Lâm Mạt chọn bông tai trước hàng trang sức, đôi nào cũng rất đẹp, cô ấy đeo thử liên tục, định mua tất cả.
Bên này hơi ồn ào, Tô Chi đi đến góc đường bắt máy: "Lục Úc, anh chưa nghỉ ngơi sao?”
Tối nay anh liên tục hát nhảy suốt hai tiếng đồng hồ, là một chuyện vô cùng tiêu hao thể lực.
“Vẫn chưa, có một bữa tiệc chúc mừng cần phải tham gia lúc 10 giờ 20.” Lục Úc giọng hơi khàn nhỏ: "Em đang ở đâu? Đã về chưa?”
Anh nên nhiều chuyện nhắc một câu với Chu Huy, để anh giữ Tô Chi lại.
Một cô gái như cô ở một thành phố lạ là chuyện rất nguy hiểm.
Uhmm, mặc dù khả năng người gặp nguy hiểm không phải là cô, nhưng cũng cần chú ý.
“Chưa đâu, em và Mạt Mạt đang đi mua sắm.” Tô Chi trả lời anh: "Cảnh đêm của thành phố này khá đẹp, định đi dạo tiếp.”
Hơn nữa những thứ được bán xung quanh đường rất xinh, cô định chọn thêm một số loại nữa tặng cho gia đình.
“Ừm, vậy các em chú ý an toàn nhé.” Lục Úc dặn dò, sau đó hỏi: "Tiệc chúc mừng của anh sẽ đến chơi chứ? Đồ ăn cũng khá ngon.”
Thức ăn mà trước khi anh tổ chức tiệc chúc mừng đều vô cùng phong phú, còn có hoạt động rút thăm trúng thưởng.
Tô Chi xoa xoa bụng, buổi tối cô đã ăn một bữa, nhưng sau khi gào thét, bây giờ đã đói lại rồi.
“Chúng em đi có tiện không?”
Tiệc chúng mừng có lẽ toàn là người đoàn đội của Lục Úc.
“Không ai nói gì đâu.” Lục Úc đáp: "Gửi cho anh địa chỉ hiện tại của em, anh đến đón các em.”
“Anh không nghỉ ngơi sao?” Tô Chi nghe giọng của anh cảm thấy anh rất mệt mỏi.
Lục Úc: "…Ừm, không cần lo lắng, không phải anh lái xe.”
Chu Huy đã làm xong rồi, bây giờ bọn họ định đến khách sạn của tiệc chúc mừng, đúng lúc trên đường đến đón các cô đi cùng.
Nhận được địa chỉ Tô Chỉ gửi qua, cách bên này chỉ nửa tiếng lái xe.
Anh đi tẩy trang, thay bộ đồ thường ngày của mình, khôi phục lại hình tượng cũ, anh đã đội mũ màu đen.
Ngồi trên xe bảo mẫu, anh nói với Chu Huy: "Đến phố đi bộ xx trước.”
“???” Mặt Chu Huy đầy dấu chấm hỏi: "Cậu muốn mua đồ sao?”
“Không phải, Tô Chi ở bên đó, qua đón em ấy.” Lục Úc hạ thấp vành mũ, định nghỉ ngơi.
Chu Huy: "Không phải, cậu…”
Lục Úc: "Đợi một chút, tôi nghe điện thoại.”
Cuộc gọi là chị Lục Tiêu Ca của anh gọi đến, sau khi trao đổi đơn giản mấy câu, anh cúp máy.
“Chị tôi đến rồi, đợi một phút nữa rồi đi.”
Chu Huy: "… Vừa rồi tôi muốn nói gì nhỉ?”
Anh nghĩ một lúc mới nhớ ra, vừa muốn hỏi anh có phải quan tâm Tô Chi quá nhiều không, cửa xa đã bị mở ra, một mùi nước hoa thơm dịu ập đến.
“Tiểu Úc, chị đến rồi, cái này tặng em, sân khấu tôi nay không tồi.”
Lục Tiêu Ca đến muộn, chỉ xem nửa sau buổi hòa nhạc, coi như nhận lỗi và tặng quà, chị ấy đã mua hai thứ khác nhau.
