“Nhóm nào cũng rất thảm thương, đặc biệt là Từ Yến Lý, anh ấy còn đưa ra yêu cầu con đường sỏi dẫn vào nhà, ha ha ha, mong chờ anh ấy nhặt đá lát đường.”
“Chi Chi nhìn thấy ngôi nhà đã chết lặng, ha ha ha, bị tổ chương trình gài rồi.”
Cư dân mạng nhìn thấy căn nhà của bọn họ thì rất vui sướng, nhưng những người này không bao gồm Tô Chi.
Căn nhà lý tưởng của Tô Chi tinh xảo, xinh đẹp, nằm dưới bóng cây xanh ngắt, cửa sổ hướng mặt trời mọc, khi thức dậy có thể nhìn thấy nắng ấm.
Ngôi nhà có vườn hoa nhỏ xinh xắn, trong vườn đủ loại hoa xinh đẹp, những con bướm bay phấp phới.
Có hồ, có cá, ăn cơm xong có thể đi dạo quanh hồ để tiêu hoá.
Còn ngôi nhà mà tổ chương trình tìm cho bọn họ, đúng là có sắp xếp mọi thứ mà cô đề nghị vào đó, nhưng mà…
Tất cả những thứ mà bọn họ muốn đều cần bọn họ làm nhiệm vụ giành được điểm rồi tìm bọn họ đổi lấy đồ.
Vì vậy bây giờ ngôi nhà hiện ra trước mặt bọn họ chỉ là một ngôi nhà sơ sài.
Thực sự có vườn hoa, nhưng trong vườn không có gì cả, cần bọn họ tự mình mua hạt giống trồng hoa, trang trí.
Cách đó không xa có hồ, nhưng trong hồ không có cá, không có lá sen, chỉ có nước, cũng cần bọn họ tự trang trí.
Thảo nào tổ chương trình tốt bụng hỏi bọn họ có yêu cầu gì với ngôi nhà không? Thì ra là ở đây chờ bọn họ nhảy xuống hố!
“Đây chính là nhà của chúng ta? Tổ chương trình nghiêm túc sao?”
Tô Chi đến du lịch nghỉ mát với Lục Úc, không muốn làm những chuyện phiền phức này.
Hai kỳ trước dù sao vẫn còn có khách sạn ở, sao kỳ này đổi trò bịp bợm rồi?
Mỗi một tổ ấm lúc đầu đều không hoàn chỉnh, cần các bạn tự bắt tay vào trang trí, trải nghiệm sự tốt đẹp khác thường của cuộc sống hai người.
Đạo diễn nói rõ ràng đâu ra đấy.
“Chúc mừng hai vị thành công bắt đầu cuộc hành trình của hai người, phải luôn nhớ quay lại cuộc sống tốt đẹp để kéo phiếu cho các bạn.”
Cuộc cạnh tranh giữa các cặp đôi đã mở kênh bỏ phiếu rồi, mỗi ngày ba nhóm khách mời đều có thể tải cuộc sống thường ngày mà hôm nay mình trải qua lên đó để mở rộng đại quân cặp đôi cho mình.
Tô Chi, “…”
Mỗi một tổ chương trình đều có chiêu bài.
Lúc Úc nhìn ngôi nhà đơn sơ, nội thất đầy đủ nhưng chỉ có một bộ, phía trên còn viết điểm số mua sắm cho biết bao nhiêu điểm có thể đổi được những nội thất này.
Một cái giường cần 5 điểm, vô lý, quan trọng là trong nhà chỉ có một cái giường.
Phòng khách vẫn có sô pha, đây là giá khác, muốn đi ngủ thì phải chi điểm.
Tổ chương trình thật biết cách kiếm chuyện.
“Ha ha ha, tôi rất thích đồ dùng đơn mà tổ chương trình chuẩn bị, hai người dùng chung, có tình tiết mà tôi muốn xem chứ?”
“Mong chờ quá! Tôi muốn xem những thứ kích thích chút.”
“Ngôi nhà hơi tệ một chút, nhưng các con à, mẹ muốn xem các con tự bắt tay vào kiếm miếng cơm manh áo, cũng muốn xem cảnh các con phấn đấu ở bên nhau, nhất định rất tuyệt.”
Từ lúc hai người vào nhà, bắt đầu ghi hình nửa tháng ở chung.
“Để mọi người trải nghiệm cuộc sống tốt hơn, mỗi ngày tổ chương trình sẽ có nhiệm vụ khác nhau, hoàn thành sẽ có điểm, mua những thứ cần thiết.”
“Nhiệm vụ không giới hạn thời gian, cũng không giới hạn số lượng hoàn thành nhiệm vụ mỗi ngày, vì vậy năng lực càng lớn thì những thứ nhận được càng nhiều.”
“Các vị cố lên nhé!”
Đạo diễn thông báo nhiệm vụ cho mỗi khách mời bằng hình thức phát thanh.
