Cô rất ngạc nhiên hỏi thăm tình hình.
Tô Quân Bạch ho mấy cái, “Thì như thế đó, uống cà phê xong rồi rời đi, không có gì để nói.”
Đúng là không nói chuyện, sau khi Sát Lệ Na nói những gì anh muốn nói, anh bị chỉnh không biết nói gì, ở lại ngẩn ngơ uống cà phê.
Uống cà phê xong cả hai mỗi người một đường, anh lái xe trên đường về thì gặp được cô, có vẻ ván trượt bị hỏng, chuẩn bị bắt taxi thì anh lái xe qua đó.
Cứ coi như trả lại ân tình mà cô ấy giúp chặn bát nước nóng.
“Lên đi, tôi tiễn cô.”
“Là anh ư, không cần đâu, tôi đã gọi xe rồi.”
Sát Lệ Na nói chưa được bao lâu, xe đã đến rồi.
Cô vẫy tay, “Tạm biệt.”
Một trong số những lần hiếm hoi Tô Quân Bạch bị cùng cô gái từ chối nhiều lần như vậy, anh nhớ rõ cô rồi.
Loại chuyện mất mặt này anh không muốn nói ra, trực tiếp nghiền nát trong bụng.
“Em nghe bố mẹ nói cô gái này là tuyển thủ trượt tuyết, còn giành được giải thưởng, là một cô gái rất ưu tú.”
Tô Chi cũng từng nhìn thấy ảnh của cô gái trong điện thoại của mẹ, khuôn mặt có thiên hướng đẹp lạnh lùng, phong cách ăn mặc thời trang tiên phong, trông rất đẹp.
“Hình như là vậy, anh cũng không rõ.”
Ban đầu Tô Quân Bạch không muốn biết về đối phương, tất cả thông tin mà anh biết về Lệ Sát Na là từ những gì người khác nói.
Ông cha đều là vận động viên cấp quốc gia, từ nhỏ cô đã được bồi dưỡng trở thành tuyển thủ Thế vận hội, lựa chọn một chuyện mà bản thân yêu thích để cố gắng làm, có một thành tích không tồi.
Tô Chi thấy anh hai có vẻ không muốn nói nhiều, không phải là khát khao kiếm tiền vẫn to hơn yêu đương đấy chứ?
Vậy thì tiêu rồi.
Nếu anh hai thực sự sống độc thân, cô cũng có trách nhiệm một nửa trong đó. Cô không nên truyền quá nhiều cách nghĩ kiếm tiền cho anh.
“Chuyện này không trách cậu ấy, duyên phận của cậu ấy có thể vẫn chưa đến, đợi đến lúc cậu ấy thực sự thích một người, trái tim không thể kiềm chế được chuyện muốn kiếm tiền hay là yêu đương.”
Lục Úc cũng như vậy, trước kia vẫn chưa thích Tô Chi, anh chưa bao giờ suy nghĩ đến chuyện kết hôn, thậm chí còn từng nghĩ quyết không tạm bợ, luôn suy nghĩ sống độc thân.
Sau khi yêu Tô Chi, trái tim liền rối bời. Anh không thể kiểm soát được nỗi nhớ nhung, không thấy cô sẽ nhớ, thấy rồi chỉ muốn tiếp tục ở cạnh cô.
Đây chính là tình yêu, tình yêu mà anh chưa bao giờ trải qua.
Tô Chi nghiêng đầu nhìn anh, “Nghe thì có vẻ anh rất có kinh nghiệm nhỉ?”
Lục Úc cười nói, “Đúng vậy, trước kia vẫn chưa gặp được em, suy nghĩ của anh và cậu ấy khá giống nhau, còn muốn sống độc thân cả đời.”
Tô Chi cười, “Ôi trời, vậy anh phải cảm ơn em thu nhận anh rồi.”
Lục Úc gác cằm lên vai cô, “Vâng, tối nay anh sẽ cảm ơn em thật cẩn thận.”
*
Sau khi chuyến trăng mật kết thúc, cuộc sống của Tô Chi và Lục Úc từ từ trở lại trạng thái bình thường.
Tô Chi đã chơi rất lâu, cảm thấy mình sắp hoang phế luôn rồi, cô lựa chọn đi làm.
Mặc dù gia đình không muốn để cô đi làm, nhưng lựa chọn của cô, bọn họ nên tôn trọng.
Những năm gần đây Lục Úc không nhận đóng phim, sau khi anh chấm dứt hợp đồng với công ty, đã thành lập phòng làm việc Lục Úc, Chu Huy chọn từ chức và đi theo anh.
Hai người hợp tác nhiều năm như vậy, đối với thói quen sống và phong cách làm việc của đối phương đều hiểu rõ, điều quan trọng nhất là bọn họ ở chung hòa hợp và thoải mái.
Giai đoạn đầu phòng làm việc thành lập, việc tuyển nhận nghệ sĩ đều là anh và Chu Huy tuyển chọn. Thỉnh thoảng Chu Huy không có gì làm cũng sẽ ra ngoài đi loanh quanh tìm người có triển vọng để phỏng vấn.
Lục Tiểu Ca tìm một số người xuất chúng có khả năng xử lý công việc cho anh, cùng nhau giúp đỡ vượt qua giai đoạn đầu của phòng làm việc mới.
Lúc Tô Chi không bận việc cũng sẽ đến giúp, tuyển nghệ sĩ mới.
Với tên tuổi của Lục Úc, có rất nhiều người nghe tin đến phỏng vấn, chỉ có điều đa phần người là đến chung vui, người thực sự ở lại rất ít.
Tháng 11 sẽ có một cuộc thi tuyển chọn nhóm nhạc nam, Chu Huy tìm được một nhóm thành viên gồm sáu người tham gia, bọn họ có 3 tháng huấn luyện.
Lâm Mạt ở trong giới trang điểm đã có tiếng tăm nhất định, sau khi cô biết chuyện này, định qua đó giúp, nhận trang điểm cho 6 người. Từ vòng sơ khảo đến khi cuộc thi kết thúc, cô đều sẽ đi theo suốt.
“Việc trang điểm của mấy người bọn họ giao cho tớ, cậu cứ yên tâm đi, tớ nhất định sẽ trang điểm cho họ đẹp trai mê hồn.”
Tô Chi nói, “Tớ tin tay nghề của cậu.”
Lâm Mạt cảm thán, “Phải nói bây giờ thần tượng đang phát triển rất tốt nha, sự nghiệp thành công, vợ đẹp bên cạnh. Khi tớ theo đuổi thần tượng chưa bao giờ nghĩ đối tượng mà anh ấy kết hôn sau này lại là chị em của tớ.”
Tô Chi cười nói, “Chuyện mà cậu chưa bao giờ nghĩ tới còn nhiều lắm, cậu và giáo sư đó thế nào? Phát triển đến bước nào rồi?”
Lúc đầu Lâm Mạt vẫn say mê chia sẻ việc theo đuổi sự nghiệp vĩ đại của cô ở trong nhóm, gần đây tiết lộ ít đi, cũng không biết tình hình cụ thể của bọn họ.
“Đến tay cũng chưa từng nắm, con người này của anh ấy quá cứng nhắc.”
Lâm Mạt thở dài, “Anh ấy thực sự là người vô cùng đoan chính, đối với mọi người cũng cực kỳ lịch sự, một chút hành động vượt quá cũng không có. Tớ không biết xấu hổ theo đuổi anh ấy lâu như vậy, cũng không biết anh ấy có xem tớ là bạn hay không nữa?”
Tô Chi hiếm khi thấy cô lộ ra vẻ lo lắng này, “Ban đầu hai cậu không phải nói chuyện rất tốt sao?”
“Khá tốt, nhưng thảm thì vẫn thảm, quan hệ của tớ và anh ấy cũng dừng lại ở đó.” Lâm Mạt chống cằm ở trên bàn, “Đã lâu như vậy rồi, quan hệ của bọn tớ vẫn không phát triển thêm một bước.”
Cô cảm thấy năng lực xã hội của mình khá mạnh, hễ là người từng ở cạnh đều sẽ làm bạn với cô, quan hệ cũng sẽ đột nhiên tăng lên.
Nhưng con người này của Nghiêm Quý Thâm quá giữ lễ, hoàn toàn không cho con gái quá nhiều cơ hội.
“Vậy cậu vẫn thích anh ấy chứ?”
Tô Chi hỏi cô, “Nếu thích anh ấy thì tiếp tục theo đuổi, nếu cảm thấy mệt rồi thì buông tay.”
Cuộc sống mà, đương nhiên phải vui vẻ sống mới là điều quan trọng nhất.
“Thích chứ, nhắm mắt lại, những gì nghĩ trong đầu đều là anh ấy.” Lâm Mạt nhàn nhạt nói, “Tớ thấy tớ gặp khó khăn rồi.”
Người bạn trai mà cô từng tưởng tượng trước đây là người lấp lánh giống thần tượng vậy, một chàng trai biết hát, nhảy và chơi nhạc theo trào lưu.
Chưa bao giờ nghĩ rằng có một ngày sẽ thích kiểu người như Nghiêm Quý Thâm vậy, hoàn toàn không hợp với tính cách của cô, nhưng cô vẫn cứ thích.
“Nếu đã thích, vậy cậu cứ cho bản thân một cơ hội nữa, cố gắng thử.” Tô Chi nói, “Hẳn là khó có ai từ chối được một cô bạn gái hoạt bát, xinh đẹp như cậu.”
Lúc đầu cô và Lâm Mạt làm bạn cũng là vì thích tính cách của cô ấy, giống như hạt dẻ cười vậy.
“Chi Chi, đây là lần đầu tiên cậu khen tớ sau khi trưởng thành đó.” Lâm Mạt phấn chấn, “Không sai, người xinh đẹp như tớ, không ai sẽ từ chối làm bạn với tớ. Tớ không tin tớ không tóm lấy được anh ấy.”
Tô Chi thấy cô ấy tràn đầy sức sống, cười một cái, “Cố lên.”
“Tớ cố gắng hết sức.” Lâm Mạt nắm tay.
“Đúng rồi, Chi Chi, cậu và thần tượng tính khi nào sinh con?”
“Thêm một thời gian nữa đi.”
Lục Úc nói rằng muốn trải qua thế giới hai người nhiều ngày hơn với cô.
Tô Chi cũng chưa chuẩn bị làm mẹ, mà bây giờ sự nghiệp rất bận rộn, đợi ổn định sẽ bàn sau.
Khi Lục Úc không bận cũng sẽ ở phòng làm việc tự mình dạy các thành viên vũ đạo.
Tô Chi ngồi một bên nhìn, mặc dù hai người không nói chuyện, nhưng kiểu giao tiếp bằng ánh mắt kia cũng khiến cho các học viên ăn một chút cơm chó.
Bọn họ nói chuyện trong thầm kín, “Tình cảm của sếp và vợ sếp tốt ghê!”
“Tất nhiên rồi, thực ra tôi cũng đang đẩy thuyền cặp đôi của họ, thấy bọn họ chung sống với nhau tôi lại tin vào tình yêu.”
“Tình yêu gì?”
“Anh Chu, không có gì?”
Chu Huy bước vào, nói với bọn họ, “Thời gian các cậu lên sân khấu không còn nhiều, phải nắm bắt thời gian luyện tập, cố gắng vì một tương lai tốt đẹp cho bản thân, cũng đừng phụ lòng đào tạo của sếp.”
“Anh Chu, chúng em biết rồi.”
“Chúng em nhất định sẽ cố gắng.”
Phòng làm việc ngoại trừ đưa học viên tham gia tuyển chọn nhóm nhạc nam, còn có một vài nghệ sĩ khác tham gia đóng phim truyền hình, người mẫu catwalk, ca sĩ v.v.., mọi người đều là người mới, không thể thiếu sự năng động.
Thời gian gần đây Lục Úc bận rộn hẳn, sự nghiệp của bản thân, còn có việc của phòng làm việc, hôm nay đột ngột có tình huống bất ngờ, rạng sáng anh mới quay về.
Đèn ở phòng khách vẫn sáng, anh nhìn thấy Tô Chi làm tổ ở trên sô pha.
Anh chợt thấy đau lòng, bước tới, nhặt chăn lên để đắp cho cô, lúc bế cô lên, cô đã tỉnh giấc.
“Anh về rồi?”
“Ừm, lần sau anh về muộn thì đừng đợi anh, em ngủ trước đi.”
Lục Úc bế cô lên lầu.
Tô Chi ngáp một cái, “Không sao, em cũng đang bận việc, đang làm thì ngủ quên mất.”
Cô chà ngực anh một chút, “Không biết chuyện thế nào? Gần đây vẫn luôn dễ buồn ngủ.”
“Cơ thể không thoải mái sao? Ngày mai đến bệnh viện khám thử?”
Lục Úc sờ trán cô một cái, nhiệt độ bình thường, có lẽ là yếu tố khác.
“Không khó chịu, chỉ là dễ buồn ngủ, không sao.” Tô Chi đẩy anh, “Anh mau đi tắm rồi đi ngủ sớm.”
“Em không muốn đi bệnh viện, anh bảo bác sĩ gia đình đến khám.”
Đối với sức khoẻ của cô, Lục Úc không muốn qua loa, lúc nào cũng phải chú ý sức khoẻ của cô.
“Đừng làm phiền ông ấy tới đây, hay là đến bệnh viện đi, tiện thể kiểm tra sức khoẻ.”
Mỗi năm Tô Chi đều sẽ kiểm tra sức khoẻ, nếu ngày mai đi nhân tiện làm một cái.
“Được, ngủ sớm, ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.”
Sáng sớm hôm sau, Lục Úc và Tô Chi đến bệnh viện. Bệnh viện này có vốn đầu tư của nhà anh, trưởng khoa quen biết anh, rất nhanh đã sắp xếp bác sĩ khám bệnh cho bọn họ.
Tô Chi kiểm tra sức khoẻ trước, trong lúc chờ kết quả, thì đi kiểm tra sức khoẻ với Lục Úc. Cảnh hai người xuất hiện ở bệnh viện bị phóng viên ngồi chầu chực chụp lại được.
Ánh mắt anh ta tức khắc phát sáng, hai người này chính là điểm nóng của giới giải trí, đôi vợ chồng ngọt ngào chiếm hầu hết lượng truy cập của giới giải trí. Nếu lấy được tư liệu trực tiếp, tin tức của anh ta chắc chắn sẽ bùng nổ.
Bọn họ kết hôn cũng được mấy tháng rồi, bây giờ xuất hiện ở bệnh viện, không phải là có con chứ?
“Cái này đúng là có khả năng, tôi sắp phát tài rồi.”
Anh ta chụp ảnh hai người, lại lén vào bệnh viện muốn hỏi thăm tin tức, tuy nhiên anh ta không nhận được tin tức hữu ích gì.
Những bức ảnh này cũng đủ rồi, có thể ké một đợt lượng truy cập.
Tối hôm nay anh ta đã đăng bài Weibo Tô Chi và Lục Úc có con.
Có ảnh có sự thật, đã thu hút đông đảo chú ý của cư dân mạng. Bọn họ sôi nổi bình luận xem chuyện này là sự thật hay không.
“Là thật hay giả vậy? Tô Chi thật sự có thai?”
“Cũng không phải không có khả năng nhé. Bọn họ kết hôn được một thời gian rồi, có thai cũng rất bình thường.”
“Đúng thế, tôi kết hôn hai tháng đã có thai rồi, nói không chừng Chi Chi cũng vậy, trường hợp này khả năng rất lớn.”
“Nếu là sự thật vậy thì đúng là quá tuyệt, mong chờ đứa con của bọn họ, nhất định là một bé cưng vô cùng xinh đẹp.”
“Tôi chúc phúc trước.”
“Tôi vào Weibo thần tượng hỏi thăm tình hình trước, có phải là thật không?”
Có một phần cư dân mạng vào Weibo của Tô Chi và Lục Úc, hỏi thăm hai người sự thật của chuyện này nhưng không nhận được câu trả lời.
Do fan cặp đôi của hai người rất nhiều, về một chút chuyện của bọn họ cũng có thể lên hot search, không bao lâu tin tức Tô Chi và Lục Úc có con liền lao lên hot search.
Điều này khiến fans không khỏi phấn khích, còn chuyện gì tốt đẹp hơn việc cặp đôi theo đuổi đến với nhau, kết hôn, sinh con chứ?
*
Tô Chi và Lục Úc kiểm tra sức khỏe xong, sau khi lấy được kết quả kiểm tra, được bác sĩ cho hay, “Chúc mừng cô đã có thai.”
“??”
Tô Chi và Lục nghe thấy thông tin này đều hơi đờ ra, bọn họ không muốn có con sớm như vậy.
Nhưng bây giờ điều bất ngờ đã đến.
Bác sĩ dặn dò, “Mang thai phải chú ý rất nhiều chuyện, đừng quá mức mệt mỏi, ít chơi điện thoại, nghỉ ngơi sớm chút, duy trì việc ngủ đủ giấc, cố gắng ăn nhưng thức ăn dễ tiêu.”
Người mà trưởng khoa sắp xếp, anh ta bèn dặn dò thêm mấy câu, nhìn Lục Úc nói, “Phụ nữ có thai không được tức giận, phải luôn luôn giữ tâm trạng tốt. Anh phải chú ý đến cảm xúc của cô ấy hơn, cố gắng đừng làm cho cô ấy tức giận.”
Anh ta thấy hai người đều có dáng vẻ kinh ngạc, mở miệng hỏi, “Anh chị còn có điều gì muốn hỏi không?”
“Tôi có thai rồi?”
“Đúng thế, đã 3 tuần rồi.”
Sau khi nhận được câu trả lời chắc chắn của bác sĩ, Tô Chi nhớ ra tháng này “bà dì” của cô vẫn chưa đến, từ trước tới nay thời gian “bà dì” đến không đều, cô không quá để tâm, đâu biết sẽ có thai.
Lục Úc cũng rất bất ngờ, hơn nữa rất tự trách. Chi Chi mang thai, vậy mà lại không phát giác gì, hai người còn từng sinh hoạt vợ chồng.
“Bác sĩ, sức khỏe của vợ tôi không sao chứ?”
Bác sĩ lắc đầu, “Không sao, phản ứng bình thường của mang thai.”
Nghe thấy không sao, Lục Úc liền yên tâm. Anh nhìn bụng của Tô Chi, chỗ đó vẫn bằng phẳng, nhưng bên trong đã có một sinh mệnh nhỏ.
Anh mặt mày rạng rỡ, “Chi Chi, chúng ta sắp làm bố mẹ rồi!”
Tô Chi cũng cười, “Ừm, nếu nó đã đến rồi, chúng ta sẽ vui vẻ chào mừng nó.”
Đứa bé này không nằm trong kế hoạch của hai người, nhưng nó đến rồi, cũng là món quà bất ngờ.
Sau khi về đến nhà, Lục Úc cẩn thận chăm sóc Tô Chi, luôn sợ sẽ làm cô bị thương.
“Anh không cần như vậy, không sao, cơ thể của em vẫn tốt mà.”
Từ khi xuống xe, Tô Chi liền được anh bế vào nhà, đặt trên sô pha, mọi thứ đều chuẩn bị tốt cho cô, ngay cả cơm tối cũng là tự anh nấu, công thức nấu ăn dinh dưỡng tìm được ở trên mạng.
“Không được, bây giờ em là yếu nhất, cũng là lúc cần chăm sóc nhất. Anh làm chồng của em, những chuyện này đều là điều nên làm.”
Lục Úc đã chuẩn bị bữa ăn bổ dưỡng cho cô, còn có những món mà cô thích ăn.
Tô Chi cười nói, “Được thôi, cho anh cơ hội thể hiện.”
Bé cưng này đến bất ngờ, không nằm trong kế hoạch của hai người, nhưng nó đã đến rồi, cũng là niềm vui bất ngờ.
“Chi Chi có thai rồi?”
Sự quan tâm và hỏi thăm từ gia đình và bạn bè, sau khi bọn họ nhìn thấy hot search, điều đầu tiên là đến hỏi thăm.
Tô Chi cũng không giấu giếm, cho bọn họ câu trả lời chắc chắn.
“Thật sự có bé cưng rồi?”
“Ừm, bác sĩ nói còn có thể giả ư?”
“Tuyệt quá, tôi đi chuẩn bị quà.”
Đối với sự xuất hiện của sinh mệnh nhỏ này, cả nhà đều tràn đầy chờ đợi và chăm sóc cẩn thận từng li từng tí.
Ông cụ Lục cũng vô cùng vui mừng, tạm thời không biết bé cưng là trai hay gái, ông cụ bảo người chuẩn bị hai phòng trẻ em, một phòng cho bé trai và một phòng cho bé gái.
Còn đặt mua đồ dùng quần áo em bé, đồ chơi trẻ em, lấp đầy cả một phòng.
Lục Tiêu Ca cảm thấy ánh mắt của ông nội quá cổ lỗ sĩ, chị ấy cũng đặt mua một phần riêng, lại chiếm cả một phòng.
Quan điểm của Du Gia Lý cũng không giống với bọn họ, ông ấy cũng mua đồ mà bé cưng dùng, tiếp tục chiếm cả một phòng.
Thậm chí cảm thấy những cái này vẫn chưa đủ, còn muốn tiếp tục mua thêm. Tô Chi và Lục Úc vội cản lại sự kích động mua sắm điên cuồng của bọn họ.
Bên này xem như là khuyên ngăn xong rồi, nhưng mẹ bọn họ cũng đang mua thêm đồ cho bé cưng, trong căn phòng tầng ba của biệt thự toàn là đồ mà bọn họ mua về.
“Những thứ này đủ rồi, cho dù mỗi ngày thay một bộ cũng không thể thay hết.”
“Không sao, mỗi ngày đều thay mấy bộ, không thích thì vứt đi.”
Tô Chi, “… Không được rồi, có nhiều tiền như này thì quyên góp cho vùng nghèo khó, cầu phúc cho bé cưng.”
“Cái này nhất định sẽ làm, cách đây không lâu chúng ta đã quyên góp một nghìn vạn rồi, những thứ này đều là món quà mà chúng ta tặng cho bé cưng sắp đến nhân gian, nhất định cần.”
Tô Chi, “…”
Điều này khiến cô không nói nên lời.
Ngoại trừ gia đình chuẩn bị quà ra, còn có Lâm Mạt và bạn bè cũng đến tặng quà, cho dù là gì, mua trước đã rồi nói.
Thế là căn phòng tầng ba không còn chỗ nào trống.
Chuyện Tô Chi mang thai đã thu hút sự xem trọng quá mức của gia đình, Hàn Huyên bảo cô về nhà ở, bà chăm sóc cho cô.
Ông cụ Lục cũng bảo cô về nhà cũ ở, bọn họ chăm sóc cho cô.
Đối với sự quan tâm của bọn, Tô Chi tiếp nhận bằng trái tim, nhưng cô có Lục Úc là đủ rồi, anh có thể chăm sóc tốt cho cô.
Tô Chi đã nói như vậy, bọn họ cũng không ép buộc. Nhưng mà mỗi ngày có thời gian, họ đều sẽ đến nhà cô thăm hỏi sức khỏe một lần, đưa đồ ăn bổ dưỡng và đồ dùng sinh hoạt v.v..
Cả nhà đều đang mong chờ sinh mệnh nhỏ sắp đến, cũng rất lo lắng cho sức khoẻ Tô Chi. Cô có chút không thoải mái, mọi người đều sẽ khó chịu theo.
Nhưng may mắn thay, phản ứng nôn nghén của Tô Chi không lớn, ngoại trừ ngủ nhiều ra, khẩu vị của cô vẫn rất bình thường, cuộc sống vẫn giống như trước đây.
Lục Úc rất vất vả. Từ sau khi cô mang thai, anh ngủ không ngon giấc, túc trực 24 giờ, chú ý đến tình hình sức khoẻ của cô.
Mới được 3 tháng, anh đã gầy hẳn đi.
“Ngủ sớm chút, không cần lo lắng quá, em không sao.”
Tô Chi sờ mặt anh một chút, “Anh gầy đi rất nhiều.”
“Vừa hay giảm cân.” Lục Úc bóp tay cô, “Có chỗ nào không thoải mái không?”
“Không có.”
Tình trạng cơ thể của Tô Chi không tệ, mỗi ngày đều tập thể dục, ăn uống điều độ, tâm trạng bình thản, thời gian mang thai có lẽ là khoảng thời gian cô thư thái nhất.
Lục Úc đáp, “Ừm, có đói bụng không? Muốn ăn gì?”
“Muốn ăn nho.” Tô Chi thấy anh đứng dậy, “Cùng đến phòng khách.”
“Ừ.”
Đến phòng khách, Lục Úc đi rửa nho. Tô Chi ngồi trên sô pha mở tivi, đúng lúc là chương trình tuyển chọn tài năng.
Trước mắt học viên phòng làm việc của bọn họ đều ở trong đội, không có ai bị đào thải.
Tô Chi không có việc gì làm sẽ lên Official Website để bỏ phiếu giúp bọn họ một tay.
Người biểu diễn tốt nhất là đội trưởng, hát nhảy toàn năng, có lẽ có cơ hội đi đến cuối cùng.
Lục Úc rửa nho xong đi ra, Tô Chi hỏi anh vấn đề này, “Anh cảm thấy đội trưởng thế nào?”
“Cũng được, cậu ấy có thể vào vòng chung kết.”
Lục Úc đổi kênh lúc Tô Chi đang ăn nho, là bộ phim mới của anh.
“Ban đêm không thích hợp xem tuyển chọn tài năng, xem phim của anh.”
Tô Chi sống chung với anh lâu như vậy, đã hiểu tâm lý của anh.
“Sao ngay cả đội trưởng mà anh cũng ghen?”
Lục Úc đáp, “Ừ, anh thích ghen.”
“Vậy sau này bé cưng ra đời phải làm thế nào?” Tô Chi trêu, “Cũng ghen với bé cưng?”
Lục Úc nghiêm túc suy nghĩ một lát, “Tuỳ thuộc vào tình hình.”
Đương nhiên con gái phải cưng chiều, con trai không nhất thiết phải chiều chuộng.
Tô Chi hỏi anh, “Anh thích con trai hay con gái?”
“Đều thích cả.”
Nhưng anh hy vọng là con gái hơn, con gái xinh đẹp giống Chi Chi vậy.