Sân khấu của em trai mình đẹp mắt tất nhiên không cần phải nói, so với hai năm trước thậm chí càng tuyệt vời hơn.
Chị ấy thích dáng vẻ toả sáng của em trai ở trên sân khấu, còn tốt hơn nhiều so với khuôn mặt lạnh lùng thường ngày của anh.
Lục Úc nhận lấy: "Cảm ơn, chị không nghỉ ngơi sao?”
Chị anh trở về từ nước ngoài, đã không nghỉ ngơi suốt 15 tiếng đồng hồ, lúc đầu không muốn để chị ấy về, nhưng chị ấy vẫn khăng khăng.
“Chị không mệt.” Lục Tiêu Ca đã uống năm ly cà phê, trên tay đang cầm ly thứ sáu, cà phê làm cho con người tỉnh táo, chị ấy chính là loại trạng thái này.
Lục Úc: "… Uống ít cà phê chút, không tốt cho sức khỏe.”
Lục Tiêu Ca cười: "Chị biết rồi, nhưng lần sau chị vẫn uống.”
Lục Úc: "…”
Anh quản không nổi chị mình, cũng giống như chị anh không quản nổi anh vậy.
Chu Huy lái xe, thỉnh thoảng nhìn hai người ngồi sau, hai chị em nói chuyện, anh ta cũng không thể chen vào, vấn đề vừa nãy nhớ ra muốn hỏi chưa được một lúc đã quên rồi.
Tô Chi trả lời điện thoại xong quay lại, Lâm Mạt vẫn đang chọn bông tai, như thể mua toàn bộ gian hàng.
Bên cạnh hàng bông tai là gian hàng bán thú nhồi bông, rất nhiều mẫu, cô nhìn trúng một chú gấu nhỏ màu đỏ, đôi mắt tròn tròn, nhìn rất đáng yêu.
“Chị gái xinh đẹp, thích có thể mang về nhà, rất rẻ thôi.”
Gần đây Tô Chi không có thời gian cắt tóc, đã dài lắm rồi, cô không ra ngoài bị người ta xem như con trai giống trước nữa.
“Gói cái này lại, chọn cái hộp đẹp.”
“OK luôn.”
Tô Chi mua gấu nhỏ xong, Lâm Mạt vẫn đang chọn bông tai, cô ấy mua đồ không do dự, mua tất cả những thứ vừa ý.
“Cậu mua xong chưa? Lục Úc bọn họ đến rồi.”
“Sắp xong rồi, ai? Lục Úc? Hả?” Lâm Mạt phản ứng lại, vui sướng nói: "Như những gì tớ nghĩ sao?”
Tô Chi: "Phải, chọn xong chưa?”
Thần tượng đến rồi, Lâm Mạt còn chọn gì nữa chứ, lấy tất cả những thứ hợp ý trước đó.
“Chúng ta đi thôi, không thể để anh ấy đợi!”
Tô Chi: "…”
Cô đã quen với sự trở mặt của Lâm Mạt.
Cô dẫn Lâm Mạt tìm đến chỗ Lục Úc đỗ xe, đoạn đường bên này xe cộ ít, rất dễ tìm.
Sau khi lên xe, Tô Chi chào Lục Úc trước: "Lục Úc.”
Sau đó mới chào hỏi Chu Huy, cô tặng anh gấu nhỏ mình mua: "Quà cho buổi hòa nhạc.”
Không thích thì trả lại cho tôi, có người ở đây, cô không nói câu này.
“Cảm ơn.” Lục Úc nhận lấy: "Ngồi tự nhiên nhé.”
Anh đặt món quà lên cái bàn bên cạnh.
Lâm Mạt chọc vào lưng Tô Chi, nháy mắt với cô, cô ấy muốn nói, tại sao tặng cho thần tượng không đề cập với cô ấy, cô ấy chưa mua cái gì cả a a a?
Cô ấy vui vẻ nói: "Thần tượng, em là Lâm Mạt, anh vẫn nhận ra em chứ?”