Tô Chi nhún vai, nếu nhiệm vụ không giới hạn thời gian vậy thì dễ làm rồi, chuyến du lịch của cô vẫn có thể tiến hành.
“Chúng ta dọn dẹp ngôi nhà lại đi, lát nữa ra ngoài đi dạo xem.”
Trên đường đến đây, cô nhìn thấy phong cảnh bên ngoài, cảnh vật của hòn đảo nhỏ này thật sự tuyệt đẹp.
“Ừa.”
“Em kiểm tra đồ điện thử, để anh quét dọn.”
Lục Úc nhận làm hơn nửa việc nhà và việc mệt việc bẩn, hành động và việc làm của anh đầy sự cưng chiều đối với bạn gái.
“Tôi ghen tị quá, tại sao tôi không gặp được người đàn ông tốt như vậy?”
“Tôi cũng thế, chị em à, cái người ở nhà tôi mỗi ngày chỉ biết ăn, ngủ giống như heo vậy.”
“Quả nhiên đàn ông tốt là của nhà người khác.”
“Hôm nay lại là một ngày đẩy thuyền tình yêu tốt đẹp của Úc Úc và Chi Chi.”
“Bỏ phiếu đi các chị em à, làm hội viên có thể bỏ 8 phiếu mỗi ngày, nhanh chân lên nào!”
…
Hai người phân công rõ ràng, Tô Chi kiểm tra toàn bộ thiết bị điện trong nhà, sau khi thấy không có vấn đề gì thì quay lại phòng khách giúp Lục Úc dọn dẹp vệ sinh.
Ngôi nhà này đã lâu không có người ở, khắp nơi đều là bụi, không nhiều rác lắm, mọi thứ quét tước xong dọn thành một túi rác.
“Cách nhà khoảng 500 mét có một cái thùng rác, chúng ta ra ngoài đi dạo, tiện thể đi vứt rác luôn.”
Lúc Tô Chi đi đến đã để ý những chi tiết này.
“Để anh.”
Lục Úc nghĩ chút rồi nói, “Sau đó nhân tiện đến tổ chương trình nhận một nhiệm vụ, tiện thể làm luôn.”
Nếu có nhiệm vụ phù hợp, tốt nhất là loại ra ngoài một chuyến có thể hoàn thành nó.
Tô Chi cười gật đầu, “Ý kiến này được đó, đi thôi, đi xem thử tổ chương trình đã chuẩn bị món quà gì cho chúng ta.”
Hai người ra ngoài xách theo một cái túi, đựng điện thoại di động để dùng, bởi vì vật có giá trị và tiền mặt đều bị tổ chương trình cầm đi mất rồi.
Đến địa điểm ghi hình chính của tổ chương trình, Tô Chi và Lục Úc chọn nhiệm vụ.
Thẻ nhiệm vụ đóng lại, nhiệm vụ cụ thể là gì thì không ai biết, tốt hay xấu, tất cả dựa vào may mắn.
“Hay là để em rút, dạo này vận may của em khá tốt, hy vọng có thể rút trúng nhiệm vụ dễ.”
Tô Chi trao đổi với Lục Úc.
Lục Úc gật đầu, “Cứ rút tự nhiên, không cần lo lắng.”
Tô Chi mỉm cười, tay rút đại một thẻ, mở nó ra xem.
“Đến vịnh đảo Tư Gia Lạc chụp 9 bức ảnh chung khác nhau, đồng thời đăng Weibo, trong vòng 3 giờ lượt thích và chia sẻ đạt 10 vạn thì có thể hoàn thành nhiệm vụ.”
“Phần thưởng 5 điểm.”
Sau khi Tô Chi đọc xong thì nói.
“Cái này hình như cũng khá dễ.”
“Ừm.”
Lục Úc cũng rất hài lòng với nhiệm vụ này, ban đầu chỉ muốn làm đại cho xong nhiệm vụ nhưng chụp ảnh chung với Tô Tô thì nhất định không thể qua loa.
Đại quân cặp đôi cũng vui sướng đến phát điên.
“Vận may của bảo bối Chi Chi cũng tuyệt lắm, rút được nhiệm vụ tốt như vậy, chúng ta sắp có lương thực mới để ăn rồi kìa. Cảm ơn Chi Chi.”
“Ha ha ha, thật sự chỉ là đi dạo lung tung, qua loa hoàn thành nhiệm vụ, cầu cho đạo diễn bị ám ảnh tâm lý.”
“Đạo diễn: Người đã tê liệt rồi, có việc gì đừng làm phiền.”
Trên sóng bình luận một khung cảnh rộn ràng.
Đạo diễn nhìn tỷ lệ người xem từ từ tăng lên, cười hài lòng.
Nhà của bọn họ cần phải đi một con đường nhỏ rợp bóng cây mới có thể đến đường lớn. Trên đường gặp mấy hộ gia đình gần đó. Bọn họ đa số là người địa phương, nhìn thấy hai người thì chào hỏi thân thiện.
