Mục lục
Tham Gia Gameshow Cùng Anh Trai Nổi Tiếng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhóm khách mời thứ ba tới nơi là Miêu Họa Họa và mẹ của cô ấy là Miêu Văn Quân.

Hai người họ đi tới chào hỏi, được cư dân mạng đáp lại nhiệt tình.

Miêu Họa Họa cầm bánh quy tự làm đi tới, nói với Tô Chi: "Chi Chi, đây là bánh quy chính tay chị làm, em nếm thử đi, hương vị cũng không tệ lắm."

Cô ấy dùng một cái hộp quà nhỏ màu đỏ để đựng, hộp rất đẹp.

Kỳ trước Tô Chi đã giúp đỡ họ nhiều, cô ấy cũng rất thích Tô Chi, cho nên muốn cảm ơn một chút.

Người khác có lòng tốt tặng quà, đương nhiên Tô Chi sẽ nhận: "Cảm ơn chị, vậy em sẽ không khách sáo, em cũng có thứ này cho chị."

Cô lấy một cái ra: "Đây là bánh ngọt mẹ em làm, chị muốn ăn không?"

Miêu Họa Họa gật đầu: "Muốn!"

Tay nghề nấu ăn của Tô Chi tốt như vậy, chắc chắn mẹ cô ấy càng tốt hơn.

Tô Chi hỏi Miêu Văn Quân, bà ấy không ăn đồ ngọt, nên cô không đưa cho bà.

Lúc cô ngồi xuống, nhìn thấy ánh mắt tha thiết mong chờ của Lục Vũ Điểm đang nhìn chiếc bánh ngọt trong tay cô, Tô Chi nghĩ ngợi rồi đưa cho cậu ta một cái: "Muốn ăn không?"

Lục Vũ Điểm ngạc nhiên gật đầu liên tục: "Em muốn ăn! Cảm ơn chị Tô Chi."

Vừa khéo buổi sáng cậu ta không ăn gì, bánh ngọt nhỏ rất thơm, anh họ cậu ta không ăn thì thiệt quá.

Lục Úc: "..."

Bên cạnh và sau lưng anh đều đang ăn, mùi thơm ngọt ngào của bánh ngọt tràn ngập trong khoang xe.

Đột nhiên anh cảm thấy hơi đói.

Sau vai bị người ta chọc một cái, anh quay đầu lại.

Tô Chi đưa cho anh một túi bánh bích quy nhỏ: "Cái này không phải đồ ngọt, anh muốn ăn không?"

Trong túi cô được mẹ nhét rất nhiều đồ ăn vặt, khẩu vị món ngon nào cũng đều có, dựa theo tính cách thối tha đùa giỡn khách mời của tổ chương trình, sau khi bắt đầu ghi hình, không biết có vơ vét đồ ăn vặt của họ hay không, cho nên hiện giờ ăn nhiều một chút, cũng không có hại.

"Cảm ơn." Lục Úc nhận lấy, anh bị ảnh hưởng bởi mùi vị thơm ngon xung quanh, quả thật hơi đói bụng.

Tô Chi đáp lại anh bằng một nụ cười: "Không cần khách sáo."

Nếu đã đồng ý chăm sóc anh, dĩ nhiên cô nói phải giữ lời.

Lục Vũ Điểm mong chờ nhìn sang, Tô Chi cũng cho cậu ta một ít, được cậu ta khen đẹp như một đóa hoa.

Bầu không khí giữa ba người rất thân thiết, Tô Quân Bạch ôm cánh tay hừ một tiếng, tại sao em gái phải đối xử tốt với Lục Úc như vậy, còn chủ động cho cậu ta đồ ăn, anh không vui.

Thế là Tô Chi nhận được cái trừng mắt nhìn chằm chằm từ anh hai cô: "..."

Được thôi, anh hai lại nhỏ mọn, cô đưa đồ cho anh, biểu cảm của anh hai khôi phục vẻ xán lạn.

Tô Chi: "..."

Thật trẻ con, nhưng mà cũng rất dễ dụ, ôi chao.

Nhóm khách mời đến thứ tư là Điền An An và Thi Bách Thủy, trên đường đi họ bị kẹt xe, cho nên tới muộn một chút.