“Ừm.” Lục Úc gật đầu: "Ngồi tự nhiên.”
“Ừm ừm.” Lâm Mạt một lần nữa bị nhan sắc tuyệt mỹ của thần tượng phủ đòn chí mạng, đẹp trai quá huhuhu!
Lục Úc thay bộ quần áo thường ngày, không giống với vua sân khấu rực rỡ chói mắt trên sân khấu lắm, anh của bây giờ càng giản dị dễ gần hơn.
Tô Chi định ngồi ở ghế sau, đến phía sau mới phát hiện còn có một người.
Là một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp, tóc xoăn gợn sóng lớn màu trà, ngũ quan thanh tú, mang theo kiểu trang điểm đặc sắc, mặc bộ váy âu già dặn rất thời thượng, trên người có một loại hơi thở của người phụ nữ mạnh mẽ, nhưng không giữ khoảng cách với người khác.
Trong những người mà cô quen biết, chưa bao giờ gặp được kiểu người con gái đẹp này.
Là bạn của Lục Úc sao? Anh vậy mà có người bạn gái xinh đẹp như vậy?
“Xin chào, muốn đến đây ngồi sao?”
Lục Tiêu Ca chủ động chào hỏi, chị ấy biết Tô Chi, trên chương trình giải trí Cực Hạn, có ấn tượng rất tốt với cô bé này.
Chỉ có điều trước khi Tô Chi chưa đến, chị ấy nghe Tiểu Úc nói đến đón Tô Chi cũng khá bất ngờ, chị ấy đương nhiên biết rõ tính cách của em trai mình, chưa bao giờ quan tâm người khác quá nhiều.
“Chào ạ.” Tô Chi gật đầu, ngồi xuống bên cạnh chị ấy.
Cô ngửi thấy hương nước hoa nhè nhẹ, không phải kiểu mùi ngọt ngào, mang theo chút hương tinh khiết.
Lục Tiêu Ca nhận được ánh mắt đánh giá của cô, hơi mỉm cười, khuôn mặt vốn đã xinh đẹp, lại càng rạng rỡ hơn.
Tô Chi nhìn nụ cười của chị ấy, khoảnh khắc nào đó cảm thấy chị ấy trông giống Lục Úc.
“Xin chào, Tô Chi, chị là Lục Tiêu Ca, chị gái của Lục Úc.”
“Chào ạ.” Tô Chi cũng chào lại: "Chị biết em sao?”
“Đúng, chị từng xem giải trí Cực Hạn.” Lục Tiêu Ca khen: "Biểu hiện của em rất tốt, chị rất yêu thích em.”
Tô Chi: "Cảm ơn chị.”
Sau khi có chủ đề trò chuyện, cuộc gặp bỡ ngỡ lần đầu của Tô Chi và Lục Tiêu Ca dần dần trở nên quen thuộc, cả hai trò chuyện cả dọc đường, phần lớn đều là Lục Tiêu Ca nói.
Lục Úc: "…”
Trước đây sao không biết chị anh bình dị dễ gần như vậy, đã nói chuyện cả dọc đường, có thể để người khác nghỉ ngơi chút không?
Anh muốn nói chen cũng không chen vào được, chủ đề trò chuyện của hai người nhảy quá nhiều, một giây trước đang nói về việc học hành, một giây sau đã tán gẫu đến xe.
Cuối cũng đã đến khách sạn của tiệc chúc mừng, anh len tiếng: "Đến khách sạn rồi, nên xuống xe thôi.”
Lục Tiêu Ca ngẩng đầu nhìn: "Nhanh như vậy đã đến rồi.”
Chị ấy quay đầu nhìn Tô Chi: "Chúng ta thêm WeChat đi, thỉnh thoảng trò chuyện.”
Tô Chi cũng có cảm tình với Lục Tiêu Ca, cảm thấy chị biết rất nhiều thứ, vả lại tính tình rất tốt, không kiêu căng.
Sau khi thêm WeChat, mọi người mới xuống xe đi vào khách sạn.