Bọn họ nói tiếng địa phương, Tô Chi nghe không hiểu lắm.
Nhưng mà Lục Úc lại hiểu được, nói chuyện trao đổi thân thiện với bọn họ.
“Các anh vừa nói gì thế?”
Sau khi đi được một đoạn khá xa, Tô Chi hỏi anh.
“Bọn họ khen em xinh đẹp.”
Còn có một câu Lục Úc không nói, đối phương cho rằng bọn họ là vợ chồng son đến hưởng tuần trăng mật.
“Có người địa phương nào của Tư Gia Lạc không, ra đây giải thích một chút đi, thần tượng và đối phương đã nói gì vậy?”
“Có, tôi biết, bọn họ khen Tô Chi xinh đẹp, Lục Úc đẹp trai, còn tưởng rằng bọn họ là vợ chồng son, khen họ xứng đôi, chỉ cho bọn họ những địa điểm thú vị trên đảo Tư Gia Lạc.”
“Vãi! Tôi lại lên thuyền được rồi, nếu đây là thật thì tôi nằm mơ cũng có thể hạnh phúc.”
…
Vịnh đảo Tư Gia Lạc cách chỗ bọn họ ở có hơi xa, bọn họ không có tiền, cũng không có phương tiện giao thông, đi bộ đến đó thì quá phiền toái.
Bọn họ có thể tự mình giải quyết vấn đề, cũng có thể tìm tổ chương trình kiếm sự giúp đỡ.
Nếu tìm tổ chương trình thì phải hoàn thành nhiệm vụ mà bọn họ đưa ra.
Vào lúc này trên đường không có ai cả, hai người chọn chấp nhận nhiệm vụ mà tổ chương trình đưa cho.
“Nhiệm vụ này thử thách đàng trai, bịt mắt tìm người, tìm ra nửa kia ở trong 5 người thì chúng tôi sẽ cung cấp phương tiện giao thông cho các bạn.”
Tổ chương trình gây rối. Đây đúng là thử thách dành cho đàng trai, nếu anh không thành công tìm ra đàng gái, như vậy việc này sẽ là một loại đả kích đối với quan hệ của bọn họ.
“Tổ chương trình thật sự biết gây chuyện, nhưng mà tôi thích xem, khà khà, xem thử Lục Úc hiểu Tô Chi đến mức độ nào.”
“Úc Úc có làm được không? Năm người mười tay đấy.”
“Có chút không dám xem, sau khi rắc rối kết thúc thì gọi tôi.”
Trên sóng bình luận tranh cãi vô cùng sôi nổi.
Đạo diễn hỏi, “Lục Úc, cậu chấp nhận thử thách chứ?”
Lục Úc, “Chấp nhận.”
Anh và Tô Chi ở bên nhau lâu như vậy, có thể nhận biết được mùi của cô, dù bịt mắt cũng có thể biết người nào là cô.
Tô Chi hỏi trước, “Phương tiện giao thông mà các anh cung cấp là gì thế?”
Tham gia nhiều chương trình như vậy rồi, Tô Chi đã biết rõ mánh khóe của tổ chương trình, chuyện này phải học cách hỏi rõ ràng trước, tránh bị bọn họ lừa tiếp.
Đạo diễn, “…”
Không tin bọn họ như vậy sao?
Đạo diễn, “Xe du lịch.”
Tô Chi gật đầu, “Ok, vậy thì ổn.”
Đạo diễn, “…”
Nhiệm vụ chính thức bắt đầu.
Lục Úc nhận miếng vải đen mà nhân viên đưa cho bịt lên mắt, đợi đạo diễn nói bắt đầu.
Đạo diễn bảo năm nhân viên nữ đi lên, thay Tô Chi xuống.
Đồng thời đưa cô xem tin nhắn điện thoại.
“Nếu cô phối hợp với cách chơi của tổ chương trình, sau khi Lục Úc thử thách thành công, có thể cộng thêm 2 điểm cho các cô.”
“Chơi lớn như vậy, phần thưởng có phải hơi ít rồi không?”
Tô Chi không sợ Lục Úc không nhận ra cô, tổ chương trình muốn kiếm chuyện, cô chơi cùng với bọn họ thôi.
“Cộng thêm 3 điểm nữa hoặc cho chúng tôi hai phiếu ăn.”
Yêu cầu này không quá đáng chút nào, đối với tổ chương trình mà nói, có thể hoàn thành rất dễ dàng.
Đạo diễn, “…”
Ông ấy tự nhận thử thách này thực sự rất ác, sơ suất một cái sẽ chia cắt cặp đôi.
Cuối cùng Tô Chi cũng giành được phiếu ăn buổi tối. Tốt rồi, cơm tối vô tình đã được giải quyết.
“Chi Chi giỏi quá, thích xem cô ấy lột bộ lông của tổ chương trình.”
“Ha ha ha, tôi cũng thích nhìn dáng vẻ bất lực của đạo diễn.”
