, sẽ bán trước vào lúc 10 giờ sáng ngày 18 tháng hai, giới thiệu về người phát ngôn của tạp chí lần này @Tô Quân Bạch @Tô Chi.
Weibo chính thức HJ đăng lên đã thu hút sự chú ý của cư dân mạng, đặc biệt là nhìn thấy cái tên @Tô Quân Bạch ở phía sau.
Tô Quân Bạch được @ chưa lâu, cũng đã đăng Weibo chụp hình cho tạp chí HJ lên trang web chính thức.
Đầu tiên là chia sẻ Weibo do trang web chính thức của HJ đăng, sau đó thêm vài từ ở bên dưới.
Ca sĩ Tô Quân Bạch V: Rất vui khi được hợp tác chụp hình với tạp chí HJ, mong chờ sự xuất hiện của thành phẩm, khung cảnh hương xuân tràn ngập khắp nơi, các bạn có mong chờ không?
Fan của hoa trắng nhỏ nghe tin mà đến, sau khi nhìn thấy những tấm ảnh trong đoạn video liền la hét.
“A a a! tôi mong chờ! A a a! Ông xã ăn mặc thế này cũng đẹp quá đi!”
“Mẹ hỏi tại sao tôi phải quỳ xuống, bởi vì ông xã quá đẹp trai!”
Đoạn video là cảnh Tô Quân Bạch mặc áo dài màu đỏ thẫm đối lập với Tô Chi mang áo dài màu xanh lam.
Hình ảnh đã được chỉnh sửa, nhan sắc của hai người và cảnh đều là hình ảnh tuyệt mỹ, là loại cảm giác chấn động khiến cho người ta thấy một lần đã kinh ngạc.
Mà tạp chí HJ rất biết cách dựng cảnh và chỉnh sửa hình ảnh hậu kỳ, cư dân mạng cơ hồ đã bị kinh ngạc khi nhìn thấy ngay cái nhìn đầu tiên.
“Anh trai áo đỏ và em gái áo xanh lam, đây là kiểu dáng mà tôi thích đó, thật đáng kinh ngạc!”
“Quá tuyệt đẹp! Sự kết hợp giữa anh trai và em gái cũng tuyệt vời.”
“Wow, thật đáng khen! Không hồ là tạp chí HJ, cũng lợi hại quá đi, hình ảnh này thật sự rất đẹp!”
“Đây là cảnh mà tôi mơ ước đã lâu rồi, từ lúc nhìn thấy ông xã và em gái hoá trang khi trợ diễn, tôi đã không thể quên được, vẫn luôn mong muốn bộ ảnh hoá trang của bọn họ, thật không ngờ tạp chí HJ đã giúp tôi thực hiện. Tạp chí HJ tốt quá!”
“Bật chế độ liếm màn hình, tha hồ liếm! Nhân tiện hỏi một câu, bắt đầu bán cái gì vậy, tôi không thể đợi nữa rồi!”
“Tôi cũng vậy! Mau bắt đầu đi chứ! Tiền của tôi đã chuẩn bị hết rồi, lần này tôi nhất định phải giành được một trăm bản!”
“Đừng có mơ, một trăm bản làm sao có thể để một mình bạn giành được nhiều như vậy?!”
…
Tài khoản do Tô Chi quản lý không thích hợp để đăng những tin tức giải trí này, Liên Phương vẫn chưa hết hy vọng muốn đưa Tô Chi vào giới giải trí kiếm sống cho nên anh ta đã đề nghị thuê và đăng ký riêng một tài khoản cho Tô Chi.
Tài khoản này là việc kết nối với một số nhiệm vụ giải trí kiểu vậy, Tô Chi nghĩ, đăng ký một tài khoản Weibo cũng được, sau này chắc chắn sẽ có ích.
Thế nên, sau khi Liên Phương đăng ký xong tài khoản cho cô, Tô Chi lên Weibo, việc đầu tiên chính là theo dõi anh hai.
Sau đó đăng bài Weibo đầu tiên.
Thực ra là chia sẻ Weibo bo chính thức của HJ, sau đó trả lời chuyện mà anh hai đăng.
Tô Chi: “Lần hợp tác đầu tiên, vô cùng mong chờ.”
Anh hai và cô theo dõi nhau, rất nhiều fan hâm mộ nhìn thấy Tô Chi lại lần nữa đăng ký một tài khoản mới, cũng nghe tin vội vã đến, tất cả đều nhấp theo dõi.
Trong vòng chưa đầy một giờ, người theo dõi Weibo của Tô Chi đã vượt quá 10 vạn, hơn nữa số người hâm mộ vẫn không ngừng tăng lên.
“Wow, em gái đã mở một tài khoản mới rồi, là chuẩn bị kinh doanh sao?”
“Ha ha ha, lúc nào chụp hình thế? Cho chúng tôi một chút phúc lợi nhé!”
“Đồng ý đồng ý, mở Weibo thuận lợi, em gái đăng ít bức hình đi, khởi đầu tốt đẹp nhé!”
“Tôi muốn thỉnh cầu tip học tập của Chi Chi, rốt cuộc làm thế nào mới có thể cải thiện việc học? Chi Chi nhìn tôi! Ở đây! Chi Chi Chi Chi Chi Chi.”
“Tôi muốn thỉnh cầu kỹ năng nấu ăn của Chi Chi, rốt cuộc làm thế nào mới có thể nấu cơm vừa ngon vừa đẹp mắt hả?”
“Tôi muốn thỉnh cầu mẹo cao thêm của Chi Chi, rốt cuộc làm thế nào mới có thể cao được như Chi Chi vậy? Thật ghen tị với chiều cao và vóc dáng của Chi Chi.”
