Vì đề phòng em gái và Lục Úc chạm mặt nhau, Tô Quân Bạch nói: "Chi Chi, chúng ta sang bên kia tìm, bên kia không có ai đến, nói không chừng có lá cờ."
Tô Chi gật đầu, đi cùng anh tới khu vực vui chơi, có nhiều du khách ở bên này, đều đang thưởng thức tác phẩm điêu khắc nhân vật trứ danh.
Bên này thực sự có lá cờ, Tô Chi nhìn thoáng qua một cái là thấy được, chỉ có điều là giả, tổ chương trình còn giấu rất nhiều lá cờ giả.
"Lừa đảo vậy, làm nhiều lá cờ giả như thế." Tô Quân Bạch đã tìm được mấy lá cờ, tất cả đều là giả.
Tô Chi cũng tìm được vài cái, cũng đều là giả: "Là rất lừa bịp."
Tổ chương trình lừa gạt người ta thế này, sau này các cô có cơ hội cũng sẽ lừa lại.
Mưa bình luận.
"Không biết vì sao? Tôi rất muốn cười, ha ha ha."
"Chắc chắn là tôi đang xem sự hiểu biết và tài năng giữa khách mời và tổ chương trình."
"Tổ chương trình thực sự lừa bịp, làm nhiều lá cờ giả như vậy."
"Ông xã và em gái cố lên nhé! Đừng từ bỏ!"
...
Hai anh em tìm khắp tất cả những tượng đá này, cuối cùng phát hiện lá cờ thật ở nơi hẻo lánh nhất.
"Chi Chi, anh tìm được rồi!"
Tô Quân Bạch phất lá cờ trong tay: "Mau mau, chúng ta chụp ảnh trước tượng hình người."
Tổ chương trình quy định chụp ảnh ở trước tên khu vực trứ danh để đánh dấu, tượng hình người cũng là khu vực nổi tiếng, các anh tìm được mà không phải tốn sức.
Tô Quân Bạch giơ điện thoại lên chụp mấy bức ảnh chung với Tô Chi, ngay cả khi chưa chỉnh sửa bức ảnh, biên tập tổ chương trình gắn dòng chữ, rồi đăng thẳng lên Weibo.
Mặc dù bức ảnh không được chỉnh sửa chỉn chu, nhưng giá trị nhan sắc của hai người trên mạng vẫn giết mọi người trong nháy mắt.
Fan hâm mộ của Tô Quân Bạch đã hết món ăn tinh thần từ lâu, lần trước em gái Tô Chi đăng một bức ảnh của hoa trắng nhỏ, sau đó đã xóa mất, số người không lưu lại trong các cô đều hối hận muốn chết.
"Rốt cuộc lương thực cũng đến rồi, các chị em tranh thủ thời gian lưu lại đi!"
"Đã lưu vào bộ sưu tập của tôi."
"A a a! Giá trị nhan sắc của hoa trắng nhỏ và em gái thật là tuyệt! Tôi rất yêu!"
"Đã lưu."
"Giá trị nhan sắc đẹp đẽ của ông xã tăng mạnh, tiện tay chụp mà cũng đẹp như thế."
"Em gái cũng không kém nha! Sướng chết tôi rồi! Hu hu hu."
…
Chỉ trong chốc lát như vậy, số bình luận dưới Weibo Tô Quân Bạch mới đăng đã hơn một nghìn.
Fan hâm mộ khác cũng nghe tin chạy đến rối rít lưu ảnh lại, sợ xảy ra tình huống xóa ảnh như lần trước.
...
Tô Quân Bạch tươi cười: "Chi Chi, chúng ta hoàn thành nhiệm vụ rồi!"
"Vâng." Tô Chi gật đầu, tỏ ý đã biết.
Tô Quân Bạch cảm thấy rất khó khăn, rốt cuộc anh đã thực hiện được nguyện vọng mang theo em gái bay.
Anh nói nhỏ: "Chi Chi, chúng ta còn một nhiệm vụ chưa hoàn thành."
Tô Chi lập tức hiểu: "Đi thôi."