“Phải nói hai bọn họ rất tin tưởng đối phương.”
“Các chị em, bắt đầu rồi, bắt đầu rồi.”
…
Lục Úc đi về phía trước dưới sự nhắc nhở của đạo diễn.
Năm cô gái đứng trước mặt anh đều là nhân viên của tổ chương trình, đỏ mặt nhìn Lục Úc càng đi càng gần.
Tình tiết bắt tay với nam thần trong tưởng tượng của bọn họ đã không xảy ra, bởi vì sau khi Lục Úc đi lên trước không đưa tay ra, mà đứng nguyên tại chỗ đang suy tư gì đó.
Sau đó anh không dừng lại, cứ tiếp tục đi qua từng nhân viên nữ, cho đến khi đi qua hết tất cả mọi người.
Anh nói, “Tô Chi không ở trong này.”
Đạo diễn, “…”
Chơi quá trớn rồi!
Anh lại có thể hoàn thành nhiệm vụ dễ dàng như vậy.
Đạo diễn, “Cậu chắc chắn chứ?”
“Chắc chắn.”
Lục Úc tháo vải đen xuống, thích ứng với ánh sáng một lúc, đảo mắt nhìn trong đám đông một vòng, ánh mắt tập trung vào Tô Chi.
Anh mỉm cười đi về phía cô.
“Tìm thấy em rồi!”
Tô Chi bất giác đưa tay ra nắm lấy tay anh, đây là lần đầu tiên bọn họ nắm tay nhau khi tham gia chương trình giải trí, khiến fan cặp đôi phấn khích chết đi được.
“A a a! Nắm tay rồi, kết hôn sẽ không còn xa chứ?”
“Wow! Cảnh này ngọt ngào quá đi, một người dám thử thách, một người dám tin.”
“Thần tượng hình như thật sự hẹn hò nhỉ? Có chút xíu mất mát.”
“Nếu đối tượng hẹn hò của thần tượng là Tô Chi, tôi chúc phúc cả hai tay.”
Quan điểm của fan cặp đôi khác với fan của Lục Úc và Tô Chi, phía trước là người muốn đè đầu hy vọng bọn họ ở bên nhau, phía sau là thái độ để xem thế nào.
Lục Úc hoàn thành nhiệm vụ dễ dàng, nhận được điều kiện đi xe du lịch đến đảo Tư Gia Lạc, ngoài ra còn nhận được phiếu ăn tối.
Đạo diễn cảm thấy lần sau cần phải tăng thêm độ khó mới được.
Tô Chi và Lục Úc ngồi trên xe du lịch, trên đường đi đã chụp rất nhiều ảnh, nhấp vào Oficial Weibo của đại quân cặp đôi, có một nơi là khoảng sân thuộc về cô và Lục Úc.
Bọn họ có thể tuỳ ý chia sẻ những chuyện thú vị cuộc sống thường ngày của mình ở đây, thu hút fan cặp đôi.
Sau khi Tô Chi dò hỏi Lục Úc, đã chọn vài bức ảnh xinh đẹp để đăng, chưa được 10 phút, Weibo đã hơn nghìn lượt chia sẻ.
Ảnh chụp chung của hai người được các blogger truyền khắp nơi, dùng làm video nhiều nơi ở nền tảng A Đẩu, đề cao tình yêu của hai người.
Còn có fan cặp đôi là họa sĩ vẽ một bức tranh tuyệt đẹp cho bọn họ, đăng lên nhóm fan lập tức bán hết sạch.
Còn có fan lấy hai người làm nhân vật chính viết một cuốn tiểu thuyết trực tuyến, cốt truyện đủ loại tình tiết ngọt ngào, các fan vừa đọc vừa cười đầy thích thú, la hét vỗ tay khen ngợi.
Đợi đến khi Tô Chi và Lục Úc đến đảo Tư Gia Lạc bằng xe du lịch, hai người lại tiếp tục chụp ảnh, đăng lên Weibo.
Fans lại tiếp tục được ăn kẹo, vui mừng không thôi, cứ như đón Tết vậy.
Fans của Tô Chi và Lục Úc vốn không sụp hố, nhưng nhìn thấy giới thiệu của fan cặp đôi trên mạng, bọn họ vào xem xong cũng thấy rất ngọt ngào, từ từ chấp nhận.
Bởi vì Tô Chi không phải ngôi sao, chỉ là học bá mười môn phối hợp mà bọn họ hâm mộ, vì vậy cô yêu đương thì bọn họ cũng sẽ không phản đối quá mức.
Fans ở lại của Lục Úc đều là fan sự nghiệp, tương đối mà nói là khá lý trí, vì vậy đối với chuyện mà anh hẹn hò cũng dễ chấp nhận hơn.
Các fan trên mạng giống như đang đón Tết vậy. Ảnh mà hai người đăng lên còn chưa đến 1 tiếng đồng hồ đã được chia sẻ và thích hơn 10 ngàn, trực tiếp hoàn thành nhiệm vụ cho bọn họ.
Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, thời gian còn lại tuỳ bọn họ sử dụng.
Phong cảnh hòn đảo rất đẹp, người đến đây du lịch cũng khá nhiều.
Tô Chi và Lục Úc cũng thong thả tản bộ dọc theo con đường ven vịnh, ngoại hình xuất sắc của cả hai thu hút rất nhiều ánh mắt của mọi người. Một vài khách du lịch nhận ra bọn họ, ở trong đám đông hét tên của bọn họ và chào hỏi.
Hai người thân thiện đáp lại.
Lúc đi dạo dọc theo vịnh, cả hai bắt gặp một cô bé. Dường như cô bé bị lạc, một mình ôm búp bê ngồi dưới đất khóc.
“Đứa trẻ đó sao thế nhỉ? Chúng ta qua đó xem thử.”
“Ừ.”
Tô Chi và Lục Úc đi đến, đứng trước mặt cô bé dịu dàng hỏi.
“Bé ơi, sao một mình em ở đây? Bố mẹ đâu rồi?”
Cô bé có vẻ sợ người lạ, ôm lấy con búp bê rụt rè nhìn bọn họ, cứ khóc không nói gì.
Trẻ con kiểu này khó đối phó nhất.
Tô Chi nói, “Chúng ta đợi ở đây, nếu bố mẹ cô bé vẫn không quay lại thì chúng ta báo cảnh sát đi.”
“Để anh hỏi cô bé thử.”
Lục Úc ngồi xuống, giống như làm ảo thuật lấy ra một viên kẹo, nằm ở trong lòng bàn tay.
“Bạn nhỏ à, em biết kẹo trong tay anh biến ra thế nào không?”
Anh mỉm cười nhìn cô bé.
Cô bé lắc đầu, nhưng không mở miệng nói chuyện.
“Anh có thể biến ra một cái nữa, có muốn xem không?”
Có lẽ cô bé cảm nhận được ý tốt, gật đầu.
Lục Úc bật cười, lấy viên kẹo trong tay đưa cho cô bé trước, sau đó đưa hai bàn tay không đến trước mặt cô bé.
“Nhìn kĩ nha.”
Cũng không biết anh làm thế nào, chắp hai tay trước ngực, vung đại một cái, lại xoè lòng bàn tay ra, có hai viên kẹo nằm yên trong lòng bàn tay.
“A, kẹo.”
Cô bé mở to mắt, ngạc nhiên đến quên cả khóc.
Tô Chi cũng kinh ngạc nhìn Lục Úc, không ngờ anh lại biết làm ảo thuật.
Các fan cũng kinh ngạc.
“Vãi chưởng! Thần tượng học ảo thuật từ lúc nào thế? Sao tôi không biết?”
“Thần tượng dịu dàng quá, ước gì hồn xuyên* vào cô bé.”
*魂穿 Hồn xuyên: hồn xuyên không vào thân xác khác.
“Tôi muốn được hồn xuyên vào kẹo trong túi của thần tượng, ở bên cạnh anh ấy mỗi ngày.”
…
Lục Úc đưa kẹo cho cô bé.
“Muốn biết làm thế nào anh biến ra kẹo không?”
“Muốn ạ.” Cô bé từ từ gật đầu, khuôn mặt nhỏ vẫn toàn nước mắt.
Lục Úc lấy khăn giấy lau mặt cho cô bé, động tác rất nhẹ nhàng.
“Vậy em nói cho anh trước, tạo sao một mình em ở đây? Người lớn đâu?”
Đã có bước đệm trước đó, cô bé cảm nhận được ý tốt, cũng từ từ thả lỏng.
“Bố mẹ cãi nhau rồi, em không tìm thấy bố mẹ.”
“Hu hu hu, có phải bố mẹ không cần em nữa không ạ?”
Đang nói dở thì cô bé lại khóc lên, giống như thế giới đổ sụp vậy.
Lục Úc nhẹ nhàng nói, “Sẽ không đâu, em dễ thương như vậy, bọn họ không nỡ, em biết nhà ở đâu không?”
Cô bé lắc đầu, lại nói, “Em biết số điện thoại của mẹ ạ.”
Có số điện thoại thì dễ xử lý rồi, Lục Úc đã gọi điện cho mẹ của cô bé dưới sự cung cấp của cô bé, nói tình hình của cô bé với người mẹ, bảo cô ta nhanh đến đón cô bé.
Người phụ nữ bảo bọn họ đợi một chút, lập tức đến ngay.
“Đỉnh nhờ, thật là… bọn họ làm bố mẹ kiểu gì thế? Để đứa trẻ nhỏ như vậy lạc ở đây?”
“Bố mẹ bất cẩn kiểu này thật sự rất nhiều, cũng may đứa bé gặp được Úc Úc và Chi Chi. Nếu không lỡ xảy ra chuyện gì, bọn họ mới là người khóc!”