“Tôi muốn thỉnh cầu…”
Bên dưới bài Weibo đầu tiên, toàn bộ đều là yêu cầu của cư dân mạng, muốn biết làm sao Tô Chi làm được xuất sắc như thế mà vẫn có thể duy trì trạng thái tinh thần hăng hái như vậy mỗi ngày.
Những fan theo dõi sau cũng toàn bộ gia nhập toà yêu cầu, một tập san Weibo quảng cáo độc đáo trở thành toà yêu cầu, vả lại còn đang không ngừng tăng lên.
Tô Chi nhìn thấy những bình luận bên dưới Weibo đã là chuyện của hai giờ sau, cô đang luyện đề thi, luyện xong đề thi bèn xem điện thoại trong thời gian nghỉ.
Phía trên toàn là tin yêu cầu của cư dân mạng.
Tô Chi lật từng cái tiếp sau để xem, phía trước trái lại cũng bình thường, càng đến phía sau điều mà người hâm mộ nói càng khó tin.
Sao cô lớn lên gầy như vậy chẳng hạn, sao cô sinh ra có đôi mắt đẹp như vậy, còn có người theo dõi hỏi cô thích con trai hay con gái, thích khuôn mặt gì, sau đó muốn đi phẫu thuật thẩm mỹ theo yêu cầu mà cô nói.
Còn có rất nhiều…
Tô Chi xem đến mỏi mắt, không lật nữa.
Cô chọn mấy fan hỏi bình thường để trả lời.
Câu trả lời đầu tiên là fan hỏi cô muốn có tip học tập, cô đăng lên tiến độ nhiệm vụ của việc học mà ngày thường cô sắp xếp.
Rất nhanh có fan đã lưu lại và tỏ ra rất sốc đối với cách sắp xếp việc học của cô.
Một ngày luyện năm sáu bài thi, một ngày thuộc lòng 100 từ đơn, một ngày ghi lại năm vấn đề khó của câu hỏi sai, một ngày phải được một bài văn, một ngày…
Các fan xem xong đã cảm thấy mệt, càng miễn bàn kiểu học tập với cường độ cao này, bọn họ chắc nhắn không kiên trì nổi mấy này, không muốn làm.
“Vậy nên những lời Chi Chi nói trong chương trình ẩm thực lần trước là sự thật, cô ấy thực sự học như thế, thảo nào việc học của cô ấy lại tốt như vậy.”
“Chẳng trách người ưu tú vẫn luôn ưu tú, là vì bọn họ không ngừng cố gắng hết sức, mà chúng ta chỉ biết chơi.”
“Trời ơi, không thể so sánh, việc làm này của Chi Chi thật đỉnh, bây giờ tôi có thêm một người để khâm phục, chính là Chi Chi, sau này cô là nữ thần mới của tôi.”
Các fan tỏ ra không thể kiên trì với tiến độ và cách sắp xếp việc học như vậy, não của bọn họ không chịu đựng nổi.
Tô Chi vẫn luôn đối diện như vậy, cảm thấy không có vấn đề gì, nhưng quá nhiều người yêu cầu viết lại một bản đơn giản hoá một chút, cô đã viết lại một bản, yêu cầu gần như giảm một nửa.
Nếu không làm được như vậy thì chỉ có thể giảm bớt một nửa, nhưng nếu giảm tiếp một nửa thì còn học được cái gì sao?
Học hành chính là học đến chết mới có thể đạt thành tích tốt, mãi mãi không học sẽ không thể tiến bộ.
Tô Chi vẫn luôn nghĩ như vậy, cô cũng luôn làm rất nhiều, theo tiêu chuẩn cao nhất đòi hỏi hành động của bản thân.
Bỏ qua chuyện thành tích học tập, Tô Chi lại giải đáp câu trả lời làm sao để nấu ăn ngon.
Cô viết lại phương pháp và đăng lên mạng, ngay lập tức đã được fan lưu lại, chuẩn bị về nhà nấu ăn dựa theo phương pháp mà cô nói thử xem.
Về mẹo cao thêm, Tô Chi chỉ có thể nói, vận đồng nhiều hơn và ăn nhiều hơn, sau đó gien di truyền có nhân tố rất lớn.
Những câu hỏi khác không dễ trả lời lắm, Tô Chi bèn trực tiếp bỏ qua, sau đó nhìn thấy còn có fan nói cô phát sóng trực tiếp làm bài tập, như thế cũng dạy bọn họ làm câu hỏi.
Việc phát sóng trực tiếp làm bài tập này, Tô Chi đúng là đã từng làm, khi còn học trung học cơ sở, lúc đó đã nghĩ ra mọi cách để có thể kiếm tiền, nghe người khác nói live stream để kiếm tiền, cô cũng đi làm.
Cô không biết tài nghệ khác lại không muốn lộ mặt, chỉ có thể lựa chọn luyện đề, chỉ lộ ra đôi tay là được rồi, người khác cũng không nhìn thấy cô.
Kiếm cũng được một số tiền nhưng không nhiều, nếu muốn kiếm nhiều tiền hơn thì cần phải ký hợp đồng với công ty, lúc đó cô cũng có người tìm có điều cô không đồng ý.
Chuyện phát sóng trực tiếp làm bài tập, cô có kinh nghiệm nên cũng không sợ.
Vừa kéo ngay sau đó cũng có thời gian, cô còn có hai bài thi vẫn chưa làm, sau đó liền mở phát sóng trực tiếp để làm đề.
Fan hứng thú với việc làm đề thuộc về số ít, số fan ở lại cuối cùng cùng không nhiều, có điều người ở lại đều là những người muốn nghiêm túc học hành.
Lúc Tô Chi làm đề thi, thỉnh thoảng sẽ đọc bình luận, nếu có fan hỏi cô quá trình chi tiết cầu giải đáp, cô cũng sẽ dừng lại để giải đáp cho fan.