Tô Quân Bạch kết thúc bữa tiệc, lúc đi ra từ khách sạn, không ngờ nhìn thấy bóng dáng quen thuộc cách không xa.
Cái người bị kẹp ở giữa hai cô gái sao giống em gái thế nhỉ?
Sao người bên cạnh cô gái đó có vẻ giống Lục Úc?
Gặp được Lục Úc ở đây không hiếm lạ, thành phố tổ chức buổi hoà nhạc của anh chính là ở đây, nhưng em gái anh hẳn là không thể xuất hiện ở đây, còn đi cùng với Lúc Úc.
“Nhìn gì thế?” Liên Phương thấy anh không nhúc nhích: "Hình như bên kia là Lục Úc, đoán chừng buổi hòa nhạc kết thúc nên đến đây chúc mừng, cậu muốn đến chào hỏi chứ?”
“Không chào.” Tô Quân Bạch ghét bỏ: "Ai muốn chào cậu ta.”
Liên Phương khó hiểu: "Thế cậu cứ nhìn chằm chằm bên đó làm gì?”
“Hình như tôi nhìn thấy Tô Chi.” Tô Quân Bạch chỉ nhìn thoáng qua mặt bên, không chắc chắn lắm, anh vẫn tự mình nhắn tin hỏi em gái thì hơn.
Liên Phương ngược lại không để ý: "Có phải cậu nhìn nhầm rồi không? Sao Chi Chi có thể ở cùng một chỗ với Lục Úc được?”
Lúc ghi hình Cực Hạn, cũng không thấy Chi Chi và Lục Úc qua lại quá nhiều, trừ giao lưu bình thường.
Tô Quân Bạch không chắc chắn, anh gửi tin nhắn: "Chi Chi, em đang ở đâu thế?”
Tô Chi đi vào đại sảnh của tiệc chúc mừng mới nhìn thấy tin nhắn mà anh hai gửi, hỏi câu này, cứ giống như đang tra hỏi vậy.
“Đang đi mua sắm với bạn, sao thế ạ?”
Cô vừa nãy thực sự đi mua sắm, không tính là nói dối.
“Không sao, anh vừa nhìn thấy một người giống em, còn nghĩ rằng em xuất hiện.”
Tô Chi: "…”
Tô Chi: "Anh đang ở đâu?”
Tô Quân Bạch báo địa chỉ, Tô Chi thấy nơi mà anh hai ở lại đúng là thành phố này.
“…”
Vừa rồi thật sự không bị anh nhìn thấy chứ?
“Không phải anh làm việc ở thành phố khác sao? Sao đến đây rồi?”
Chính là vì công việc của anh hai không ở đây, cho nên cô mới đến đây chơi.
Tô Quân Bạch trả lời cô: "Anh hỗ trợ giúp bạn, sáng mai còn phải quay về.”
Anh đến hỗ trợ giúp nghệ sĩ cùng công ty, nghệ sĩ xảy ra một chút tai nạn nhỏ phải đến bệnh viện, anh và nghệ sĩ đó có chút tình cảm qua lại, liền đến giúp anh ta.
Sau khi hỗ trợ kết thúc, anh lại tham gia bữa tiệc mà doanh nghiệp tổ chức.
Bị chuốc mấy ly rượu trên bàn, bụng khá khó chịu, kiếm một cái cớ rời đi trước.
Liên Phương lải nhải công việc ngày mai: "Ngày mai phải đến chỗ đạo diễn Uông thử vai, tối nay cậu tranh thủ xem qua kịch bản, giành lấy vai nam chính thứ nhất.”
Kịch bản của đạo diễn Uông được đạo diễn Lý Hồng Đạt giới thiệu, Lý Hồng Đạt cảm thấy Tô Quân Bạch là nhân tài có thể đắp nặn, có khả năng đề bạt.
Mặc dù đạo diễn Uông không nổi tiếng như đạo diễn Lý Hồng Đạt, nhưng cũng là đạo diễn giỏi có trách nhiệm nổi tiếng trong giới, chủ yếu là dễ tính, vô cùng kiên nhẫn đối với nghệ sĩ.
Tô Quân Bạch gật đầu: "Tôi biết rồi, tôi cũng rất thích bộ phim này, vừa hay rèn luyện diễn xuất của tôi.”
Đề tài của bộ phim này kể về người bình thường trong thực tế theo đuổi khát vọng của mình, trên đường gặp đủ loại người, đủ lại hoàn cảnh, những chuyện thú vị xảy ra.
Phong cách có phần hài hước, hóm hỉnh và gây cười, trong sự hài hước mang theo sự buồn đau và gian khổ của người bình thường.
Liên Phương gật đầu đồng ý: "Cậu có thể ý thức như vậy thì tôi yên tâm rồi.”
Anh ta cảm thấy Tiểu Bạch bây giờ trưởng thành hơn nhiều so với trước kia, càng nghiêm túc có trách nhiệm đối với mọi việc hơn, tính tình cũng không nóng nảy nữa.
Đây đúng là chuyện tốt đẹp.
*
Tô Chi không chắc anh hai có nhìn thấy cô hay không, cũng không tiện hỏi quá kỹ.
Lâm Mạt vô cùng kích động: "Chi Chi, tiệc chúc mừng của thần tượng tớ cũng phô trương quá đi!”
Tô Chi gật đầu: "Quả thực không tồi.”
Công ty bao cả một đại sảnh để tổ chức tiệc chúc mừng Lục Úc, tất cả thành viên đoàn đội đều đến đủ, đẩy một chiếc bánh ga-to siêu lớn, trên đó cắm nến, còn viết buổi hoà nhạc tròn ba năm của Lục Úc.
Đại sảnh bật nhạc lên, mọi người đều chúc buổi hòa nhạc của Lục Úc giành được thành tích tốt.
Lục Úc thổi nến và cắt bánh trong sự chúc mừng của mọi người, anh đưa cho Tô Chi một đĩa.
“Muốn ăn bánh kem chứ?”
Tô Chi cười: "Bánh kem tiệc chúc mừng của anh, đương nhiên em phải ăn rồi.”
“Tiểu Úc, không có phần của chị sao?” Lục Tiêu Ca chống cằm uống rượu vang.
Lục Úc: "… Không phải chị không thích ăn đồ ngọt sao.”
Lục Tiêu Ca hắng giọng: "Vậy em lấy thứ khác giúp chị, Chi Chi muốn ăn gì? Có thể nhờ Tiểu Úc lấy.”
Tô Chi xua tay: "Không cần ạ, em ăn bánh kem là được rồi.”
Lục Tiêu Ca cười: "Không cần khách sáo, hay là chút trái cây.”
Tô Chi: "Cũng được.”
Lục Úc: "…”
Chuyên chạy việc vặt.
Lục Úc lấy đồ ăn nhẹ cho chị gái: "Uống ít rượu vang thôi, chú ý sức khỏe.”
Lấy nhiều loại trái cây cho Tô Chi, đựng hai đĩa: "Ăn nhiều chút.”
Tô Chi: "… Cảm ơn, hơi nhiều rồi, anh muốn ăn cùng không?”
Lục Úc mang miếng bánh lớn cho cô còn chưa ăn hết, trước mặt lại đặt hai đĩa trái cây.
“Ừm.” Lục Úc ngồi xuống bên cạnh, lấy miếng dưa hấu nhỏ ăn.
Ánh mắt Lục Tiêu Ca quét một vòng trên người cả hai, cười: "Chị hơi mệt, về nghỉ ngơi trước, Tiểu Úc, chăm sóc tốt cho Chi Chi nhé.”
“Chi Chi, chị đi trước nhé, rảnh rỗi thì trò chuyện.”
Lục Tiêu Ca đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh.
Tính cách của Lâm Mạt rất tốt, đã hòa mình cùng những người khác.
Tô Chi và Lục Úc ăn ở bên cạnh, buổi tối anh quá vất vả, đã cho anh ăn khá nhiều đồ ngon.
Cô đưa món gì qua, Lục Úc đều ăn món đó, giải quyết đồ ăn trước mặt.
Tô Chi hỏi: "Anh muốn ăn nữa không.”