Họ đã hoàn thành nhiệm vụ, ngoài quét khắp nơi Lư Sơn ra, tiếp theo đương nhiên là phá đám các khách mời.
Lúc hai người quay trở lại, đúng lúc gặp được An Lan Giai và An Nguyệt Nguyệt, họ cũng đang tìm lá cờ.
"Thầy An, cần chúng tôi giúp không?"
An Lan Giai dừng động tác: "Các cậu hoàn thành nhiệm vụ rồi sao?"
"Đúng vậy, đã chụp ảnh đăng Weibo." Tô Quân Bạch vô cùng đắc ý: "Tôi và em gái giúp chú tìm."
An Lan Giai: "Vậy thì cảm ơn."
Ông ta đã tìm rất lâu, cũng không tìm được lá cờ nào.
"Không cần khách sáo."
Tô Quân Bạch và Tô Chi liếc nhau một cái, lập tức hiểu ánh mắt của đối phương, họ sẽ thật lòng tìm lá cờ, nhưng mà tìm thấy thì sẽ giấu đi ha ha ha.
Tô Quân Bạch đi quấy rầy An Lan Giai, Tô Chi tới chỗ An Nguyệt Nguyệt: "Tôi tới giúp cô."
Thực ra là: Tôi tới giấu lá cờ giúp cậu.
An Nguyệt Nguyệt từng được Tô Chi giúp đỡ ở trường học, có thiện cảm với cô.
Cô ấy nói cảm ơn với giọng nhỏ: "Cảm ơn cô giúp tôi."
Không chỉ là tìm lá cờ, lúc trước còn giúp đỡ ở trường học, ngoại trừ trên người chị gái, lần đầu tiên cô ấy cảm nhận được ý tốt của người khác, cô ấy rất quý trọng phần thiện chí này.
Tô Chi: "..."
Đến khi cô biết được mục đích thực sự của tôi thì chắc có lẽ không muốn cảm ơn tôi đâu.
Đột nhiên cô có chút cảm giác tội lỗi.
Bỏ đi, các cô là gián điệp, không có trái tim.
"Không cần khách sáo."
Tô Chi tìm cùng An Nguyệt Nguyệt, phát hiện cô gái này rất yên tĩnh, tính cách cũng rất dịu dàng ngoan ngoãn, cho dù gặp chuyện cũng không tìm kiếm sự giúp đỡ.
An Nguyệt Nguyệt nhìn thấy một lá cờ kẹp trên cành cây, nhưng cô ấy không đủ cao, chỉ có thể nhảy lên để lấy, lúc lấy cờ xuống không cẩn thận dẫm lên đá, ngã trên đất.
Sau khi Tô Chi trông thấy, lập tức đến đỡ cô ấy dậy: "Không sao chứ?"
An Nguyệt Nguyệt lắc đầu: "Cảm ơn."
Tô Chi nhìn thấy vết thương trên tay cô ấy: "Tay của cô bị trầy da, tôi tìm nhân viên công tác xử lý giúp cô."
Cô còn nhìn thấy như có vết bầm màu xanh trên cánh tay của An Nguyệt Nguyệt, không phải do va chạm vừa rồi tạo nên?
"Cánh tay của cậu?"
"Tôi không sao, không cần xử lý." An Nguyệt Nguyệt kéo tay áo xuống, hai tay đan vào nhau nắm lấy cánh tay, có trạng thái bảo vệ bản thân.
Tô Chi nhíu mày, còn muốn nói điều gì đó, thì An Lan Giai chú ý tới tình hình bên này, đã đi tới.
"Nguyệt Nguyệt, tại sao tay của con bị thương?"
"Con không cẩn thận bị ngã." An Nguyệt Nguyệt rất muốn giấu vết thương đi, nhưng đã muộn.
"Vì sao không cẩn thận như vậy? Đi với bố."
An Lan Giai kéo tay của cô ấy đi tìm nhân viên công tác, cầm cồn đỏ, nước muối sinh lí, vải gạc trắng, tự mình xử lý giúp cô ấy.
Mưa bình luận.
"Tôi đã nói câu này tới phát chán rồi, nhưng tôi rất hâm mộ Nguyệt Nguyệt có người bố như An Lan Giai."
"Nam thần thật dịu dàng, cho dù là lúc trẻ hay là hiện giờ, không hề thay đổi chút nào."
"Người bố tốt đều là của nhà người ta, không liên quan tới tôi."
...
Ánh mắt của Tô Chi rơi trên người hai người, rõ ràng là cảnh vô cùng hài hòa, nhưng cô luôn cảm thấy có chỗ nào đó không thoải mái.
An Lan Giai cẩn thận dịu dàng như vậy, An Nguyệt Nguyệt không nên có thái độ thận trọng.
Tô Quân Bạch: "Chi Chi, em đang nhìn gì đấy? Anh đã làm xong rồi."
Anh thừa dịp An Lan Giai sang bên này đã giấu lá cờ thật tìm được ở nơi bí mật hơn, cực kỳ khó tìm.
Ha ha, hình như làm gián điệp rất thú vị.
Tô Chi lắc đầu: "Không có gì, bên này tìm xong rồi, chúng ta đi chỗ khác."
Tô Quân Bạch cũng đang có ý này, lại đi cùng em gái tới nơi tiếp theo, đúng lúc gặp được Lục Úc và Lục Vũ Điểm, hai người họ đang chụp ảnh trước khu phong cảnh, xem ra là đã hoàn thành nhiệm vụ.
Đã chậm một bước, Tô Quân Bạch hơi tiếc, không thể phá đám Lục Úc được.
Hai người lại tới chỗ Miêu Họa Họa, vẫn thừa dịp họ không chú ý bèn giấu lá cờ thật, nhưng mà chỉ một lá, họ đã tìm được một lá.
Miêu Họa Họa đã tìm mọi chỗ, nóng lòng muốn cạy đất ra, cứ thế mà không tìm được.
"Tổ chương trình cũng quá độc ác, rốt cuộc đã giấu lá cờ đi đâu rồi?"
"Chúng ta sẽ không tìm thấy thật ư?"
Từ sáng đến chiều, rốt cuộc cô ấy và Miêu Văn Quân đã tìm được lá cờ.
"Cuối cùng chúng ta cũng hoàn thành nhiệm vụ, quá khó khăn!"
Thực sự không dễ dàng, bởi vì ba nhóm khác đã hoàn thành nhiệm vụ, đang trò chuyện chơi đùa ở một bên.
Tổ chương trình cầm loa tuyên bố.
"Chúc mừng Tô Quân Bạch, Tô Chi, Lục Úc, Lục Vũ Điểm, Miêu Họa Họa, Miêu Văn Quân, An Lan Giai, An Nguyệt Nguyệt đã hoàn thành nhiệm vụ."
"Hạng nhất thưởng mười tệ."
"Thi Bách Thủy, Điền An An, quyết định nhiệm vụ thất bại, khấu trừ mười tệ tiền vốn."
Bởi vì Thi Bách Thủy và Điền An An đến trễ, không đi vào khu phong cảnh, bị xử thẳng là nhiệm vụ thất bại.
Bởi vì tổ chương trình không thể đợi hai người họ chậm rãi làm nhiệm vụ kiếm tiền rồi đi vào đánh dấu khu phong cảnh thêm được nữa, mọi người còn chín trạm thành phố phải đánh dấu.
*
Trạm thành phố tiếp theo là cổ trấn Tương Thủy, đây cũng là một khu phong cảnh du lịch trứ danh, hằng năm đều có rất nhiều du khách ghé thăm.
Tất cả khách mời ngồi lên xe buýt đi tới cổ trấn Tương Thủy, tổ chương trình tuyên bố quy tắc trò chơi một lần nữa.
"Cân nhắc đến việc mọi người tự tìm việc làm vô cùng khó khăn, chúng tôi thông qua thảo luận cùng quyết định, sau này để cho tổ chương trình chúng tôi đưa ra nhiệm vụ kiếm tiền."
Thấy sắc mặt mọi người thay đổi, ông ta lại tranh thủ thời gian nói thêm một câu: "Không khấu trừ tiền lãi của Cho dù là như thế, Tô Chi vẫn cảm thấy không mọi người, kiếm được bao nhiêu tiền đều là của chính mọi người."
dễ chơi, bị áp đặt bởi các quy tắc của tổ chương trình, họ chơi sẽ không sảng khoái.