Mạch suy nghĩ của Tô Chi rất rõ ràng, phương pháp cũng đơn giản và dễ hiểu hơn giáo viên chỉ dạy, rất nhiều fan thích cách dạy học này của Tô Chi.
Dần dần ngày ngày càng nhiều người nghe tin vội vã đến, mỗi tối Tô Chi phát sóng trực tiếp học tập hai tiếng đã trở thành thói quen.
Tô Quân Bạch biết gần đây em gái rất bận, còn đến phòng phát sóng trực tiếp xem cô làm đề, thái độ của em gái cũng rất nghiêm túc, nếu anh cũng nghiêm túc như vậy khi còn học cấp ba, nói không chừng có thể vào một trường đại học tốt hơn.
Việc đã qua nghĩ lại mà đau lòng.
Anh chờ em gái kết thúc phát sóng trực tiếp mới đến tìm cô.
“Chi Chi, anh phát hành bài ca múa mới, em muốn nghe muốn xem không?”
“Thế anh mở một đoạn đi.” Đúng lúc Tô Chi làm đề đã mệt, xem ca múa thư giãn một tý.
Tô Quân Bạch giải thích với cô, “Đây là tác phẩm mới mà anh sáng tác, tên là “Canh phòng em gái”, anh định biểu diễn ở trên sân khấu của Đêm hội mùa xuân.”
Anh luôn rất áy náy về chuyện để em gái bị lạc, nếu hôm đó anh ở cùng với em gái, chắc chắn cô sẽ không bị lạc, còn thất lạc nhiều năm và chịu khổ nhiều như vậy.
Tô Chi nghe thấy cái tên này, cười nói, “Cảm ơn anh trai, có các anh, em nhất định sẽ rất hạnh phúc.”
“Khách sáo gì chứ, tốt với em vốn là chuyện nên làm mà.” Tô Quân Bạch đi mở nhạc, tìm một căn phòng có không gian rộng rãi để hát và nhảy.
Tô Chi ngồi một bên yên lặng nghe anh hai hát và nhìn anh nhảy.
Giọng của anh là kiểu trong trẻo và thoáng, mang theo một chút âm khàn, rất hay.
Vũ đạo là kiểu động tác nhịp đúng rất nhiều, nhìn rất đẹp nhưng không thể học.
Tô Chi đối với bất kỳ vũ đạo nào đều có thể nhảy thành tập thể dục theo đài cũng rất tuyệt vời, cô có lẽ trời sinh đã không có loại tế bào nghệ thuật này.
Động tác vũ đạo của anh hai rất mạnh mẽ, tư thế cũng rất đẹp, nhất là khi anh làm một số động tác lớn, có vẻ đặc biệt tán tỉnh.
Mặc dù anh hai nói chuyện không lọt tai, nhưng anh cũng không nhờ vào miệng kiếm sống mà nhờ vào khuôn mặt.
Tô Chi quay lại một đoạn video cho anh hai, định chờ anh nhảy xong sẽ cho anh xem, song Lục Úc gửi tin nhắn hỏi cô đang làm gì.
Cô gửi video cho Lục Úc trước, “Đang xem anh hai tôi nhảy, thế nào? Cũng được chứ?”
Tô Chi chỉ quay lại một đoạn ngắn, là một đoạn động tác cao trào của Tô Quân Bạch, trông vô cùng bốc cháy.
Mặc dù Lục Úc không thích lời mà Tô Quân Bạch nói chuyện, nhưng đối với Tô Quân Bạch nhảy giỏi, anh chưa bao giờ phủ nhận điều đó.
Tô Quân Bạch thực sự rất có thiên phú về vũ đạo, khi nhảy, dường như cả người đều đang thả thính.
Đây là điều anh không thể làm được.
Lục Úc, “Rất tốt.”
Sau đó hỏi, “Em thích ăn sô cô la không?”
Bên anh cạnh là cả một hộp sô cô la, cái này nhãn hiệu tặng cho anh khi anh trở thành người phát ngôn sô cô la, tổng cộng có hai hộp, đều là hương vị khác nhau, anh cho Lục Vũ Điểm một hộp và còn lại hộp này.
Anh không thích sô-cô-la lắm, giữ lại thì cũng giữ lại rồi, nếu Tô Chi thích thì tặng cho cô.
Tô Chi, “Cũng được, khi đói có thể ăn.”
Sô cô la dùng để bổ sung năng lượng, cô bình thường sẽ ăn sô cô la hoặc bánh mì cuộn.
Lục Úc, “Bên này anh có một ít, khi nào em rảnh, anh sẽ đưa qua cho em.”
Sau đó anh gửi một bức ảnh qua.
Sau khi Tô Chi nhìn thấy thì sốc luôn, đây mà gọi là có một ít, đầy ắp một hộp, cô có thể phải ăn trong một năm.
“Anh đều cho tôi sao?”
Lục Úc, “Ừm, anh không thích ăn.”
Tô Chi nghe thấy không cần đưa tiền, vậy thì cô nhận lấy, đến lúc đó lấy những thứ khác rồi trả lại cho Lục Úc.
Chuyện tuyệt mỹ.
“10 phút sau tôi rảnh.”
“Vậy chúng ta vẫn gặp nhau ở dưới cây hoa quế.”
“Được.”
Tô Chi và Lục Úc hẹn xong thời gian, anh hai đã nhảy một nửa phần sau rồi, càng nhảy phần sau càng có cảm giác.
Tô Quân Bạch nhảy xong một động tác cuối cùng, giữ tư thế này mấy giây, hơi hơi thở hổn hển, có vẻ mệt ghê gớm.
Tô Chi nghĩ đến buổi hòa nhạc mà Lục Úc tổ chức, một mình anh liên tục hát và nhảy hơn 20 bài, có vẻ cũng không mệt lắm, anh hai mới nhảy một bài đã thành ra thế này rồi.
“Anh, thể lực của anh hơi yếu đấy, sau này tổ chức buổi hòa nhạc sẽ làm thế nào?”
Một bài đã thành ra như vậy, nếu liên tục hát nhảy, đoán chừng đòi nửa cuộc đời của anh hai.
Tô Quân Bạch xua tay, “Không sao, buổi hòa nhạc của anh đến lúc đó sẽ mời một số ngôi sao đến hỗ trợ, có bọn họ ở đó, anh không sợ.”
Năm đầu tiên anh tổ chức buổi hòa nhạc chính là làm như vậy, sức lực của anh không tốt, không thể chống đỡ anh liên tục hát và nhảy, cho dù giọng không khàn, cơ thể của anh cũng sẽ không chịu được.
Tô Chi, “Anh rất biết cách giảm bớt việc.”
Tô Quân Bạch cười khà khà mấy tiếng, “Anh định tổ chức buổi hoà nhạc vào mùa xuân, tìm thêm vài ngôi sao qua hỗ trợ, Chi Chi, ghế đầu chắc chắn là của em.”
“Vậy em cảm ơn anh trước.” Tô Chi nói, “Mong chờ anh mở buổi hoà nhạc.”
Khi sang xuân, đã qua sinh nhật 21 tuổi của anh hai, nếu thật sự như những gì cô nghĩ.
Thời gian chết trong ngày sinh nhật của anh hai chính là con đường tái sinh của anh, cũng không bị cốt truyện ảnh hưởng nữa, khi anh tổ chức một buổi hoà nhạc, sẽ mở đầu một con đường hoàn toàn mới.
*
Tô Chi lấy cơ ăn quá nhiều muốn ra ngoài đi dạo, đi ra ngoài, khi tới cây hoa quế, Lục Úc đã ở đó rồi, chắc là đứng được một lúc, khuôn mặt đều có chút đỏ bừng.
“Lục Úc, anh đến hơi sớm rồi.”
Tô Chi đi qua, phát hiện gió đang thổi ở đây, có cảm giác giác mát.
“Vẫn ổn, đứng ở đây ngắm cảnh đêm.” Lục Úc chỉ về phía cái hộp bên cạnh, “Đây là sô cô la cho em.”
Vốn dĩ nhìn trên ảnh là một cái hộp rất lớn, không ngờ nhìn thấy hàng thật còn lớn hơn tưởng tượng của Tô Chi.
“Nhiều như vậy? Anh mua sao?”
Cái này phải bao nhiêu tiền nhỉ, hơn nữa thương hiệu này có vẻ hơi đắt.
“Không phải, trở thành người phát ngôn nên nhãn hiệu tặng, rất nhiều loại hương vị.” Lục Úc, “Anh mang tất cả qua cho em, nếu có hương vị không thích ăn có thể vứt đi.”
Tô Chi, “Tôi hẳn là đều sẽ thích.”
Sô cô la đắt như vậy, cô không nỡ vứt đi.
“Như thế càng tốt.” Khi Lục Úc chuyển cái hộp, cảm thấy cái hộp này có chút nặng, “Có thể sẽ hơi nặng, anh tiễn em một đoạn đường.”
Nơi đây cách nhà cô còn có 5 phút, anh chỉ cần đưa tới cửa thì không đi vào.
“Thế cũng được.” Tô Chi chuyển được, nhưng Lục Úc muốn thì cứ để anh tiễn, vừa khéo có thể nói chuyện.
Cô hỏi, “Chương trình Đêm hội mùa xuân của anh chuẩn bị xong rồi chứ?”
“Tàm tạm rồi, mấy ngày này vẫn phải luyện tập.” Những gì Lục Úc chuẩn bị cũng là hát và nhảy, phong cách hoàn toàn khác với Tô Quân Bạch.
Tô Chi, “Năm trước tôi đã từng xem chương trình Đêm hội mùa xuân của anh, có chút ấn tượng với anh.”
Năm ngoái Tô Chi còn đang cùng nhau đón năm mới với Du Gia Lý ở trấn Thanh Thuỷ, khi đón giao thừa không có chuyện gì khác để làm, hai người đều sẽ xem Đêm hội mùa xuân.
Lục Úc ngược lại không nghĩ đến việc này, “Ấn tượng gì?”
“Cảm thấy anh nhảy rất đẹp, trông cũng đẹp trai.” Tô Chi lại bổ sung một câu, “Phần lớn nguyên nhân là anh trông hơi giống chú Du, sau đó đã ghi nhớ anh.”
Lục Úc chưa bao giờ nghe cô nhắc đến chuyện về trấn Thanh Thuỷ, “Chú Du? Là người thân bên đó của em sao?”
Tô Chi gật đầu, “Ừm, đúng thế, chú Du là bạn của cô mẹ nuôi tôi, sau khi bọn họ mất đã giao tôi cho chú ấy.”
Nhưng chú Du có khi ngay cả bản thân cũng không thể chăm sóc, càng đừng nhắc tới còn thêm cô.
Lục Úc, “Vậy mối quan hệ của các em chắc là tốt nhỉ?”
Anh cảm thấy tính cách của Tô Chi sẽ rất thu hút người khác và được yêu thích, khi ở chung với cô rất thư giãn.
Tô Chi, “Cũng được, chú Du không thích nói chuyện lắm, tôi không trao đổi nhiều với chú ấy, nhưng nói chung vẫn coi như hài hoà.”
Cô phải đi học, còn phải làm thêm để dành tiền, còn phải học tập, rất nhiều việc, cho dù muốn cãi nhau cùng Du Gia Lý cũng không có thời gian.
Lục Úc, “Vậy thì tốt.”
Chỉ có Tô Chi nói một số chuyện cô ở trấn Thanh Thuỷ, về việc học, còn có một vài chuyện về Du Gia Lý.
Chặng đường năm phút rất ngắn, rất nhanh đã tới cửa, Tô Chi cầm lấy cái hộp qua, “Cảm ơn sô cô la của anh, anh quay về chú ý an toàn.”
Lục Úc, “Được, ngủ ngon.”
Tô Chi, “Ngủ ngon.”
Tô Chi nhìn Lúc Úc rời đi mới ôm cái hộp bước vào cửa, đi vào phòng khách.
Anh hai ngồi trên sô pha vừa xem chương trình giải trí vừa cười ha ha ha không chút hình tượng, hình tượng nam thần đúng chuẩn của cảnh tượng này bị huỷ hoại.
“Chi Chi, em về rồi, trên tay cầm cái gì thế? Một hộp lớn như vậy.”
“Sô cô la bạn tặng, anh có muốn ăn không?” Tô Chi không nhắc đến tên Lục Úc, cô sợ anh hai sẽ ném sô cô la ra ngoài.
Tô Quân Bạch xua tay, “Anh giảm cân đấy, phải giữ dáng, không dám ăn.”
Ngôi sao nam cũng có loại phiền não này, sô cô la là vật phẩm quá độ, anh không dám đụng vào.
Tô Chi cũng không cưỡng ép, trực tiếp chuyển cái hộp vào phòng, đồ ngon phải chia sẻ với bạn bè, cô hỏi Lâm Mạt và An Nguyệt Nguyệt có ăn không để gửi qua cho bọn họ.
Lâm Mạt nghe nói là Lục Úc tặng, phát ra tiếng la hét, “Muốn nha! Chi Chi, cho tớ thêm mấy hộp, tới muốn đặt ở đầu giường.”
Tô Chi, “…”
Tô Chi, “Cậu đặt trên đầu giường, cậu không định háu ăn?”
Lâm Mạt, “Không không không, tớ sẽ nuôi dưỡng chúng vài ngày hãy ăn, như thế thơm hơn.”
Tô Chi, “…”
Thật không nói nên lời.
Cô không hiểu mạch não của người theo đuổi ngôi sao, cô gửi ba hộp qua cho Lâm Mạt.
An Nguyệt Nguyệt trả lời tin nhắn hơi muộn, cô ấy đi mua sắm với chị gái về nhà mới nhìn thấy tin nhắn mà Tô Chi gửi, “Tôi muốn, cảm ơn Chi Chi.”
Tô Chi gửi quà cho cô ấy, cho dù là cái gì, cô ấy đề sẽ rất vui vẻ.
Tô Chi vẫn nhớ đến cảnh trong giấc mơ đó, “Gần đây cậu với chị gái thế nào? Không gặp phải chuyện xấu gì chứ?”
An Nguyệt Nguyệt, “Không sao nhé, tôi và chị gái rất tốt, ban ngày tôi ở nhà làm bài tập, ban ngày chị gái đi làm, buổi tối về nhà, chúng tôi sẽ đi ra ngoài mua sắm cùng nhau, cuộc sống rất đầy đủ.”
Đây là cuộc sống mà An Nguyệt Nguyệt thích nhất, thư giãn, tự do và vui vẻ.
Tô Chi, “Vậy thì tốt, nhưng tôi vẫn phải dặn dò cậu, ra ngoài chú ý an toàn, đừng lo chuyện bao đồng.”
“Ừ ừ, tôi biết rồi, Chi Chi, không còn sớm nữa, cậu nghỉ ngơi sớm chút.”
An Nguyệt Nguyệt đặt điện thoại xuống, nghe thấy chị gái hỏi, “Là Tô Chi sao?”
“Là Chi Chi, cô ấy muốn gửi sô cô la cho em, là quà Tết cho em.”
Từ nhỏ đến lớn An Nguyệt Nguyệt nhận được quà Tết chỉ đếm trên đầu ngón tay, cho nên đối với những thứ gì mà người khác tặng, cô ấy cũng sẽ rất trân trọng.
An Tuyết Tuyết thấy cô ấy nhận được quà vui vẻ như vậy, phát hiện mình từ trước đến giờ đã không để ý đến một chuyện, Nguyệt Nguyệt vẫn còn nhỏ, cô ta vậy mà không chuẩn bị quà Tết cho cô ấy.
Cô ta hỏi, “Quà Tết, em muốn gì, ngày mai chúng ta đi mua sắm trên phố, xem thử có cần mua thứ gì cho năm mới.”
An Nguyệt Nguyệt nhẹ giọng nói, “Chị, em không cần quà Tết, em nhận được một phần là đủ rồi.”
Cô ấy biết rõ chị gái đi làm kiếm tiền không hề dễ dàng, cô ấy phải hiểu chuyện một chút, không thể tăng thêm quá nhiều rắc rối cho chị gái.
“Không sao, đón Tết là trường hợp ngoại lệ, em có thể nhận được hai phần.” An Tuyết Tuyết đứng lên nói, “Ngày mai chị nghỉ, ăn sáng xong chị sẽ đi mua sắm.”
Cô ta làm giáo viên dạy piano ở một cơ sở piano, dạy các em nhỏ học piano vào kỳ nghỉ đông và hè, cho nên các em sẽ đón Tết ở bên đây vào năm nay.
Cô ta chỉ có ba ngày nghỉ trong dịp đón Tết, chặng đường đến thành phố Kinh quá vội vã.
Cả hai đón Tết ở bên ngoài, đồ cần mua cũng không nhiều, chính là mua một ít đồ ăn, còn cần dán câu đối đỏ để tăng thêm chút không khí vui mừng.
Trong ngày ăn Tết, siêu thị bên này sẽ đóng cửa, An Tuyết Tuyết mua đồ ăn đủ để hai người ăn một tuần, tiết kiệm được dăm ba bữa chạy về phía bên này.
“Nguyệt Nguyệt, đi lấy một túi trái cây nữa.”
An Nguyệt Nguyệt rất nhanh lấy cái túi, nhìn đống trái cây nói, “Chúng ta mua trái cây gì?”
An Tuyết Tuyết nói, “Em muốn ăn cái gì thì lấy cái ấy? Không cần lo lắng chuyện khác.”
Cô ta đã làm được mấy tháng, cộng với tiền thưởng đoạt được từ cuộc thi piano trước đó, trong tay cũng còn rất nhiều tiền.
“Vậy chúng ta mua một ít quýt, chuối và kẹo đi.”
Ăn một ít kẹo trong dịp Tết, hàm ý cuộc sống trong năm tới sẽ hạnh phúc vui vẻ.
Sau khi mua đồ ăn vặt xong, cả hai lại đến khu rau củ để mua đồ ăn, chuẩn bị tích trữ lương thực ăn Tết.
Người ở khu rau củ cực kỳ nhiều, chật chội và ồn ào, An Tuyết Tuyết cẩn thận đẩy xe còn An Nguyệt Nguyệt đi bên cạnh cô ta.
“Chị, chúng ta mua ít rau xanh và cà chua.”
Những cái này đều là đồ mà chị gái thích ăn, cô ấy cũng thích.
Có rất nhiều loại rau, trừ loại rau đặc biệt không thích ăn, những loại rau khác bọn họ đều mua.
Khi An Tuyết Tuyết đang chọn khoai tây, bị một người đàn ông đụng vào, bả vai của cô ta bị đụng đau nhức.
Người đàn ông vội vàng xin lỗi, “Xin lỗi, xin lỗi!”
An Nguyệt Nguyệt vội vã chạy qua, “Chị, chị không sao chứ? Có phải đụng đau chị rồi không?”
“Chị không sao, không cần lo lắng.” An Tuyết Tuyết lắc đầu, vừa đi được một bước, dưới chấn giẫm phải thứ gì đó.
Cô ta nhìn xuống, là đệm khí BB mà cô ta dùng, đang nghi ngờ làm thế nào lại rơi ra ngoài, đột nhiên phát hiện trong túi lại có những thư khác rơi ra ngoài.
Lúc này cô ta mới biết thì ra là túi bị người ta rạch một miếng, vì thế đồ vật mới rơi ra ngoài, hơn nữa cô ta còn phát hiện một chuyện khiến cho người ta suy sụp.
Ví tiền của aoo ta mất rồi!
“Chị, sao túi bị rách rồi?” An Nguyệt Nguyệt rất nhanh nghĩ ra, “Ví tiền của chúng ta bị trộm?”
An Tuyết Tuyết gật đầu, vẻ mặt rất phiền muộn, “Chắc chắn vừa rồi là người đó, khi hắn ta va vào chị, rạch túi và trộm ví tiền của chị.”
Tất cả tiền của cô ta đều ở trong vi, còn có một ít thẻ ngân hàng, chứng minh thư và một số giấy tờ tùy thân quan trọng, ví tiền bị mất rồi, tất cả những thứ đó đều mất luôn.
An Nguyệt Nguyệt chưa từng gặp phải chuyện này, có chút hoảng sợ, “Vậy phải làm sao đây? Hắn ta vẫn chưa đi xa nhỉ? Chúng ta có nên đuổi trở lại hắn ta hay không?”
An Tuyết Tuyết chưa bao giờ gặp phải chuyện này, nhưng cô ta biết tuyệt đối không thể để người đàn ông rời khỏi siêu thị hiện giờ.
Cô ta nhanh chóng tìm được nhân viên công tác, “Ví tiền của tôi bị người ta trộm mất rồi, bây giờ hắn ta có thể vẫn chưa đi, anh mau bảo người khác đóng cửa lại, đừng để hắn ta đi.”
“Trong ví có rất nhiều giấy tờ tuỳ thân quan trọng và tiền, nhất định không thể mất được, mất rồi chúng tôi không có cách nào đón Tết.”
An Tuyết Tuyết nôn nóng sắp khóc, cứ giữ chặt nhân viên công tác bảo anh ta nhanh chóng thông báo xuống dưới.
“Được rồi, cô đừng khóc nữa, bây giờ tôi lập tức thông báo, được không?” Nhân viên công tác nói, “Cô buông tay ra đã, giờ tôi đi ngay.”
Vừa nãy cũng có người tìm tới nói rằng ví tiền bị mất, giờ lại đến một người, tên trộm này gan dạ nhỉ!
An Nguyệt Nguyệt đi tới đỡ An Tuyết Tuyết, an ủi cô ta, “Chị, chị đừng khóc, biết đâu người đó còn chưa đi, vẫn có thể tìm ví tiền về.”
Toàn bộ giá trị ròng của An Tuyết Tuyết đều ở trong ví, “Xin lỗi Nguyệt Nguyệt, đều là chị không để ý ví tiền để hắn ta trộm mất.”
Cô ta sợ bỏ ở nhà không an toàn, vậy nên luôn mang theo bên người, không ngờ sẽ gặp phải chuyện này.
An Nguyệt Nguyệt an ủi cô ta, “Không sao, nhất định có thể tìm về, chúng ta nhớ mặt hắn ta, quả thực không được thì báo cảnh sát.”
“Đúng, báo cảnh sát.” An Tuyết Tuyết lấy điện thoại ra, gọi đến 110 và báo với bọn họ chuyện này.
Cảnh sát sẽ đến xem thử sau một giờ nữa.
Cửa trong siêu thị cũng đóng lại rồi, có phát thanh đang thông báo chuyện này.
“Có hai người bị phụ nữ bị mất ví tiền tại hiện trường, trong túi có rất nhiều giấy tờ tuỳ thân và đồ vật có giá trị nên tạm thời đóng cửa chính. Chúng tôi đã báo cảnh sát, sau đó cảnh sát sẽ đến, nếu không muốn bị bắt vì chuyện này, xin mời người trộm tiền trả ví tiền lại.”
Thông báo được phát liên hoàn ba lần và không có người nào chủ động trả lại ví tiền.
Những người tại hiện trường đã đang ầm ĩ, bọn họ vẫn muốn ra ngoài để về nhà, giờ thế này cũng không phải là vấn đề, bị chặn ở đây vào không được mà ra cũng không xong.
An Tuyết Tuyết và An Nguyệt Nguyệt nâng đỡ nhau vượt qua đoàn người, muốn tìm kẻ đã lấy trộm ví tiền.
Nhưng siêu thị quá rộng và người lại nhiều, nếu hắn ta trốn đi, hoàn toàn không thể tìm thấy, hơn nữa còn không biết đối phương đã rời đi hay chưa.
“Chị, chị vẫn nhớ dáng vẻ của người đó chứ?”
An Nguyệt Nguyệt không nhìn rõ người đó trông như thế nào, hắn ta đội cái mũ và che mặt lại.
“Chị nhớ một chút, khuôn mặt rất đen và rất gầy, đôi mắt rất nhỏ.” An Tuyết Tuyết nhớ lại dáng vẻ của người kia, “Hắn ta rất dễ phân biệt, nếu vẫn chưa rời đi, chị chắc chắn có thể nhận ra.”
Nhưng bọn họ đi hết cả cái siêu thị cũng không nhìn thấy người trộm ví tiền, hoàn toàn không biết hắn ta đã đi đâu.
Có thể đã sớm ra ngoài rồi.
Phát thanh tuần hoàn cũng vô dụng, căn bản không có ai sẽ đứng ra trả lại cái ví tiền bị đánh cắp.
Không lâu sau cảnh sát đến, sau khi tìm An Tuyết Tuyết hỏi thăm tình hình, đã yêu cầu quản lý của siêu thị lấy camera giám sát, phát hiện người đó đã ra ngoài sớm một bước.
Nhưng An Tuyết Tuyết nhớ được dáng vẻ của hắn ta, cô ta tìm một tờ giấy và vẽ lại khuôn mặt của người đó, đánh dấu các đặc điểm chi tiết cùng với điểm dễ nhận ra của người đó.
Sau khi giao cho cảnh sát, bọn họ nhìn mấy cái, sau đó lấy điện thoại ra đưa cho cô ta xem ảnh chụp, “Có phải người này không?”
Trong ảnh chính là người đàn ông đen gầy và dáng vả lén út thậm thụt kia.
“Chính là hắn ta, hắn ta đụng vào tôi, tôi nhìn thấy không mặt của hắn.”
An Tuyết Tuyết rất chắc chắn là hắn, nhưng người mà cảnh sát cũng biết, nhất định là kẻ phạm tội nhiều lần.
Đúng như những gì cô ta nghĩ, cảnh sát nói, “Người này thường xuyên trộm đồ, trên đường trộm tiền của người ta bị chúng tôi bắt và giam giữ mấy ngày, bây giờ chưa được bao lâu sao lại phạm tội nữa?”
“Vậy các anh có thể tìm thấy hắn ta không? Trong ví tiền có giấy tờ tuỳ thân rất quan trọng, chứng minh thư của tôi vẫn ở bên trong.”
An Tuyết Tuyết không thể làm mất chứng minh thư được, đây là đồ quan trọng nhất.
Cảnh sát nói, “Chúng tôi sẽ tìm được hắn ta, đồ vật có tìm lại được hay không chỉ có thể xem vận may.”
Người này là kẻ phạm tội nhiều lần, thường xuyên trộm đồ, đối với một số thứ có hứng thú, hắn ta thỉnh thoảng sẽ giữ lại, cũng có lúc tiện tay vứt đi.
“Cảm ơn, làm ơn nhất định phải tìm được.”
An Tuyết Tuyết cảm ơn, cầu nguyện ví tiền đừng bị vứt đi.
“Nguyệt Nguyệt, chúng ta đi về trước thôi.”
Toàn bộ thức ăn đều mua xong rồi, đặt qua một bên, vẫn may trong điện thoại còn có chút tiền nên thanh toán tiền bằng điện thoại.
Hai người xách túi thức ăn lớn bước ra khỏi siêu thị, sau đó tiến hành báo mất chứng minh thư, còn có thả ngân hàng và giầy tờ tùy thân quan trọng.
Sau khi làm xong việc mới trở về nhà, tâm trạng của An Tuyết Tuyết không tốt, ví tiền bị mất, tiền cũng không còn, trong ví có tiền lương tháng trước của cô ta, sẽ dùng để mua quần áo.
An Nguyệt Nguyệt an ủi, “Chị, chị muốn uống nước không? Đừng buồn phiền nữa, nếu cảnh sát đã biết người đó, chắc chắn có thể lấy lại tiền.”
Cô ấy không muốn thấy chị gái buồn bã, chỉ có thể an ủi như vậy, nhưng cô ấy cũng không biết ví tiền có thể tìm lại được hay không.
An Tuyết Tuyết cũng không có gì khác để đựng, chỉ có một cái điện thoại.
“Hy vọng có thể tìm lại, ngày mai chị đi làm không mang theo túi.”
Sau khi An Tuyết Tuyết tiễn chị gái đi làm, một mình cô ấy lại đi đến siêu thị, muốn thử vận may, để xem có thể đụng phải người đó nữa không, tiếc là không gặp được.
Chuyện này cô ấy cũng có trách nhiệm, nếu lúc đó chú ý là được rồi, ví tiền chắc chắn sẽ không bị mất.
Cô ấy càng nghĩ càng buồn, lúc này Tô Chi gọi điện đến.
“Nguyệt Nguyệt, cậu làm sao vậy? Gặp phải chuyện gì sao?”
Tô Chi nghe thấy giọng của cô ấy có chút bất thường, giống như đã khóc vậy.
An Nguyệt Nguyệt nghe thấy giọng của Tô Chi, cũng không thể kìm được khóc nữa, ở trước mặt Tô Chi, cô ấy dường như có thể bật khóc.
“Chi Chi, ví tiền của chị gái tôi bị trộm rồi, hu hu hu, chuyện này cũng tại tôi, nếu tôi chú ý hơn chút, chắc chắn sẽ không bị mất rồi.”
“Cậu đừng buồn nữa, về nhà trước đi, bây giờ tối đến tìm cậu.” Tô Chi an ủi cô ấy xong, cầm lấy sô cô la chưa đưa qua, chuẩn bị ra ngoài.
An Tuyết Tuyết và An Nguyệt Nguyệt ở thành phố bên cạnh thành phố Kinh, đoạn đường đi xe buýt ba giờ đồng hồ.
Bởi vì giấc mơ không tốt đó, mấy ngày nay trong lòng Tô Chi hoang mang, luôn cảm thấy sắp xảy ra chuyện gì đó.
Cũng may chỉ là bị trộm ví tiền, an toàn cá nhân không bị tổn hại.
Tô Chi vẫn không yên tâm, định tự mình đến xem thử.
Trong nhà chỉ có Hàn Huyên ở nhà, nhưng buổi chiều bà cũng phải đến phòng làm việc để giải quyết cho xong việc.
Tô Chi nói ngắn gọn tình hình, “Mẹ, hình như bên phía Nguyệt Nguyệt đã xảy ra chút chuyện, giờ con muốn qua đó xem cậu ấy thử.”
Hàn Huyên cũng biết An Nguyệt Nguyệt là đứa trẻ nhút nhát và hướng nội, rất sợ người lại, ngay cả nói chuyện cũng không dám nói quá nặng.
“Được, thế mẹ đưa con qua đó.”
Tô Chi cười lắc đầu, “Không cần đâu, con tự mình qua đó là được rồi, mẹ bận công việc, con tới sẽ gọi điện cho mẹ.”
“Vậy được, con đi đường cẩn thận chút.” Hàn Huyên gọi cô lại, “Chi Chi, ra ngoài nhất định không thể thiếu tiền, cầm theo tấm thẻ và cái túi này, bên trong đều là tiền mặt.”
Tô Chi nhìn thoáng qua, quả thật toàn là tiền mặt, một chồng lớn đầy ắp, nhưng cô không muốn phô trương, cầm nhiều tiền như vậy ra ngoài.
“Con cầm một ít là được.”
Tô Chi lấy 1 vạn, sau khi tạm biệt mẹ liền ra ngoài, đi xe 3 giờ đồng ồ mới đến được thành phố mà An Nguyệt Nguyệt đang ở.
Cô dựa theo địa chỉ mà Nguyệt Nguyệt gửi đã tìm được căn phòng hai người sống, ở trong một khu chung cư, môi trường coi như không tệ.
An Nguyệt Nguyệt đã đứng ở cửa trông, nhìn thấy Tô Chi đến, vội vàng mở cửa cho cô, sau khi nhìn thấy cô, suy nghĩ muốn khóc kia lại ập đến.
“Chi Chi, hu hu hu.”
Tô Chi vỗ vai cô ấy an ủi, “Được rồi, đừng khóc, cậu nói với tôi cụ thể đã xảy ra chuyện gì?”
An Nguyệt Nguyệt nói trong điện thoại không rõ ràng, cô chỉ biết cả hai bị trộm tiền.
An Nguyệt Nguyệt được Tô Chi an ủi, tâm trạng trở nên tốt hơn chút, cô ấy kể rất tỉ mỉ chuyện tối hôm đó cho Tô Chi.
“Tôi còn có ảnh của người kia, cậu xem, chính là hắn ta trộm, nhưng chúng tôi không tìm thấy kẻ khác.”
Tô Chi từ cái nhìn đầu tiên đã thấy người này có một loại cảm giác quen thuộc kỳ lạ, chờ sau khi nghĩ ra, cô mới nhận ra người đàn ông này chính là kẻ đã đâm bị thương An Tuyết Tuyết và An Nguyệt Nguyệt trong giấc mơ của cô.
“Hôm nay chị cậu vẫn đang đi làm sao?”
An Tuyết Tuyết gật đầu, “Ừ, tôi vốn không muốn để chị ấy đi, chị ấy nói phải kiếm tiền.”
Bọn họ không lấy một đồng nào của An Lan Giai, đồ đạc thường dùng cũng không lấy, cho nên bây giờ rất nghèo.
Vốn dĩ cô ấy muốn làm thêm vào kỳ nghỉ đông, nhưng chị gái không cho phép cô ấy đi.
Tô Chi hỏi, “Mấy giờ chị ấy tan làm, buổi tối chúng ta đi đón chị ấy.”
Vì giấc mơ đó, mấy ngày nay cô không ngủ ngon, sự lo lặng của hôm nay cao hơn nhiều so với mấy ngày trước.
Không biết có phải những chuyện trong giấc mơ của cô sắp xảy ra hay không, cô muốn ngăn cản chuyện này xảy ra.
An Nguyệt Nguyệt không chắc nói, “Hôm nay phải tăng ca, có thể đến 9 giờ.”
Đôi khi sẽ sớm, đôi khi sẽ lùi lại, thời gian tan làm không chính xác như thế.
Tô Chi gật đầu, “Được, vậy chúng ta đến đó trước.”
Cần phải phòng ngừa tất cả chuyện xấu có khả năng xảy ra, đảm bảo sự an toàn của hai người bọn họ.
Tô Chi và An Nguyệt Nguyệt đã đến đó lúc 6 giờ, nhưng chuyện trong giấc mơ không ngờ xảy ra rồi.