Lục Úc: "… Không nổi.”
Anh đã no lâu rồi, bởi vì Tô Chi chủ động đưa qua cho anh, anh liền nhận lấy.
“Muốn tham gia hoạt động rút thăm trúng thưởng chứ? Giải nhất có tiền thưởng 3000 tệ.”
“3000 tệ? Nhất định phải tham gia.” Tô Chi lộ ra ánh mắt ca ngợi: "Công ty các anh cũng mạnh tay quá nhỉ.”
“Ừm, cũng được.” Lục Úc cười: "Anh đưa em qua đó.”
Hoạt động rút thăm trúng thưởng phải lấy vé lấy số trong hộp trước, con số trúng thưởng được rút ra bởi hệ thống.
Tô Chi rút ngẫu nhiên một quả bóng nhỏ, con số phía trên là 099, cô tiện tay bỏ vào trong túi.
“099, lâu dài vĩnh cửu, hàm ý rất hay.”
“Ừm.”
“Anh không rút sao?” Tô Chi: "Chơi thử đi, đừng để ý đến kết quả quá.”
Công ty nhiều người tham gia như vậy, khả năng trúng thường rất thấp, cứ xem như một trò chơi, lỡ như có bất ngờ thì sao.
Lục Úc thường không tham gia hoạt động, nhìn người khác chơi, nhưng hôm nay rảnh rỗi, anh rút một quả bóng nhỏ, con số phía trên là 536.
“Khi nào công bố trúng thưởng vậy?”
“Sau khi kết thúc, 12 giờ.”
Tô Chi gật đầu, còn nửa tiếng nữa mới đến 12 giờ, nếu không thì ăn thêm chút nữa.
“Anh no chưa? Hay là ăn chút nữa?”
Lục Úc: "… No rồi.”
Anh rất no.
Anh hỏi: "Nghe nói các em thi tháng rồi? Đề khó không?”
Lục Vũ Điểm vào một trường học gồm trung học cơ sở và trung học phổ thông, thời gian thi cũng giống nhau.
“Cũng được, rất nhiều dạng câu hỏi đã từng làm qua.” Bài thi của Tô Chi đều điền đủ, cô có thể ước tính được số điểm của mình, cũng không tệ.
Lục Úc gật đầu: "Nếu có chỗ nào không hiểu có thể hỏi anh.”
“Được nha.” Tô Chi: "Chỉ có điều, mấy tháng này anh không bận sao?”
Mỗi ngày anh hai cô đều vô cùng bận rộn, lịch trình đã sắp xếp đến đầu xuân năm sau.
Anh hai bận chút đối với cô mà nói cũng là chuyện tốt, anh chỉ cần chăm chỉ cho sự nghiệp của mình, cô có thể thoải mái hơn nhiều.
Lục Úc tất nhiên cũng bận, công việc đã lên lịch trước tết, anh nhận một bộ phim, tháng 11 sẽ vào đoàn quay phim.
“Thời gian giảng đề vẫn có.”
Tô Chi cười nói: "Được nhé, em có điều gì không hiểu sẽ hỏi anh.”
“Ừm.”
12 giờ sáng công bố giải thưởng, mọi người đều chờ đợi khoảnh khắc này, số trúng thưởng do hệ thống rút ra và được phát sóng.
“Giải nhất 536.”
“Giải nhìn 073 và 687.”
“Giải ba 167, 329 và 921.”
…
Mọi người đều đang đối chiếu số liệu, người trúng thưởng lớn tiếng reo hò, người không trúng thưởng thở dài tuyệt vọng.
Con số trên tay Lục Úc vừa hay chính là giải nhất, khi nào thì vận may của anh lại trở nên tốt như vậy?
…
“Đổi bóng.”
“Hả?” Tô Chi nhìn hành động của anh, lập tức hiểu ý của anh: "Em nhận giúp anh.”
Lục Úc: "…”
Không phải, anh muốn đổi với cô nhưng Tô Chi không lấy, sau khi nhận tiền thưởng thì đưa cho anh.