Thi Bách Thủy chào hỏi đơn giản với cư dân mạng và nhóm khách mời.

Điền An An không thể từ bỏ cơ hội xuất hiện này, cô ta cười ngọt ngào chào hỏi cư dân mạng: "Chào buổi sáng mọi người nhé, trôi qua một tháng, chúng ta lại gặp nhau rồi."

Fan hâm mộ của cô ta chạy đến rất nhanh: "Chào buổi sáng An cục cưng, lâu không nhìn thấy như vậy, em càng đẹp hơn."

"Tiên nữ nhỏ An An luôn rạng rỡ như thế, rất thích nụ cười của em, chữa lành rất tốt."

"Tôi cũng rất thích An An, mong đợi biểu hiện sau này của các em!"

...

Đương nhiên cũng có dân mạng khác cảm thấy thời gian Điền An An chào hỏi quá lâu, lấp mất thời gian họ xem nam thần nhà mình, yêu cầu cô ta nhanh nhanh chào hỏi xong, rồi tìm chỗ ngồi xuống.

Điền An An không thấy được bình luận của cư dân mạng, sau khi cô ta tính toán được kha khá thời gian rồi, mới mỉm cười rút lui, đi đến bên cạnh Thi Bách Thủy ngồi xuống.

Vị trí vừa khéo cách bên trái Tô Quân Bạch một lối đi nhỏ, Điền An An cũng chào hỏi từng người một.

Sau khi cô ta ngồi xuống thì nói: "Trong xe thơm quá, có hương vị thơm ngọt."

Dĩ nhiên trong xe thơm, họ vừa ăn xong bánh ngọt và bánh bích quy nhỏ.

Sau khi Miêu Họa Họa ở hàng sau nghe thấy, chủ động nói: "An An, tôi nướng bánh bích quy nhỏ, cô muốn ăn không?"

Bởi vì vấn đề thời gian, cô ấy không nướng nhiều, cho Tô Chi hơn phân nửa, bản thân giữ lại một chút, nên không chia cho những người khác.

"Nhìn bánh bích quy nhỏ rất đẹp, chắc chắn mùi vị cũng rất ngon, cảm ơn." Điền An An cầm hai miếng, cho Thi Bách Thủy một miếng.

Sau khi cô ta ăn xong, lại khen tay nghề của Miêu Họa Họa mấy câu, nhận được thiện cảm của fan hâm mộ Miêu Họa Họa.

Cô ta mở túi ra: "Tôi cũng mang đồ ăn ngon cho mọi người, bánh ngọt nhỏ tôi tự làm."

Cô ta cho Miêu Họa Họa trước, Miêu Văn Quân không ăn, tiếp theo đưa cho Tô Quân Bạch: "Tô Quân Bạch, anh muốn nếm thử không? Em cảm thấy mùi vị cũng không tệ lắm."

Tô Quân Bạch nhìn một cái, hình thức của bánh ngọt rất đẹp, còn đẹp hơn một chút bánh mẹ anh làm.

Anh sờ bụng, vừa mới ăn một cái nên không đói lắm, nhưng mà giữ lại ăn sau cũng được.

Tô Chi luôn chú ý đến Điền An An, thấy anh muốn ăn thật, cô rất muốn gõ đầu anh hai, xem anh đang suy nghĩ gì.

"Anh tôi ăn đồ ngọt dễ bị béo, anh ấy vừa ăn một cái rồi, không được ăn tiếp."

Cô nghiêng đầu mỉm cười nhìn về phía Tô Quân Bạch: "Đúng không? Anh?"

Rõ ràng biểu cảm của em gái rất thân thiện, Tô Quân Bạch lại cảm thấy sau lưng hơi lạnh, suy nghĩ muốn giữ lại bánh ngọt để tối nay ăn đã biến mất tăm hơi.

"Tôi không đói, nên không ăn thử nữa, cảm ơn."

Nụ cười của Điền An An cứng đờ: "... Vậy được rồi, không sao."

Cô ta lại hỏi Tô Chi, Tô Chi đáp lại cô ta: "Không cần, chúng tôi có."

Biết Tô Chi không thích mình, Điền An An cũng không tìm tai vạ, đến hỏi Lục Úc và Lục Vũ Điểm.