Cư dân mạng lên án bố mẹ vô trách nhiệm với cô bé, cũng tự nhắc bản thân họ sau này cảnh giác đừng xảy ra chuyện như vậy.
Tô Chi và Lục Úc ở cạnh cô bé ngắm phong cảnh trên hòn đảo, có Lục Úc khuyên bảo, chưa được bao lâu cô bé liền trở nên hoạt bát hơn, cười ngọt ngào với bọn họ.
Fans lại lần nữa thốt lên.
“Cảnh này giống một gia đình ba người quá. Tôi tin thần tượng nhất định sẽ là một người bố rất tốt.”
“Điều này còn phải nói? Thần tượng thật sự rất dịu dàng với cô bé, sau này con của anh chắc chắn sẽ được cưng chiều như công chúa.”
“Chuyển cục dân chính đến cho các bạn, các bạn nhanh chóng kết hôn đi!”
Fans còn vội vàng hơn bọn họ, ngày nào cũng giục cưới.
Khoảng một tiếng sau, người phụ nữ mới vội vã chạy đến, nét mặt có chút nhếch nhác, đối mặt với Tô Chi và Lục ÚC vẫn rất lịch sự nói cảm ơn.
“Cảm ơn hai vị, tôi thật sự không cố ý bỏ rơi con bé, tôi quên mất.”
Người phụ nữ ôm lấy cô bé với khuôn mặt đầy áy náy, “Mẹ xin lỗi con, sau này mẹ sẽ chăm sóc con thật tốt.”
Người phụ nữ lại cảm ơn bọn họ lần nữa rồi bế đứa bé đi.
Cô bé vẫn lưu luyến nhìn Lục Úc, thoát khỏi tay mẹ, chạy đến tặng con búp bê cho anh.
“Anh trai, đây là búp bê mà em thích nhất, tặng cho anh đấy. Sau này em lớn rồi, có thể làm cô dâu của anh không?”
“Không được nha, anh trai đã có người muốn lấy rồi.”
Lục Úc mỉm cười từ chối, nắm lấy tay Tô Chi.
Cô bé có chút tủi thân muốn khóc, người phụ nữ đi đến bế cô bé lên.
“Thật xin lỗi, con bé không hiểu chuyện, chúc hai vị tân hôn vui vẻ.”
“Không sao.”
Lục Úc chỉ coi như cô bé nói đùa, cùng Tô Chi đứng nhìn hai mẹ con rời đi.
Phòng phát sóng trực tiếp thì oanh tạc vì lời nói vừa rồi của Lục Úc.
“A a a! Chính chủ lại phát đường rồi, con trai Úc nói có người muốn lấy rồi, sau đó nhìn về phía Chi Chi. Các chị em còn nghi ngờ gì nữa, hai người họ chắc chắn đang hẹn hò!”
“Tôi cũng thấy vậy! Mặc dù bọn họ không nói là người yêu, nhưng thông qua những hành động này còn không đủ chứng minh tất cả sao?”
“Đỉnh quá! Lần đầu tiên trong đời đu cặp đôi đẩy thuyền thành công rồi! Tôi vui quá ha ha ha!”
Fan cặp đôi lại lần nữa quẩy hết mình, mà fan từng người nhìn thấy mấy cảnh bong bóng màu hồng này, cũng dần bắt đầu đẩy thuyền cặp đôi của hai người.
Nếu đã không thể dập tan, vậy thì tham gia vào!
Mỗi ngày vui vẻ ngọt ngào, bọn họ rất thích xem!
*
Khi trở về nhà, trên một con dốc, họ gặp được bà cụ đi đứng bất tiện đang ngồi thu dọn đồ đạc dưới đất.
Hai người đến giúp dìu bà cụ lên, rồi nhặt đồ đạc bỏ hết vào túi, đưa lại cho bà cụ.
“Cảm ơn nhé chàng trai và cô gái, các cháu là khách đến du lịch sao?”
Bà cụ nói tiếng địa phương, Tô Chi nghe không hiểu, vẫn là Lục Úc lên trước giao lưu, cô thì ở bên cạnh lắng nghe.
Sau khi tiếp xúc, bà cụ nhiệt tình bảo bọn họ đến nhà bà ấy chơi, còn nói muốn mời bọn họ ăn cơm tối.
Bà cụ đi lại có chút bất tiện.
Lục Úc hỏi ý Tô Chi rồi cùng đưa bà cụ về nhà, cũng cách nhà bọn họ không xa lắm, ở giữa chỉ cách mấy ngôi nhà.
Trong nhà chỉ có bà cụ và ông cụ ở nhà, con trai, con dâu và cháu trai không ở đây.
Thường ngày bà cụ rảnh rỗi sẽ đến đồng hoa lấy hạt giống, thỉnh thoảng sẽ bày hàng ở ven đường bán một ít hoa.
“Nhiều hoa quá!”