Anh cầm lấy tiền thưởng, chờ thành tích của Tô Chi có rồi thì tặng lại cho cô.
*
Sau khi buổi hoà nhạc của Lục Úc kết thúc, còn có một vài công việc gần kết thúc phải làm.
Sau khi anh biết hai người Tô Chi bị bọn đầu cơ lừa, bảo Chu Huy đi giải quyết chuyện này.
Không chỉ lấy lại được tiền, sau này vé của Lục Úc cũng tuyệt đối sẽ không đưa cho anh ta nữa, bọn đầu cơ này đưa vào danh sách đen.
Lục Úc đang suy nghĩ tình hình thu vé năm tới, nhất định không thể xảy ra trường hợp này nữa.
Lấy được tiền về tay, Tô Chi và Lâm Mạt đã đặt vé máy bay buổi chiều trở về nhà.
Mấy ngày nghỉ, Tô Chi dành thời gian luyện đề và học thuộc từ vựng.
Tô Quân Bạch vẫn đi công tác vào dịp Quốc Khánh, liên lạc với em gái chỉ có thể dựa vào WeChat, video, điện thoại.
“Chi Chi, có phải ngày mai sẽ có điểm không?”
“Nếu không có vấn đề gì thì có lẽ là vậy.” Tô Chi nói: "Qua một tuần rồi.”
Giáo viên mới chuyển đến trường cô tư cách và từng trải cao, cũng rất có trách nhiệm.
Tô Quân Bạch an ủi cô: "Lần đầu thi tháng mà thôi, không có gì ghê gớm cả, cho dù thành tích như thế nào, cũng không cần buồn.”
“…” Tô Chi: "Em không buồn, công việc của anh thế nào?”
Giọng điệu Tô Quân Bạch tự hào: "Rất tốt, gần đây anh gặp được một công việc mà anh thích, đợi sau khi anh giành được sẽ nói với em.”
Anh đã thử vai bộ phim của đạo diễn Uông, phải đợi mấy ngày mới có kết quả cụ thể, nếu anh thuận lợi giành được vai nam chính thứ nhất, anh sẽ nói với em gái, nếu không thể, anh coi như vừa nãy chém gió.
Tô Chi: "Được nhé, đợi tin tốt của anh.”
Anh hai bây giờ một lòng chỉ có công việc, cô vô cùng hài lòng.
Kỳ nghỉ 7 ngày kết thúc, Tô Chi quay về trường, danh tiếng chỉ có tăng chứ không giảm.
Nhận được ánh mắt của mọi người đến khi về lớp học.
Lâm Mạt đúng thời gian đến, một khuôn mặt đang khóc: "Xong rồi, hôm nay công bố điểm rồi, buổi chiều sẽ phân chia mới lại, Chi Chi, tớ nhất định phải rời xa cậu rồi.”
Tháng này cô ấy cũng đã cố gắng học hành rồi, nhưng không có hiệu quả lớn lắm, lúc thi vẫncái gì cũng không biết.
Tô Chi an ủi: "Không sao, còn hơn một năm nữa mới thi đại học, sau này cậu cố gắng.”
Lâm Mạt: "Hu hu hu, cố gắng hết sức cũng không thể đến Đại học thành phố.”
Tô Chi: "…”
Điểm đại học thành phố rất cao, số người tuyển chọn mỗi năm cũng ít, cạnh tranh thực sự lớn.
Sau khi bạn học khác nghe thấy, cũng nói.
“Đại học thành phố thi khó lắm.”
“Đúng vậy, trừ khi giống như Giang Thế Lâu mỗi lần thi đều đứng thứ nhất khóa, nếu không thì thực sự rất khó.”
“Tô Chi, cậu có ước tính điểm của mình không? Vẫn có thể ở lại đây không?”
Tô Chi đúng là gánh vác bộ mặt của lớp bọn họ, kể từ khi Tô Chi đến, mỗi ngày bên ngoài lớp bọn họ đều sẽ có bạn học nam nữ đến đây đi loanh quanh.
Điều này làm cho một lớp học sinh vẫn luôn vắng vẻ không ai quan tâm đến vô cùng tự hào.