Lục Úc không ăn, trái lại Lục Vũ Điểm cầm hai cái: "Cảm ơn."

Cuối cùng cho đi hai cái, tâm trạng Điền An An mới tốt hơn chút: "Không sao, nếu cậu thích ăn, chỗ tôi còn."

Cô trở về chỗ ngồi xuống lần nữa.

Cư dân mạng xem phát sóng trực tiếp.

"Tại sao cảm thấy bầu không khí giữa Tô Chi và Điền An An không tốt lắm?"

"Hình như có chút, mỗi lần Điền An An nói chuyện với Tô Quân Bạch, biểu cảm của Tô Chi không tốt lắm."

"Nói như vậy thì, tôi cũng để ý tới, có thể là Tô Chi không muốn để cho Tô Quân Bạch tiếp xúc nhiều với con gái."

"Lầu trên nói có lý, nếu như tôi có anh trai đẹp trai như vậy, tôi cũng không muốn để con gái hằng ngày đi loanh quanh anh tôi."

"Tôi cũng muốn có anh trai đẹp trai như thế."

"Các chị em lầu trên, có phải các cô lạc đề rồi không."

...

Sự suy đoán của cư dân mạng gần đúng, Tô Chi thực sự không muốn để cho nữ chính tiếp cận anh hai của cô, dù sao đây cũng là việc quan trọng liên quan đến mạng sống.

Không bao lâu sau khách mời thay thế Dịch Kinh Hòa và Dịch Nhiên cũng tới.

Đạo diễn lên tiếng giới thiệu với mọi người: "Tôi giới thiệu một nhóm khách mời mới cho mọi người, sau này ca sĩ An Lan Giai và con gái của anh ấy là An Nguyệt Nguyệt sẽ là thành viên khách mời nhóm thứ năm của Cực Hạn chúng ta, mọi người hoan nghênh."

Tô Chi ngẩng đầu nhìn sang, trông thấy một người quen, An Nguyệt Nguyệt là cô gái bị người ta bắt nạt trong nhà vệ sinh ngày hôm đó.

Các khách mời khác cũng nhìn sang, họ biết An Lan Giai, nhạc sĩ kiêm ca sĩ rất nổi tiếng, sáng tác của ông ta đều tràn đầy tình cảm rất phong phú, cho dù là vui hay là buồn đều biểu hiện vô cùng tốt, có rất nhiều dân mạng thích bài hát của ông ta.

An Lan Giai cười chào hỏi mọi người: "Chào buổi sáng tất cả mọi người, tôi là An Lan Giai, đây là An Nguyệt Nguyệt con gái của tôi, rất vui gặp được mọi người ở đây, hi vọng chúng ta có được một hành trình tốt đẹp."

Mọi người vỗ tay hoan nghênh, Thi Bách Thủy xấp xỉ tuổi của ông ta, mặc dù không phải ở trong cùng một ngành, nhưng đã gặp ở nơi công cộng, họ quen biết nhau.

Thi Bách Thủy chủ động nói: "Thầy An, không ngờ anh sẽ đến, hoan nghênh."

An Lan Giai đi lên bắt tay anh ta: "Cảm ơn, đúng lúc gần đây tôi rảnh rỗi, muốn đưa Nguyệt Nguyệt ra ngoài giải sầu một chút."

Ông ta bảo An Nguyệt Nguyệt đi lên: "Đây là Thi Bách Thủy, con phải gọi cậu ta là chú."

An Nguyệt Nguyệt đi qua, chào hỏi anh ta với giọng nói nhỏ: "Cháu chào chú."

"Chào cháu, cô bé trông rất xinh đẹp." Thi Bách Thủy khen ngợi.

Điền An An ở bên cạnh trông thấy, cũng gật đầu, cười nói: "Đúng là rất xinh đẹp, Nguyệt Nguyệt rất giống thầy An."

Cô ta từng gặp An Nguyệt Nguyệt ở trong trường, tính cách của cô ấy rất kỳ lạ, hai người chưa từng nói chuyện.

Sự khen ngợi của cô ta làm cho sắc mặt An Nguyệt Nguyệt thay đổi, cô ấy chậm rãi rủ mí mắt xuống, không dám nhìn An Lan Giai.