Hơn nữa họ cũng không cảm thấy tìm việc làm khó khăn lắm, đây là một việc thực sự thú vị.
Họ cảm thấy thú vị, nhưng tổ chương trình không chơi nổi nữa.
Tô Chi lên tiếng: "Đạo diễn, các ông không cần lo lắng cho chúng tôi, chúng tôi có thể tự tìm việc làm."
Đạo diễn: "..."
Không phải là ông ta, ông ta không hề, là ông ta không chơi nổi nữa nên mới quy định như vậy.
Dĩ nhiên là Tô Quân Bạch giúp em gái: "Đúng vậy, đạo diễn, chúng ta là chương trình giải trí Cực Hạn, chính là muốn thử thách bản thân, dám thử thách."
Nếu như phải cần tổ chương trình đưa ra nhiệm vụ, họ phải dựa theo quy tắc làm việc, không có nghĩa là được tự do tự tại.
Đạo diễn: "..."
Hiện giờ có thể sửa thành tổ chương trình cố gắng để sinh tồn ha ha ha.
"Đạo diễn cũng vì suy nghĩ cho chúng ta, tôi cảm thấy đổi quy tắc cũng được." Điền An An thấy mọi người nhìn sang, lại nói thêm một câu: "Nếu như tất cả mọi người không đồng ý, tôi cũng suy nghĩ giống với mọi người."
Trong lòng cô ta càng đồng ý đổi quy tắc, bởi vì họ không may mắn như Tô Chi, luôn luôn gặp được công việc tốt.
Nhưng nếu nhận nhiệm vụ của tổ chương trình thì sẽ khác, tất cả mọi người đều giống nhau, trái lại cố gắng để hoàn thành là được.
Nhiệm vụ đánh dấu khu phong cảnh Lư Sơn, ngay cả đi vào mà cô ta và Thi Bách Thủy cũng không vào, quay trở lại làm nhiệm vụ tổ chương trình đưa cho cũng không kiếm được nhiều tiền lắm.
Miêu Họa Họa phát biểu suy nghĩ: "Tôi thế nào cũng được, nghe theo ý kiến của mọi người."
Cho dù là tự mình tìm công việc, hay là làm nhiệm vụ của tổ chương trình, độ hoàn thành của các cô đều không cao, cho nên làm cái gì cũng không quan trọng.
Đạo diễn: "Khụ khụ, không phải là tôi đang trưng cầu ý kiến của mọi người, mà tôi đang thông báo."
Rốt cuộc đạo diễn không nhịn được nữa phải lên tiếng, họ còn nói tiếp nữa, có phải còn muốn tiến hành bỏ phiếu lựa chọn nhiệm vụ hay không.
"Tất cả mọi người nghe rõ chưa? Không thì tôi sẽ nói lại lần nữa."
Thế là đạo diễn cầm loa nói, lặp lại quy tắc vừa rồi một lần nữa.
Tô Chi & Tô Quân Bạch: "..."
Đạo diễn không chơi nổi nữa sao?
Mưa đạn.
"Tôi cảm thấy đạo diễn thay đổi quy tắc, chắc chắn là bị hai anh em ép ha ha ha."
"Đạo diễn: Là tôi không chơi nổi nữa đấy, tôi muốn thay đổi quy tắc đấy, các người có thể làm gì?"
"Ha ha ha, người chị em phía trước, nói ra tiếng lòng của tổ chương trình."
"Khách mời thê thảm rồi, sau khi thay đổi quy tắc, chẳng phải là phải chịu giới hạn của tổ chương trình."
"Không cần sợ, dù sao Tiểu Bạch và em gái nhà tôi là đi bug trò chơi, họ sẽ không để cho tổ chương trình gài bẫy."
...
Sau khi quy tắc được thiết lập, nhiệm vụ đánh dấu khu phong cảnh thứ hai chính thức bắt đầu.
Đi xe buýt từ Lư Sơn đến cổ trấn Tương Thủy mất ba tiếng rưỡi, trên đường đi tổ chương trình tổ chức mọi người chụp một bức ảnh chung.
Câu chúc phúc là chúc chương trình giải trí Cực Hạn càng ngày càng hay, mọi người càng ngày càng nổi tiếng.
Bức ảnh chụp chung của mọi người được tổ chương trình đăng trên Weibo chính thức của Cực Hạn, fan hâm mộ gửi bình luận đầu tiên, còn có fan hâm mộ của các vị khách mời cũng tới đăng bình luận, không bao lâu sau ảnh chụp chung của nhóm khách mời trở thành từ khóa nóng.
Trên đường đến cổ trấn lần này, tổ chương trình cuối cùng cũng không làm chuyện kỳ quái, bởi vì bọn họ đang thảo luận nhiệm vụ đưa ra cho mọi người ở trạm thứ hai là cổ trấn, nhất định không thể để cho mọi người hoàn thành nhiệm vụ một cách tùy tiện.
Tô Chi không quan tâm đến những tâm tư đó của bọn họ, binh đến tướng canh, nước đến đất chặn, cô rất hiếu kì tổ chương trình có thể làm ra nhiệm vụ khó khăn đến cỡ nào.
Lâm Mạt nhắn tin cho cô, là bài ghi chép trong lớp hai ngày nay, cô xem một chút, cũng rất cẩn thận, xem ra gần đây Lâm Mạt đã chăm chú nghe bài giảng.
"Đã nhận."
Không lâu sau Lâm Mạt lại gửi một liên kết cho cô: "Chi Chi, đã có quyết định chụp ảnh đại sứ hình ảnh trường học, chính là cậu và Giang Thế Lâu, trung tuần tháng mười bắt đầu."
"..."
Nhận được tin tức này, tâm trạng Tô Chi không vui, cái quái gì vậy, chụp ảnh cùng nam chính, cô không muốn sống nữa sao?
Cô sẽ không làm, phải làm sao để từ chối công việc này.
Cô ngẩng đầu nhìn lướt qua Điền An An ở hàng ghế phía trước, nếu không thì để cho nữ chính vậy.
Trong cốt truyện nguyên tác nhân vật chụp đại sứ hình ảnh chính là nam nữ chính, không biết xảy ra vấn đề ở đâu, dẫn tới cốt truyện lần này xảy ra sự thay đổi.
Sau khi quyết định người chụp đại sứ hình ảnh trường học, sẽ công bố trên diễn đàn của trường, những bạn học thích dạo diễn đàn biết chuyện này đầu tiên.
Điền An An có nhân duyên tốt ở trường học, dĩ nhiên cũng có người nói cho cô ta chuyện này, cô ta nhìn thấy cái tin này, sắc mặt cũng thay đổi, tại sao lại là Tô Chi, không có Tô Chi, vị trí hoa khôi trường là của cô ta, cơ hội chụp ảnh với Giang Thế Lâu cũng là của cô ta.
Bình thường học sinh nam có mối quan hệ tốt với cô ta bênh vực kẻ yếu vì cô ta, nhìn thấy cái tin này, trong nội tâm cô ta càng ngày càng không bình tĩnh và khó chịu.
"An An, sao thế?" Thi Bách Thủy chú ý tới tình trạng của cô ta.
Điền An An cười gượng ép: "Không sao, Tô Chi là hoa khôi mới của trường cháu, cháu mừng cho cô ấy."
Vui mừng là giả, trái lại hâm mộ là thật.
Thi Bách Thủy không biết suy nghĩ của cô ta: "Vậy thì Tô Chi rất giỏi, xem ra học sinh nữ đều thích kiểu ngầu như Tô Chi."
Anh ta cảm thán khác biệt thời đại, thời đại bây giờ, chỉ cần có một khuôn mặt dễ nhìn, người thích nhiều không kể xiết.
"... Vâng." Điền An An càng đau tim hơn, tại sao ngay cả chú cũng khen Tô Chi, chẳng lẽ cô ta kém hơn Tô Chi sao?
Trên đường đi cô ta đều xem đi xem lại tin tức này, càng xem trong lòng càng khó chịu, đặc biệt là sẽ bỏ lỡ việc quay vở kịch trường quan trọng.
Không biết dựa vào Thi Bách Thủy thì cô ta có thể được diễn xuất trong vở kịch vườn trường này hay không, tóm lại cô ta muốn thử xem, không được chọn làm nữ chính, cô ta phải tranh vai nữ phụ.
Cuối cùng đã tới cổ trấn, thời gian khoảng chín giờ tối, toàn bộ thành phố đều được chiếu sáng trong ánh đèn, không khí thành phố cổ nồng đậm, vô cùng rung động.
Xe dừng ở trước một trang viên, nơi này cũng rất xinh đẹp, bên ngoài trồng đầy hoa.
Tô Chi đã tỉnh ngủ từ lâu, cô đang ngắm phong cảnh bên ngoài.
Mọi người chuẩn bị đứng dậy hoạt động, thì đạo diễn lên tiếng.
"Mọi người đi xe mệt nhọc vất vả, tổ chương trình đã chuẩn bị cơm tối cho mọi người, chỉ cần trả lời ba câu hỏi mà tổ chương trình đưa ra, mọi người sẽ có thể ăn bữa tối miễn phí."
Mọi người: "..."
Ô, tổ chương trình tốt bụng như thế từ lúc nào vậy?
"Câu hỏi gì? Ông hỏi nhanh đi?"
Hi vọng không phải là câu hỏi gài bẫy gì.
Đạo diễn: "Mời nghe câu hỏi đầu tiên, xin hỏi bố của bố của bố của bạn thì gọi là gì?"
"Đếm ngược ba mươi giây..."
Biết ngay tổ chương trình không tốt bụng như vậy.
"Ông cố."
Tổ chương trình còn chưa bắt đầu đếm ngược, đã có người giơ tay trả lời.
Mọi người nhìn sang, Tô Chi rất bình tĩnh trả lời câu hỏi.
Đạo diễn: "... Tô Chi trả lời chính xác "
Đạo diễn: "Mời nghe câu hỏi thứ hai, là một đoạn nhạc ngắn."
Tất cả mọi người im lặng, lắng nghe ca khúc tổ chương trình phát ra, là một điệu nhạc ngắn ngủi, ngay cả một câu ca từ cũng không có, hơn nữa điệu nhạc cũng rất lạ lẫm.
"Xin hỏi, bài hát này tên là gì? Ai là người hát?"
"Đếm ngược ba mươi giây."
Tô Chi không am hiểu âm nhạc, câu hỏi này, cô không trả lời được, im lặng chờ các khách mời khác trả lời.
"Hai chín, hai tám..."
Miêu Họa Họa: "Đây là điệu nhạc gì, hoàn toàn không có ấn tượng?"
Thi Bách Thủy: "Hình như tôi chưa từng nghe."
Điền An An: "Bài hát này tên là gì nhỉ? Âm nhạc rất quen thuộc, tại sao tôi không nghĩ ra được là ai?"
Cô ta nhớ cô ta đã từng nghe, nhưng mà không nghĩ ra là ai?
Tô Quân Bạch gõ đầu: "Là ai là ai là ai?"
Tô Chi lên tiếng để anh bình tĩnh: "Từ từ suy nghĩ."
Tô Quân Bạch vui mừng lên tiếng: "Tôi biết, Tiêu..."
""Bước chầm chậm" Tiêu Trường An hát."
Lục Úc nói ra đáp án này nhanh hơn Tô Quân Bạch một giây, sau khi nói xong thì quét mắt nhìn anh ấy một cái.
Tô Quân Bạch bị ánh mắt của anh cho làm tức chết, Lục Úc nói nhanh như vậy để làm gì?!
Đạo diễn: "Lục Úc trả lời chính xác."
Đạo diễn: "Mời nghe câu hỏi cuối cùng, xin hỏi thứ gì chỉ có thể tăng không thể giảm?"
"Tôi biết!" Tô Quân Bạch không chỉ giơ tay, mà anh còn đứng lên: "Là tuổi tác."
"Mỗi năm chúng ta đều tăng thêm tuổi, không thể giảm bớt."
Đạo diễn: "Tô Quân Bạch trả lời chính xác."
Mấy câu hỏi này nói khó cũng khó, nói đơn giản cũng đơn giản, hoàn toàn là so tốc độ trả lời.
Bởi vì họ trả lời đúng ba câu hỏi, nên tổ chương trình bao bữa tối, ngay ở trong trang viên này, họ đi vào, thì có một bàn đồ ăn ngon đang chờ họ.
"Tổ chương trình có lòng tốt từ lúc nào, không gài bẫy chứ?"
"Đừng có nói xui xẻo."
"Cho dù gài bẫy hay không, nhiều đồ ăn ngon như vậy, ăn trước rồi nói."
"Đúng đấy, tôi sắp chết đói rồi."
...
Đạo diễn: "..."
Quả thực là không gài bẫy, bởi vì bọn họ cũng đói bụng, trên đường đi này đều nghĩ biện pháp, đầu óc tiêu hao quá mức, nên khó chịu.
Mùi vị đồ ăn của cổ trấn nhạt và ngọt, Tô Chi ăn không quen lắm, cô thích đồ ăn hơi cay, buổi tối cô không ăn quá nhiều đồ ăn, nên đã ăn một bát cơm.
Buổi tối cũng ngủ ở trang viên, tổ chương trình đã nói chuyện với bên này, bố trí phòng cho mỗi người.
Phòng của Tô Chi và Tô Quân Bạch vẫn sát cạnh nhau như cũ, cô rửa mặt xong, làm hai bài thi, mười một giờ chuẩn bị lên giường đi ngủ.
Ban đêm cô nằm mơ, lại liên quan tới chuyện của anh hai cô, còn có tình tiết sau khi hết vai diễn của cả nhà cô.
Vào kỳ thứ hai trong cốt truyện nguyên tác, anh hai của cô đã thích nữ chính, đồng thời gióng trống khua chiêng theo đuổi cô ta, không hề có chỗ muốn che giấu.
Quan tâm cô ta, tặng quà cho cô ta, giúp cô ta hoàn thành nhiệm vụ, ra tay đánh nhau với khách mời nam khác vì cô ta.
Bởi vì thái độ tồi tệ của việc đánh nhau này, anh bị nhóm anti-fan mắng chửi lên hot search.
Cái gì mà không có tố chất, thô lỗ, tố chất thần kinh, cuồng bạo lực, cái gì mà toàn bộ mác xấu đều gán lên trên người anh.
Khoảng thời gian đó anh bị chửi rất thê thảm, fan hâm mộ giảm rất nhiều, danh tiếng, công việc đều rơi vào một thời kỳ vực thẳm, tất cả mọi người đều có thể tới giẫm đạp một cái.
Còn có chuyện lừa bán trẻ em mà họ bắt gặp ở cổ trấn, nữ chính có lòng tốt, xông lên cứu viện một cách liều lĩnh, không chỉ không cứu được người, suýt chút nữa đến cả bản thân cũng bị lôi kéo vào.
Khả năng vũ lực của anh hai vốn không cao, vì cứu cô ta, bụng bị thương, nằm trong bệnh viện một tháng, suýt chút nữa là mất mạng.
Nữ chính chăm sóc anh tận tâm tận lực, khiến cho anh càng lún càng sâu, càng tìm đường chết tranh giành với nam chính ở kỳ sau, vào ngày sinh nhật hai mươi mốt tuổi của anh, anh đã thành công làm bản thân bay màu.
Không bao lâu sau khi anh hai hết vai diễn, cô của nguyên tác cũng đối đầu với nữ chính, bị làm bia đỡ đạn, còn có cả nhà cô phá sản rồi bị hy sinh vô nghĩa.
Sau khi nhà họ Tô làm bia đỡ đạn hết vai diễn, tình cảm của nam nữ chính tăng lên một giai đoạn, mở ra đại pháp dịch chuyển thời gian, đến thẳng ngày nam nữ chính thi đại học.
Kỳ thi đại học năm đó nam chính là thủ khoa, còn nữ chính bị ốm vì quay phim, phát huy thất thường, thi được thứ hạng hơn năm mươi, một trường đại học trọng điểm.
Nam chính đỗ học viện âm nhạc, nữ chính đỗ học viện truyền hình điện ảnh.
Kịch bản chính thức bắt đầu mở rộng sang ngành giải trí, còn có tình cảm yêu đương của nam nữ chính.
Tô Chi nằm mơ cả đêm, kết cục của cô ở trong mơ cũng không tốt, trải nghiệm cái chết ở trong mơ một lần nữa, cả người cô đều không khỏe.
Ngày hôm sau thức dậy với hai mắt thâm quầng, hôm nay cô không muốn chạy bộ buổi sáng, nằm ở trên giường sắp xếp lại giấc mơ tối hôm qua.
Trong mơ anh hai bị hy sinh vô nghĩa ở ngày sinh nhật hai mươi mốt tuổi, bây giờ anh hai mươi tuổi rưỡi, mùng tám tháng giêng năm sau là sinh nhật của anh.
Nói cách khác, anh hai còn có ba bốn tháng là phải làm bia đỡ đạn, cô chỉ còn thời gian ba, bốn tháng để thay đổi anh hai, thay đổi hết tất cả.
Nghĩ ngợi lại nhức đầu.
Cô khó lắm mới được nằm ỳ trên giường, cho đến thời gian tổ chương trình quy định tập trung thì mới rời giường xuống tầng.
Trong điện thoại di động nhận được lời hỏi thăm ân cần của Lục Úc: "Hôm nay em không chạy bộ buổi sáng sao? Thấy không khỏe chỗ nào à?"
Tô Chi vừa xuống tầng vừa trả lời: "Không có, tối hôm qua nằm mơ nên không ngủ ngon, nằm ỳ trên giường."
Cô có chút mơ hồ, cô chưa từng mơ thấy Lục Úc ở trong mơ, trong cốt truyện nguyên tác cũng không hề có sự tồn tại của Lục Úc.
Siêu sao thần tượng nổi tiếng như anh, lại là đối thủ của anh hai cô, tại sao cốt truyện nguyên tác không hề nhắc tới anh.
Điểm này không khoa học, hoặc là trên người Lục Úc xảy ra chuyện gì đó, mới có thể khiến cho cốt truyện hiện giờ có thêm sự tồn tại của anh.
Lục Úc: "Ừm, vậy tối nay em nghỉ ngơi cho tốt."
Tô Chi: "Vâng."
Cô trả lời xong thì nhìn thấy Lục Úc trong đám người, cô vẫy tay với anh, xem như chào hỏi.
Lần này Tô Quân Bạch dậy trước em gái, cũng chuẩn bị xong bữa sáng cho cô.
Bữa sáng cũng là nhiệm vụ của tổ chương trình, anh thắng được.
"Chi Chi, sáng sớm đừng nghịch điện thoại, mau tới đây, đây đều là giang sơn anh chinh phạt cho em, ăn từ từ."
Tô Chi cất di động đi, đánh giá bữa sáng phong phú trên bàn, gật đầu: "Không tệ, anh, biểu hiện gần đây của anh được lắm."
Nếu như có thể luôn thể hiện thân thiện như thế, vậy thì cô sẽ thoải mái.
"Đó là dĩ nhiên, anh là ai, anh là anh của em, anh rất giỏi đấy." Tô Quân Bạch đưa cho cô một chai sữa bò, trông thấy quầng thâm trên mắt cô: "Chi Chi, có phải tối hôm qua em lại giải bài thi không?"
Anh ngồi xuống bên cạnh cô, dặn dò: "Anh nói cho em biết, thức đêm nhiều không tốt cho sức khỏe, sẽ sinh ra tinh thần không tốt, mập mạp, đầu trọc, làn da già yếu, nghiêm trọng hơn còn đột tử."
Tô Chi: "..."
Có thể đừng nguyền rủa em không, còn không phải bởi vì kẻ cuồng yêu đương là anh mà em trở thành thế này à.
Nhưng mà xem ra hiện giờ, cái miệng này của anh hai sau này chỉ sợ rất khó tìm được bạn gái.