Tô Chi đã ước tính điểm số, thi cũng không tệ, nhưng một lớp học toàn là học bá, thứ hạng cụ thể chỉ có đợi giáo viên thông báo.
“Tạm ổn.”
“Tạm ổn” này không khỏi khiến bạn học có chút thất vọng, khả năng tạm ổn quá nhiều, chẳng lẽ bọn họ sắp mất đi bộ mặt nổi bật rồi sao?
“Kết quả thi của mọi người có rồi, tôi muốn đích danh khen ngợi một bạn học sinh.”
“Mặc dù em ấy không tham gia giờ học nhiều lắm, nhưng bài tập mỗi môn đều sẽ bù vào, đối với việc học cũng rất chăm chỉ.”
Giáo viên chủ nhiệm phát biểu trên bục giảng, học sinh ở dưới trao đổi bằng ánh mắt đoán xem học sinh được khen là ai.
Lâm Mạt nói nhỏ: "Chi Chi, tớ có linh cảm mãnh liệt, người mà giáo viên chủ nhiệm nói chắc chắn là cậu.”
Linh cảm của Lâm Mạt vô cùng chính xác, câu tiếp theo của giáo viên chủ viên chính là: "Hạng nhất của lớp chúng ta là Tô Chi, đồng thời hạng nhất khoá cũng là Tô Chi.”
Ông ấy nói xong liền dẫn đầu vỗ tay, sau khi học sinh trong lớp ngơ ngác một hồi cũng vỗ tay theo.
Ôi trời ơi! Tô Chi không chỉ đứng thứ nhất lớp bọn họ, còn nhảy dù đứng thứ nhất khóa, tin này cũng sốc quá đi.
Tô Chi cũng rất bình tĩnh, từ nhỏ đến lớn cô đã quen thi được hạng nhất rồi.
Cô lên nhận bài thi, toán được điểm tối đa, tiếng Anh bị trừ 2 điểm, ngữ văn bị trừ 5 điểm, những môn khác cũng bị trừ 5 điểm.
Cô chép lại những câu sai, định làm lại, tìm những dạng câu hỏi tương tự để làm thêm.
Buổi chiều đổi lớp dựa theo thành tích, Tô Chi vẫn ở lớp 1 như cũ, Lâm Mạt hạ xuống lớp quốc tế, lúc đi khóc xé ruột xé gan.
Tô Chi không có cách khác phải đưa cô ấy đến lớp mới và đợi tâm trạng cô ấy khôi phục lại mới quay về, thành viên lớp 1 thay đổi không nhiều, chỉ đổi 5 hoặc 6 người.
5 hoặc 6 người trong đó có một người quen, Tô Chi đi lên phía trước chào hỏi: "An Nguyệt Nguyệt, cậu đến lớp 1 rồi.”
“Ừm, Tô Chi, sau này chúng ta là bạn cùng lớp rồi.” An Nguyệt Nguyệt xấu hổ cười: "Cậu ngồi ở đâu thế?”
“Bên kia.” Tô Chi chỉ chỗ ở hàng sau, cô thích ngồi hàng sau.
“Tôi có thể ngồi cùng với cậu không?” An Nguyệt Nguyệt nhỏ giọng.
Không có ai ở trong lớp trước kia muốn ngồi cùng bàn với cô ấy, ngoài thân phận của cô ấy ra, còn có bạn nữ trong lớp tẩy chay cô ấy.
“Đương nhiên có thể.” Bạn cùng bạn trước đó của Tô Chi là Lâm Mạt, Lâm Mạt đến lớp quốc tế rồi, bây giờ cô chỉ có một mình.
An Nguyệt Nguyệt nói khẽ: "Cảm ơn cậu.”
“Đồ của cậu đâu?” Tô Chi nhìn thấy túi lớn dưới chân cô ấy: "Tôi cầm giúp cậu.”
Mọi người nhìn thấy An Nguyệt Nguyệt trở thành bạn cùng bàn mới của Tô Chi, vô cùng ngưỡng mộ và ghen tị, đó đúng là vị trí tốt nhất trong lớp!