Bố cô ấy ghét nhất người khác nói cô ấy giống ông.

Tô Chi nhìn An Nguyệt Nguyệt, phát hiện tình trạng của cô ấy thay đổi rất nhiều so với trước đó, bây giờ trên mặt cô ấy luôn mỉm cười, nhưng nụ cười kia không phát ra từ nội tâm.

Ít nhất cô không cảm thấy được An Nguyệt Nguyệt đang vui.

Miêu Văn Quân cũng chào hỏi ông ta, tất cả mọi người đều quen biết.

Tô Quân Bạch và Lục Úc không quá quen thuộc với ông ta, cũng chào hỏi đơn giản với ông ta.

Mưa bình luận.

"Trời ơi! Vậy mà tổ chương trình mời An Lan Giai tới, ông ấy rất ít khi tham gia chương trình giải trí, mong ngóng mấy kỳ rất lâu rồi, tôi rất thích ông ấy."

"Lúc còn bé tôi cũng thích nghe bài hát của An Lan Giai, bây giờ cũng thích, nhưng mà hai năm nay ông ấy không ra bài hát mới."

"Con gái ông ấy rất xinh đẹp, xinh xắn đáng yêu, nhưng mà không giống An Lan Giai lắm."

...

Bởi vì An Lan Giai và con gái của ông ta đến, cư dân mạng điên cuồng spam, cho đến khi đạo diễn tuyên bố quy tắc mới dừng lại.

"Hiện giờ toàn bộ năm nhóm khách mời đã đến đông đủ, sau đây tôi nói một chút về quy tắc của kỳ này."

"Ghi hình kỳ này như mọi người đã thấy, là chương trình giải trí du lịch, mọi người phải đến mười thành phố, hoàn thành nhiệm vụ dạo chơi đánh dấu các địa điểm tham quan nổi tiếng."

"Nguồn vốn khởi động của mỗi nhóm là hai trăm, trong chuyến du lịch sắp tới đây, mọi người cần dựa vào làm nhiệm vụ để lấy được tiền, có thể làm nhiệm vụ tổ chương trình đưa cho, cũng có thể tự mình tìm kiếm công việc kiếm tiền, mọi người có năng lực kiếm được bao nhiêu, chuyến du lịch sau này mới càng vui."

"Tổ chương trình chỉ phụ trách cung cấp con đường kiếm tiền cho mọi người, việc ăn cơm, ngủ nghỉ, vé vào điểm du lịch sau này đều do mọi người tự giải quyết."

"Mọi người nghe rõ chưa? Chỗ nào không hiểu thì có thể đặt câu hỏi?"

Ông ta đã nói rõ ràng như vậy, mọi người có chỗ nào mà không hiểu, mọi người hơi kinh ngạc, có phải là kỳ này chơi lớn quá rồi hay không.

Cư dân mạng cũng cảm thấy thế, nhưng mà chiếm đa số là xem kịch hay.

"Tổ chương trình thật là xấu xa, quy định từng cái một, nhưng tôi rất thích nhìn dáng vẻ liều mạng làm nhiệm vụ của các nhóm khách mời ha ha ha ha ha."

"Mười thành phố, nguồn vốn ban đầu hai trăm tệ, mặc kệ ăn, mặc kệ ở, mặc kệ vé vào cửa, tổ chương trình muốn hãm hại chết họ sao? Không hoàn thành nhiệm vụ thì làm thế nào? Lang thang đầu đường à?"

"Ha ha ha, xin lỗi, nghĩ đến cảnh đó tôi rất buồn cười."

"Nếu thực sự lang thang đầu đường, hot search của ngày hôm sau có phải là ngôi sao nào đó nghèo rớt mồng tơi, không có tiền ăn cơm, không có tiền tìm chỗ ở, ngủ ôm trời đất hay không."

"Không sợ, tổ chương trình còn đưa nhiệm vụ kiếm tiền mà, dầu gì tự họ ra ngoài tìm việc làm, hẳn là cũng kiếm được nhiều."

...

Quy tắc này thực sự tàn nhẫn, mười thành phố, hai trăm tệ, chẳng phải là tổ chương trình muốn nhìn họ thảm hại ở bên ngoài vì cố gắng kiếm chút ít tiền sao?