Trong vườn trồng đủ các loại hoa, nở vô cùng xinh đẹp, còn có thể ngửi thấy mùi hương thơm mát.
“Đây đều là những loại hoa tôi trồng lúc rảnh đấy, nếu các cháu thích có thể hái thoải mái.”
Lời của bà cụ được Lục Úc nói lại cho Tô Chi.
Cô nghĩ đến một khoảng trống không trong vườn, hái mấy bông về trồng cũng được nè.
“Hay là chúng ta lấy một ít về trồng?”
Đề nghị của Tô Chi được Lục Úc đồng ý, nhưng tổ chương trình không đồng ý.
“Không thể như vậy, hoa của các bạn trồng cần phải dùng điểm để mua.”
Tô Chi lập tức nói, “Đạo diễn, đây là ông không đúng rồi. Lúc các anh nói quy tắc cũng không nói là không thể nhận được ở nơi khác. Chúng tôi chỉ lấy chút giống hoa để trồng, không có ở lại ăn cơm.”
Đạo diễn, “…”
Hóa ra cô còn muốn ở lại ăn cơm.
Quy tắc cũng thực sự không nói những điều này, để bọn họ lợi dụng sơ hở, cuối cùng vẫn thỏa hiệp để bọn họ lấy một ít giống hoa, nhưng không thể ở lại ăn cơm.
“Ha ha ha, tôi thích xem cảnh khách mời hãm hại đạo diễn.”
“Thực sự rất sướng khà khà, cơ hội không dễ dàng gì mới nhận được, làm nhiều một chút.”
“Quả nhiên người có tình yêu vận may không tệ nha, tôi cũng học tập các thần tượng.”
…
Tô Chi và Lục Úc vô tình đi dạo một chuyến, ai ngờ bội thu.
Về đến nhà cũng gần đến giờ ăn cơm tối, hai người dùng phiếu ăn đổi lấy cơm tối, sau khi ăn xong thì lấy giống hoa vùi vào đất.
Đợi ngày mai sau khi xới đất rồi sẽ gieo lại.
Sau đó tắm rửa, ngủ một giấc chờ vấn đề khác.
Hai người tích luỹ được mười mấy điểm, đổi một cái giường, chăn, đã tiêu hết sạch.
Chỉ đợi ngày mai làm nhiệm vụ nữa rồi đổi tiếp.
Đây là cuộc sống ở chung hiếm hoi của hai người, cũng là cảnh mà cư dân mạng muốn nhìn thấy.
“Chỉ có một cái giường! Sẽ có cảnh mà tôi muốn nhìn thấy chứ? Mắt lấp lánh.”
“Loại chuyện này không phù hợp cho trẻ em, VIP cao quý của tôi có thể xem không?”
“Đừng tắt phát sóng trực tiếp nha, tôi có thể xem các bạn cả buổi tối.”
…
Tô Chi tắm xong ra ngoài, mặc một bộ đồ ngủ màu tím, hoa văn ở phía trước là một con gấu, vô cùng dễ thương, làm cho khí chất cả người cô cùng dễ thương theo.
“Anh có thể đi tắm rồi.”
Cô nói với Lục Úc, “Nước nóng có hơi nóng đấy, anh cẩn thận chút.”
“Ừ, máy sấy tóc cho em, cần giúp không?”
Máy sấy tóc của Lục Úc đã trốn thoát khỏi sự kiểm tra của tổ chương trình.
“Không cần đâu, anh đi tắm đi.”
Tóc của Tô Chi dài đến ngang vai, dài hơn trước kia một chút. Tóc cô ít, rất dễ sấy khô.
Sự từ chối của cô khiến fan đau đớn không thôi.
“Lục Úc à, đừng hỏi, trực tiếp tấn công chứ!”
“Tấn công đi!”
…
Lục Úc đành phải gật đầu, đi vào phòng tắm.
Lúc anh tắm, cảnh liền quay đến chỗ Tô Chi. Cô sấy tóc, buộc qua loa, ngồi trên sô pha suy nghĩ tối nay ngủ thế nào.
Kết cấu của ngôi nhà này là một phòng ngủ, một phòng khách, một phòng bếp và một phòng vệ sinh, diện tích không lớn lắm, hai người ở cũng thích hợp.
Nhưng bây giờ cô và Lục Úc đang ghi hình chương trình, chắc chắn không thể công khai ngủ cùng một giường, sẽ tạo ra ảnh hưởng xấu.
Bởi vì không đủ điểm, cho nên không đổi thêm được sô pha.
Bây giờ là mùa hè, trải chăn nằm dưới đất cũng được, nhưng ngủ trên nền nhà không thoải mái lắm.
“Đang nghĩ gì thế?”
Cô mải suy nghĩ, không để ý Lục Úc đã ra ngoài, nghe thấy tiếng nói liền quay đầu lại.
Đúng lúc Lục Úc cúi xuống, khoảng cách giữa đầu cô với anh chỉ còn khoảng một ngón tay cái.
Hai người không nhúc nhích, bong bóng màu hồng xung quanh lập tức nổi lên.
Trong lúc không để ý, dường như Lục Úc lại đẹp trai hơn rồi, mùi đàn ông trên người cũng càng đậm hơn.
Tô Chi nghĩ.
Tối nay Tô Tô trông có vẻ đáng yêu và dễ thương lạ thường.
Lục Úc nghĩ.
Hai người đều nảy sinh một loại rung động muốn hôn nhau, nhưng vẫn cố nén lại trước ống kính.
Điều này khiến fan thất vọng chết mất.
“A a a a a! Đừng lùi! Lục Úc hôn cho tôi!”
“Hôn hôn hôn đi! Đã đến đây rồi, không hôn thì có lỗi với bầu không khí này lắm!”
“Chắc chắn sẽ không hôn, ở trước ống kính mà.”
Bọn họ thực sự không hôn, dừng lại một phút mới tách ra, mỗi người ngồi trên ghế, khuôn mặt ửng đỏ, vốn đã nóng rồi, lúc này càng nóng hơn.
“Khụ, chi bằng chúng ta làm chút gì đó?”
“Ý anh là, chúng ta lên kế hoạch sắp xếp hành trình ngày mai.”
Câu trước Lục Úc có hơi lỡ lời, liền vội vàng sửa lại.
Tô Chi lại không nghĩ nhiều.
“Được đấy.”
Hôm nay bọn họ ra ngoài đi dạo, cũng để ý đến phong cảnh khắp nơi của hòn đảo nhỏ, còn có siêu thị, sạp hàng, chợ bán thức ăn v.v…
Sống ở đây nửa tháng, biết rõ một chút mới có lợi.
Tô Chi lấy sổ và bút ra, cùng Lục Úc ngồi lên kế hoạch cho hành trình ngày mai.
Không có tình tiết kích thích, bình luận trên sóng bình luận giảm đi rất nhiều. Một số cư dân mạng chạy đến phòng phát sóng của Từ Yên Lý và Vương Đồng Đồng, Chu Kính và Nghiêm Nhã.
Vốn nghĩ rằng cảnh ở chung của Tô Chi và Lục Úc rất bình thường, hai nhóm còn lại càng hơn thế, đã sống cuộc sống dưỡng lão rồi, ôm bình giữ nhiệt ngồi trên sô pha tán gẫu, xem tivi.
Sau khi cư dân mạng chạy sang, rồi lại chạy về, vẫn nên xem Tô Chi và Lục Úc lên kế hoạch cho ngày mai thì hơn.
Trong phòng có camera, khi đi ngủ bọn họ sẽ tắt nó.
Lên kế hoạch xong, thời gian cũng đã đến khuya, bọn họ nói tạm biệt với cư dân mạng.
“Mọi người ngủ ngon, mai gặp.”
Cư dân mạng gào khóc.
“Mới 12 giờ mà! Nói chuyện một lúc nữa đi!”
“Đừng tắt camera nhé, tôi vẫn muốn xem các bạn ngủ thế nào mà?”
“Đừng nghĩ nữa, về tắm rửa ngủ đi, các bảo bối ngủ ngon.”
“Úc Úc và Chi Chi ngủ ngon, ngày mai gặp.”
“Ngày mai gặp.”
Dù cho fan khóc thét như thế nào, Lục Úc vẫn trực tiếp tắt camera, không còn phát sóng trực tiếp làm phiền, hai người thoải mái hơn nhiều.
“Đợi sau này, hai người chúng ta đi du lịch, muốn làm cái gì thì làm cái đó.”
Lần này tham gia chương trình cũng là vì từ từ công khai mối quan hệ của cả hai.
“Được, chọn một thời tiết thích hợp rồi xuất phát, chuyến du lịch thuộc về hai người chúng ta.”
Lục Úc nắm lấy tay cô, dựa vào người cô, chậm rãi nói về ngày tháng sau này.
Đang nói dở thì bầu không khí trở nên quấn quýt, hơi thở mập mờ một lần nữa bao trùm căn phòng.
Lục Úc cúi đầu hôn Tô Chi.
Rất lâu sau, hai người mới buông ra.
“Tối nay ngủ thế nào?”
Một giường, mỗi người một nửa cũng không phải là không thể.
Lục Úc cố ý hỏi cô, “Em muốn ngủ thế nào?”
“Cái giường đủ lớn, mỗi người một nửa.”
Tô Chi cảm thấy ngủ dưới đất thì không thoải mái lắm.
Lục Úc sờ tóc cô, khẽ nói, “Em ngủ trên giường, anh thích ngủ dưới đất.”
Tô Chi, “Anh nghiêm túc?”
“Ừm.”
Sau khi nhận được sự chắc chắn của Lục Úc, Tô Chi lại hiểu anh hơn một chút, hoá ra anh còn thích ngủ dưới đất.