Tô Quân Bạch đã biết rõ sự lừa đảo của tổ chương trình: "Đạo diễn, nếu như chúng tôi không hoàn thành nhiệm vụ, cũng không có tiền thì làm thế nào? Các ông sẽ không để cho chúng tôi ngủ ngoài đường chứ?"

Anh và Chi Chi là gián điệp, hiện giờ các khách mời khác không biết, bước đầu tiên chính là che giấu thân phận, không thể để cho họ phát hiện.

Miêu Họa Họa nói tiếp: "Đúng vậy, đạo diễn, có phải nguồn vốn ban đầu có hai trăm tệ là quá ít không."

Đánh dấu du lịch mười thành phố, toàn bộ tiền trên người chỉ có hai trăm, toàn bộ hành trình đều phải tự kiếm tiền mới có thể nuôi sống bản thân, điều này cũng quá khó?!

"Nếu chê ít, mọi người có thể cố gắng làm nhiệm vụ kiếm tiền." Đạo diễn lạnh lùng vô tình: "Tôn chỉ của chương trình giải trí kỳ này của chúng ta là tự túc."

Chương trình giải trí Cực hạn vốn dĩ là thử thách cực hạn bản thân, mặc dù tổ chương trình bọn họ hơi lừa bịp, nhưng dù sao cũng cho họ hai trăm tệ.

Hai trăm tệ rất nhiều, đủ ngồi xe buýt trăm lần.

Tô Quân Bạch nhổ một câu: "Kỳ nào mà chúng tôi không phải tự túc, đạo diễn ông cho chúng tôi đủ chắc?"

Đạo diễn: "..."

Bug trò chơi này có thể nói ít vài câu đi được không.

Tô Chi cũng gật đầu phụ họa: "Anh tôi nói không sai."

Tổ chương trình thực sự rất lừa bịp, không cho họ tiền tiêu, lại muốn nhìn họ bẽ mặt.

Đạo diễn bị oán đến im lặng, đương nhiên người vui vẻ là các khách mời, vẫn là Tô Quân Bạch giỏi, câu nào cũng dám nói.

Có người hỏi: "Đạo diễn, kỳ này chúng ta chỉ có năm nhóm khách mời sao?"

Tất cả mọi người đều đã xem kỳ trước, đến cuối cùng cũng biết Bạch Lộ và Giang Thế Lâu là gián điệp của tổ chương trình.

Đạo diễn gật đầu: "Đúng vậy, Bạch Lộ và Giang Thế Lâu có việc không đến được."

Hai người họ không đến, vậy trong các khách mời kỳ này có gián điệp hay không, chắc chắn tổ chương trình sẽ không nói, dù sao cũng là chuyện trừng trị khách mời bọn họ.

Ánh mắt của mọi người lướt trên người nhau, suy đoán lẫn nhau.

Hai gián điệp lớn quang minh chính đại ăn bánh bích quy nhỏ, sau đó chậm rãi quay đầu nhìn về phía hai vị khách mời mới ở hàng sau.

An Lan Giai và An Nguyệt Nguyệt.

Ánh mắt của họ quá thẳng thắn, muốn phớt lờ cũng khó.

An Lan Giai cho rằng hai người họ có chuyện, chủ động hỏi: "Có vấn đề gì à?"

Sau một lúc lâu, hai người cùng lắc đầu: "Không có gì, chỉ nhìn xem thôi."

An Lan Giai: "..."

Chỗ này có phong cảnh nào mà nhìn?

Lục Úc và Lục Vũ Điểm ở hàng trước cũng xoay người nhìn xuống, nhận được câu hỏi của An Lan Giai, Lục Úc nói: "Nhìn xem."

An Lan Giai: "..."

Hai nhóm Miêu Họa Họa và Điền An An thấy tình huống này, cũng quay người nhìn sang, nhìn chằm chằm hai người họ mà nghĩ.

Nếu như kỳ này có gián điệp, các cô nghi ngờ là hai vị khách mời mới này: "Chúng tôi cũng nhìn xem."

An Lan Giai: "..."

Làm ông ta mơ hồ, ở đây có gì để nhìn???

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK