Sau khi anh đi, Tô Chi liền rời khỏi vị trí ban đầu, đến một con đường khác tìm nữ chính.
Không gặp được nữ chính, ngược lại gặp Lục Úc và Lục Vũ Điểm, bọn họ vừa mới hoàn thành nhiệm vụ check-in điểm tham quan cổ trấn, đang đi dạo mua đồ.
Lục Úc: "Tô Chi, sao chỉ có một mình em?”
Chẳng trách Lục Úc vô cùng ngạc nhiên, mỗi lần Tô Quân Bạch đều đi theo bên cạnh cô không rời nửa bước, giống như cặp song sinh dính liền vậy.
Tô Chi a một tiếng: "Anh hai em đang mua đồ ăn, các anh hoàn thành nhiệm vụ rồi sao?”
Cô báo nhiều món ăn như thế, có lẽ phải rất lâu sau anh hai mới có thể qua đây, nút thắt của cốt truyện này chỉ cần không có sự tồn tại của anh, anh sẽ không bị tổn thương.
“Hoàn thành rồi.” Lục Úc giơ đồ trong tay lên: "Muốn ăn bánh táo đỏ không? Mùi vị cũng không tệ.”
Anh vừa thử một miếng, nếp thơm mềm và ngọt, nhưng cũng không quá ngọt, vị cũng không tệ, một người không thể ăn đồ ngọt như anh cũng có thể chấp nhận.
“Cảm ơn.” Anh đã đưa đến tay rồi, Tô Chi liền nhận lấy: "Đúng là rất ngon, một lát em mua sẽ mua ít cho anh em.”
“Chị Tô Chi, ở đây của em vẫn còn, chị còn muốn ăn không?” Lục Vũ Điểm chào hỏi rất nhiệt tình.
Tô Chi xua xua tay: "Tạm thời không ăn, buổi trưa hai người đã ăn chưa?”
Nếu vẫn chưa, có thể ăn cùng với bọn cô, bởi vì cô đã gọi rất nhiều món.
Lục Vũ Điểm lắc đầu: "Chưa ăn đâu, buổi trưa tổ chương trình không mời cơm sao?”
Bọn họ vừa hoàn thành nhiệm vụ, đi loanh quanh ở bên này một chút.
Tô Chi: "Vậy buổi trưa ăn cùng với bọn chị đi, anh của chị đã mua rất nhiều đồ ăn ngon.”
“Được ạ.” Lục Vũ Điểm nghĩ rằng là Tô Chi nấu cơm liền vui vẻ đáp lại, nghe thấy những lời nói tiếp sau đã ngay lập tức ủ rũ: "Anh của chị bằng lòng không?”
“Ừm.” Tô Chi nói: "Vậy thì quyết định như vậy đi, chị còn có việc phải làm.”
“Cần giúp đỡ không?” Sau khi Lục Úc hoàn thành nhiệm vụ, cũng không có chuyện khác: "Không cần khách sáo.”
Tô Chi nhìn anh một lúc, chiều cao của Lúc Úc xấp xỉ với anh hai, nhưng có sức lực hơn anh hai, cũng mạnh mẽ hơn, nhìn thấy liền có cảm giác an toàn.
Lúc nghĩ đến hoả hoạn lần trước, Lục Úc khống chế bản lĩnh nhanh nhẹn của người đàn ông, rất nhiều lần giúp đỡ cô, hình như cũng được.
Bắt cóc trẻ em là đồng bọn gây án, cụ thể bao nhiêu người thì không biết, nhưng có thể bắt một người thì một người, cứ cho là trừ hại vì xã hội.
“Vậy cảm ơn.” Tô Chi để ý đến Lục Vũ Điểm đang ăn bánh ngọt, đứa trẻ này đừng đi theo, một lát đánh nhau sẽ không quan tâm đến em ấy.
“Tiểu Lục, em có thể giúp chị một việc không?”
Lục Úc: "Em nói đi.”
“…” Tô Chi nói với Lục Vũ Điểm: "… Em đang hỏi Tiểu Vũ Điểm.”
Lục Úc: "… Ồ.”
Được thôi, thì ra không phải nói chuyện với anh.
Lục Vũ Điểm vui vẻ gật đầu: "Được nhé, chị Tô Chi, chị muốn em giúp chị làm gì hả? Miễn là việc mà em có thể làm thì em đều giúp.”
Cậu cũng đã ăn rất nhiều đồ của Tô Chi rồi, vẫn luôn không có cơ hội cảm ơn cô, bây giờ chị Tô Chi chủ động tìm cậu, cậu phải biểu hiện thật tốt.
Tô Chi chỉ máy gắp gấu bông bên cạnh: "Chị muốn một con gấu bông Pikachu, em có thể gắp một con không?”
Trước đây cô đã gắp đồ chơi này, rất khó gắp được, cứ để cậu chơi ở đây một buổi chiều, đợi bọn họ hoàn thành nhiệm vụ rồi qua tìm cậu.
Lục Vũ Điểm đảm bảo: "Được nhé, em nhất định gắp con Pikachu cho chị Tô Chi.”
“Vậy thì cảm ơn.” Tô Chi đưa cho cậu một ít tiền, Lục Úc vỗ vỗ nhìn máy gắp thú: "Đi rồi.”
Lục Úc: "…Ừm.”
Chuyện gắp thú bông có độ khó như này mà giao cho Tiểu Vũ Điểm, hơi khó cho cậu rồi.
Cậu có thể gắp.
Tô Chi cảm thấy ánh mắt của cậu: "Làm sao vậy?”
“… Không sao.” Lục Vũ Điểm lắc đầu: "Chị muốn đi nơi nào đó?”
Bình luận.
“Tô Chi và Lục Úc đứng cùng nhau rất hài hoà đấy! Trai xinh gái đẹp thật dễ nhìn!”
“Tô Quân Bạch với Lục Úc là kẻ thù không đội trời chung, Tô Chi và Lục Úc ở cùng nhau vậy mà không tệ, không biết sau khi Tô Quân Bạch biết được là tâm tình gì?”
“Chi Chi không cần quản nhiều như vậy, muốn chơi với ai thì chơi với người đó, tốt nhất là với nhiều trai xinh gái đẹp.”
“Rất hiếu kỳ bọn họ đi làm cái gì, sẽ không đi làm loạn chứ hahaha.”
“Nói chính xác vậy ha ha ha, thực sự tôi còn rất mong đợi cảnh tượng này.”
…
Nơi có nữ chính Điền An An, chỉ là Tô Chi đã tìm hai con đường rồi, đều không nhìn thấy người.
Ở trên đường gặp phải Miêu Hoạ Hoạ cùng Tô Văn Quân đang tìm kiếm NPC.
“Chi Chi, các em hoàn thành nhiệm vụ rồi sao?”
“Hoàn thành rồi ạ.” Tô Chi hỏi cô ta: "Chị có nhìn thấy những khách mời khác không?”
“Lúc chị vừa đến đây, gặp phải thầy An và Nguyệt Nguyệt, bọn họ ở một con đường khác.” Miêu Hoạ Hoạ lại nói: "Không gặp được nhóm An An, em tìm bọn họ có chuyện sao?”
Tô Chi: "Không có gì, muốn tìm hỏi thăm tiến độ nhiệm vụ của các chị một tý.”
Miêu Hoạ Hoạ: "Các em sẽ không định quấy rầy bọn chị hoàn thành nhiệm vụ chứ?”
“…” Tô Chi: "Nếu chị muốn, em có thể thành toàn cho chị.”
“Cái đó thì lại không cần thiết, các em từ từ tìm, bọn chị đi làm nhiệm vụ trước.” Miêu Hoạ Hoạ và Miêu Văn Quân nhanh chóng biến mất trong tầm mắt của họ, giống như chỉ sợ bị bọn họ đuổi kịp vậy.
Tô Chi: "…”
Không cần chạy, yên tâm, cô không rảnh rỗi như vậy.
Bình luận.
“Hoạ Hoạ đây là bị lừa đến sợ rồi đi? Ha ha ha, chạy nhanh như vậy.”
“Chắc chắn sợ ấy mà, nếu là tôi cũng sợ, đây còn là chuyện lớn về việc có thể hoàn thành nhiệm vụ hay không.”
“Tôi không sợ, em gái Chi Chi đến lừa tôi đi, lừa thế nào tôi đều chịu đựng.”
“Nếu đối tượng là hoa trắng nhỏ và em gái, tôi rõ ràng cũng muốn bị lừa hahahahaha.”
“Ha ha ha các bạn thật hết thuốc chữa.”
…
Tô Chi nói: "Lục Úc, chúng ta đến con đường bên cạnh đi.”
Lục Úc gật gật đầu: "Được.”
Anh nghiêng đầu nhìn cô, luôn cảm thấy trên người cô có bí mật, biết rõ rất nhiều chuyện mà bọn họ không biết.
Hai người một trước một sau đi về hướng bên kia.
Ở trong đoàn người nhìn thấy Thi Bách Thuỷ, anh ta đang tìm NPC lấy manh mối, bên cạnh không có Điền An An.
Tô Chi liền đi đến: "Thầy Thi, chỉ có một mình anh sao?”
“Các em lại đây.” Thi Bách Thuỷ cười cười: "Bụng của An An khó chịu nên đi nhà vệ sinh, có lẽ sắp quay lại rồi.”
Lời nói của anh ta thốt ra không bao lâu, bên kia bỗng nhiên nổi lên bạo loạn, có người trong đám đông hét lên: "Mau báo cảnh sát, có người cầm dao muốn làm hại người!”
Hướng kia vừa khéo là đường mà Điền An An đi nhà vệ sinh.
“Bên kia xảy ra chuyện gì vậy? Tôi đi xem xem.”
Thi Bách Thuỷ sợ Điền An An xảy ra chuyện gì, chạy qua đó trước.
Tô Chi cùng Lục Úc theo sát phía sau, cô nói: "Một lát cẩn thận chút.”
Lục Úc gật gật đầu: "Được, em cũng vậy.”
Người ở bên này rất nhiều, vây quanh thành một vòng tròn, người bên trong vòng tròn chính là kẻ buôn người cùng những trẻ em bị bắt cóc mà Tô Chi muốn tìm.
Mà Điền An An ở hướng chính diện hai người, đang thuyết phục bọn buôn người thả người, nhưng bọn buôn người giống như bị kích thích vậy, tinh thần trở nên rất kích động.
Con dao trong tay hắn làm trầy xước cổ của đứa trẻ, đứa trẻ oa oa khóc to lên.
Điền An An cũng trở nên cực kỳ lo lắng: "Anh bình tĩnh một chút, đừng làm cậu bé bị thương.”
Cô ta rất muốn lên trước để cứu người, nhưng con dao trong tay hắn khiến cô ta sợ sệt, cô ta vẫn nhớ lần hoả hoạn đó, cô ta suýt chút nữa thì chết dưới con dao gọt hoa quả.
Thi Bách Thuỷ đẩy đám người ra, đến bên cạnh Điền An An, thấy cả người cô ta chật vật, váy hơi bẩn, lòng bàn tay cũng bị rách da.
“An An, tay của cháu sao lại bị thương? Có sao không?”
“Cháu không sao, chú, phải cứu đứa trẻ trước.” Giọng nói của Điền An An nghẹn ngào: "Đều trách cháu sức lực yếu không cướp lấy nó, lỡ như đứa bé xảy ra chuyện gì thì phải làm sao?”
Thi Bách Thuỷ an ủi cô ta: "Cháu đừng lo lắng, cách xa bên này một chút, để chú nghĩ cách.”
Điền An An bất an dặn dò: "Chú, chú nhất định phải cẩn thận.”
Sau khi người của tổ chương trình phát hiện tình huống bất thường, đã nhanh chóng sắp xếp người qua giúp đỡ.
“Đều đi qua giúp đỡ, chú ý an toàn!”
Đạo diễn vẻ mặt sầu khổ: "Tôi đây là đâm chỗ xui xẻo gì vậy, sao mỗi kỳ đều có thể gặp chuyện ngoài ý muốn.”
Quan trọng là những khách mời này đều có lai lịch lớn, người nào bị thương ông ta đều không bồi thường nổi.
Bình luận.
“ĐM! Đây là tình huống gì vậy? Cầm dao cưỡng ép đứa trẻ, đây là đóng phim hay là thật?”
“Tất nhiên là thật nhá, bạn không nhìn thấy cổ của đứa trẻ đang chảy máu sao?”
“Tinh thần của người đàn ông rõ ràng không bình thường, đừng nói nhiều với hắn ta quá, càng nói càng kích thích hắn ta.”
“Nhanh chóng báo cảnh sát! Nhiều người như vậy vì sao không đến giúp đỡ?”
“Hắn có dao đấy, ai dám đi!”
…
Tô Chi cùng Lục Úc ở phía sau, cũng chen vào, cảnh tượng này rất giống với cốt truyện gốc.
Khác biệt duy nhất là người đi đường bây giờ nhiều hơn cốt truyện gốc, nhưng không ai dám bước tới để giúp đỡ.
Xung quanh còn có một băng nhóm, bọn hắn sẽ ở trong đám người gây ra sự hỗn loạn khi có người bước tới cứu đứa trẻ, giúp người đàn ông có cơ hội chạy trốn.
Người đi đường trong cốt truyện gốc không có nhiều như vậy, cũng không dám bước tới giúp đỡ, đặc biệt là sau khi nhìn thấy anh hai bị đâm một dao rồi ngã xuống đất, thì càng không dám bước lên.
Đứa trẻ đã được giải cứu, nhưng băng nhóm kia chạy trốn rồi, mãi đến rất lâu sau đó mới bị cảnh sát bắt giữ và kết án.
Hôm nay cô ở đây thì nhất định sẽ không để tình huống này xảy ra, băng nhóm buôn người điên cuồng ngang ngược như vậy, đều nên tiêu diệt.
“Lục Úc, chúng ta chia ra hành động.” Tô Chi căn dặn: "Bọn hắn chắc là không chỉ mỗi một người, anh phải cẩn thận.”
Trong tay đối phương còn có dao, đây là những việc cần chú ý nhất.
Lục Úc trả lời sự căn dặn của cô: "Em cũng vậy, không cần cậy mạnh.”
Anh biết bản lĩnh của Tô Chi, nhanh nhẹn, tàn nhẫn, chính xác và rõ ràng đã từng luyện tập, mặc dù kỹ năng không tồi, nhưng dưới tình huống đối phương có công cụ cũng phải cẩn thận.
Hai người chia ra hành động, chuẩn bị một trái một phải khống chế người đàn ông.
Sau khi cư dân mạng nhận ra động cơ của bọn họ, lo lắng dồn dập.
“Lục và Tô Chi sẽ không định tay không đỡ lấy dao găm chứ? Vậy nguy hiểm quá đấy!”
“Thật sự nguy hiểm quá! Bọn họ đừng làm ẩu làm càng, gọi cảnh sát! Sao chú cảnh sát vẫn chưa đến?”
“Sao bọn họ xui xẻo như vậy? Tập trước ghi hình thì gặp phải hoả hoạn, tập này ghi hình thì gặp phải người đàn ông cầm dao hành hung trên đường.”
“Con trai Úc và Chi Chi nhất định phải cẩn thận đó, chú ý an toàn!”
“Nhìn tôi rất căng thẳng, sao cảnh sát vẫn chưa đến?”
Tràn lan những bình luận gọi cảnh sát.
Thi Bách Thuỷ cũng biết chút võ thuật, nhưng không phải tốt hàng đầu, đối phó với người đàn ông này hẳn là không có vấn đề gì.
Nhưng anh ta không biết còn có đồng bọn của người đàn ông trong đám người, tất cả sự chú ý đều ở trên người đàn ông.
Anh ta đi qua đó trước, người đàn ông gào thét: "Đừng qua đây!”
Tô Chi đi qua, khẽ nói: "Thầy Thi, trước đừng kích động hắn ta.”
Tô Chi nói đơn giản tình hình, để anh ta phối hợp.
Bọn họ chịu trách nhiệm thu hút sự chú ý của người đàn ông, Lục Úc đánh lén ở phía sau, phải cứu được đứa trẻ trước rồi sau đó đối phó với băng nhóm mới có thể không sợ gì cả.
“Anh đừng làm hại thằng bé, anh muốn bao nhiêu tiền đều có thể nói, tôi có thể cho anh, hoặc anh còn có cách nghĩ khác gì, có thể nói với tôi thử.”
“Chỉ cần anh đừng làm hại thằng bé, tôi có thể giúp anh thực hiện.”
“…”
Tô Chi nói rất nhiều chuyện, cũng thực sự thu hút được sự chú ý của người đàn ông, hắn ta làm thủ đoạn này, cái hắn ta muốn tất nhiên là tiền rồi.
Nhưng hắn ta cũng biết rõ tình cảnh hiện giờ không có lợi đối với hắn ta, đứa trẻ trong tay là lá chắn duy nhất của hắn.
Đều trách cô gái vừa nãy, nếu không phải cô ta hét lên, kéo hắn ta không cho đi, thu hút nhiều người như vậy vây xem, hắn ta sớm đã chạy thoát rồi.
“Bảo những người này lùi xa chút, tao cũng không dám đảm bao con dao trong tay tao có thể cầm chắc không…”
Lời này của hắn ta là nói với Tô Chi, hoàn toàn không chú ý đến Lục Úc phía sau, còn muốn mặc cả với Tô Chi để hắn ta rời khỏi.
Lời nói còn chưa ra khỏi miệng, sau gáy tê rần, đau đến mức hắn ta hít một hơi khí lạnh, này vẫn chưa xong, cánh tay của hắn ta cũng tê rần, suýt chút nữa bị phế đi.
Thế này vẫn chưa xong, sau khi con dao trong tay hắn ta rơi xuống, đầu gối tê rần, lập tức quỳ xuống.
Tô Chi: "…”
Không cần làm đại lễ như thế.
Người đàn ông: "!”
Rốt cuộc là ai đánh hắn!
Băng nhóm trốn trong đám người nhìn thấy người đàn ông bị đánh như con chó, có chút kiêng dè với nhóm Lục Úc.
Tình hình bây giờ vô cùng bất lợi đối với bọn hắn, bọn hắn không định cứu người, chuẩn bị bỏ chạy.
Vốn nghĩ rằng có thể lợi dụng đám người giúp che chắn cho bọn hắn, thực hiện kế hoạch bỏ trốn, kết quả mấy người vừa lặng lẽ lui ra ngoài, phía sau liền có người đuổi kịp.
“Lục Úc, bắt người đàn ông mặc quần áo màu vàng kia!”
“Thầy Thi, bắt người đàn ông quần áo màu đen bỏ chạy ở bên phải của anh.”
Hai người nhận được lời nói, đồng thời tham gia đi bắt người, quần chúng vây xem cũng có người nhiệt tình đến giúp đỡ.
Mục tiêu của Tô Chi là hai người phía trước, một người đàn ông tóc dài khoảng 40 tuổi, còn có một quý bà tóc xoăn.
Người đàn ông tóc dài chạy rất nhanh, cùng với quý bà tách ra chạy trốn ở một cái ngã ba.
“Chi Chi, đây là tình huống gì thế? Tổ chương trình lại sắp xếp nhiệm vụ mới rồi?”
Tô Chi chuẩn bị đuổi theo người đàn ông tóc dài, vẫn chưa rời khỏi, anh hai của cô đã xuất hiện rồi, trong tay cầm rất nhiều đồ.
“Lát nữa giải thích với anh, anh đứng yên đừng di chuyển.”
Bây giờ cô không có thời gian để nói nhiều, bởi vì người đàn ông sắp biến mất rồi.
“Bạn nhỏ, cho chị mượn bóng rổ của em dùng một chút.”
Một người mẹ đứng ở bên kia đường dẫn theo đứa con trai chơi đùa, Tô Chi đã mượn quả bóng rổ từ chỗ đó của bọn họ, ngắm chuẩn người đàn ông rồi đá qua.
Khi người đàn ông tóc dài chuẩn bị lên xe, cảm thấy áp lực gấp bội, không đợi hắn ta lên xe, đầu gối bị trọng lực tấn công, hắn ta trực tiếp bổ nhào xuống đất.
Sau khi cậu bé nhìn thấy hành động của Tô Chi, đã ồ lên: "Anh trai thật lợi hại!”
Cư dân mạng nhìn thấy một màn này nhiệt huyết sôi sục.
“Wow! Chi Chi cũng mạnh mẽ quá! Khoảng cách xa như vậy cũng có thể trúng!”
“Chi Chi đẹp trai quá đi! Tôi sắp bị bẻ cong rồi.”
“Giống như quay phim thật, chết tiệt, bái phục!”
“Sao Tô Chi biết người này có phải là đồ khốn hay không? Lỡ như đánh nhầm người thì làm sao?”
“Đúng chứ? Một đá này của cô ấy đủ mạnh đấy, người đàn ông vẫn chưa đứng dậy nổi.”
…
Thực sự người đàn ông không đứng dậy nổi, ý thức của hắn ta bị ngã đến ngốc rồi.
Có điều hắn ta cũng không có cơ hội đứng dậy chạy trốn nữa, bởi vì Tô Chi đã đuổi kịp, cô hoạt động gân cốt một tý, xách người đàn ông đứng dậy.
Lúc trở về, phát hiện anh hai cô đuổi theo bà già rồi, may mà xung quanh có nhưng người khác giúp đỡ, anh hai mới bắt được bà già.
Lục Úc cũng bắt giữ người đàn ông, anh ấy không bị thương, dân thành phố nhiệt tình đè người đàn ông xuống, anh ấy chuẩn bị qua giúp Tô Chi.
“Ông xã tôi đánh nhau thôi cũng đẹp trai quá đi.”
“Tôi chính là gia nhập vào fan tịch1 vì cảnh đánh nhau của ông xã.”
(1: 粉籍 phấn tịch hay fan tịch: là tài khoản mang thuộc tính là fan của một nghệ sĩ nào đó.)
“Ông xã tuyệt vời.”
…
“Chú, cháu đến giúp chú.”
Thi Bách Thuỷ bên này cũng sắp thành công rồi, nhưng sự xuất hiện của Điền An An, làm cho Thi Bách Thuỷ lơ đãng, cánh tay bị người đàn ông rạch một dao.
“Chú, chú không sao chứ?”
Điền An An bị máu của anh ta chảy ra dọa sợ, cô ta chính là muốn qua giúp chú nhỏ giảm bớt gánh nặng.
“Không sao, cháu đi trước đi.” Thi Bách Thuỷ không quan tâm vết thương ở cánh tay, lại lần nữa đánh nhau với người đàn ông.
Đạo diễn cũng sắp xếp người qua giúp đỡ bọn họ, rất nhanh khống chế chắc người đàn ông.
Tất cả mọi người toàn bộ sa lưới, cư dân mạng đang xem phát sóng trực tiếp mới thở phào nhẹ nhõm.
“Giật gân quá đi! Cũng may kẻ xấu đã bắt được rồi.”
“Ông xã tôi bị thương rồi, không sao chứ?”
“Điền An An xảy ra chuyện gì vậy? Nếu không phải cô ta đi qua, ông xã tôi cũng sẽ không xảy ra chuyện.”
“Cái gì hả? An An của chúng tôi chẳng phải quan tâm anh ấy, lại không phải cố ý.”
“Nếu không có khả năng đó, tốt nhất đừng đi qua, đỡ phải giúp thêm phiền.”
“Những người này là ai? Cũng điên cuồng ngang ngược quá đi! Vậy mà dám hành hung ở nơi đông người.”
“Không biết là ai, nhưng mà nhất định phải trừng trị nghiêm khắc.”
…
Cảnh sát vội vã qua đây, sau khi giải thích tình hình, bắt tất cả mấy người, tìm mấy người Tô Chi làm biên bản tại hiện trường, Tô Quân Bạch mới biết đã xảy ra chuyện gì.
“Chi Chi, chuyện nguy hiểm như vậy sao em không tìm anh giúp? Sau này tuyệt đối không được để bản thân đi mạo hiểm, đã biết chưa?”
Tô Quân Bạch lại uỷ khuất nói một câu: "Lỡ như em xảy ra chuyện gì, thì anh phải làm sao?”
Em gái bị thất lạc lúc còn nhỏ, đã chịu khổ như vậy, nếu xảy ra chút chuyện gì nữa, anh sẽ áy náy chết mất.
“Không phải em không sao sao?” Tô Chi vỗ vỗ vai anh, thì thầm nói: "Chú ý hình tượng đàn ông của anh.”
Mặc dù phát sóng trực tiếp đã tắt, nhưng xung quanh vẫn còn rất nhiều người đi đường đang nhìn.
“Anh lại không khóc.” Tô Quân Bạch quét sạch sự thất vọng, thay đổi vẻ mặt có tinh thần trong giây lát: "Dù sao những lời anh nói, em phải ghi nhớ.”
“Có chuyện gì nhất định phải tìm anh giúp đỡ, anh cũng là người rất lợi hại.”
Tô Chi gật gật đầu: "Được rồi được rồi, em biết anh lợi hại, sau này em nhất định tìm anh, được chứ?”
Không thể thiếu chữ “không”, hễ là chuyện đánh nhau, sau này cô tuyệt đối sẽ không tìm anh hai, ai bảo anh là hoa trắng nhỏ cần phải bảo vệ cơ chứ.
Đạo diễn quan tâm nói: "Thầy Thi thế nào? Trước tiên đến bệnh viện xem thử.”
Cánh tay của Thi Bách Thuỷ đã bị máu nhuộm đỏ rồi: "Không có gì to tát, trước băng bó đơn giản một tí, ghi hình chương trình xong rồi nói sau.”
“Chú, để cháu giúp chú băng bó.” Điền An An đỏ cả vành mắt: "Đều là vì cháu, nếu không phải cháu muốn giúp chú nhỏ, thì chú nhỏ cũng sẽ không bị thương rồi.”
Cô vừa giúp Thi Bách Thuỷ băng bó, vừa nói rồi rơi nước mắt, thoạt nhìn khiến người ta đem lòng yêu thương, rất dễ khơi dậy mong muốn bảo vệ của người đàn ông.
Thi Bách Thuỷ thở dài an ủi cô ta: "Khóc cái gì, không phải chú không sao sao? Chú biết cháu muốn giúp chú, nhưng sau này gặp phải loại chuyện này phải rời đi, biết chưa?”
Điền An An khịt khịt mũi: "Dạ, cháu biết rồi.”
Bây giờ cô ta thật sự nghĩ lại mà sợ, nếu Thi Bách Thuỷ xảy ra điều bất trắc, sau này cô ta phải làm sao? Tất cả mọi thứ bây giờ cô ta có đều cho anh ta, rời khỏi anh ta, cô ta không là gì cả.
Tô Chi nhìn tình hình bên kia, bên cạnh nữ chính trước giờ không thiếu người quan tâm cô ta, truyện gốc là anh hai, hiện giờ là Thi Bách Thuỷ.
Cô bảo anh hai rời đi là lựa chọn đúng đắn, nếu không thì thương binh băng bó lúc này chính là anh hai.
Bản thân Thi Bách Thuỷ biết chút võ thuật, chỉ bị thương cánh tay, tĩnh dưỡng mấy ngày thì sẽ không sao.
Nhưng mà đối với anh hai cô chính là một tai hoạ lớn, cô thở phào nhẹ nhõm, may thay tai hoạ này đã qua rồi.
Chỉ cần anh hai bình an trải qua tròn 21 tuổi của anh, đã coi như hoàn toàn thoát khỏi sự kiểm soát của cốt truyện.
“Anh, nếu biểu hiện sau này của anh đều có thể tốt như vậy, em sẽ tặng anh một món quà lớn khi anh 21 tuổi.”
Tô Quân Bạch đã bắt đầu mong chờ rồi: "Món quà lớn gì vậy?”
“Đến lúc đó anh sẽ biết.” Tô Chi dặn dò: "Duy trì thật tốt.”
…
Vì sự kiên trì của Thi Bách Thuỷ, phát sóng trực tiếp mở bản ghi lần nữa, cư dân mạng ngay lập tức nhảy ra.
“Cuối cùng phát ra rồi, có chuyên gia nào nói thử cho tôi biết chuyện gì xảy ra không?”
“Kẻ cưỡng ép đứa trẻ hình như là bọn buôn người, cùng với những người bị nhóm Tô Chi bắt giữ hình như là một nhóm.”
“Bọn buôn người đều đáng chết.”
“Ông xã phải dưỡng thương thật tốt đấy.”
“Hi vọng mọi người đừng gặp phải loại chuyện nguy hiểm này nữa.”
…
Hai nhóm Tô Chi và Lục Úc đã hoàn thành nhiệm vụ.
Lục Úc đi tìm Lục Vũ Điểm.
Tô Chi với Tô Quân Bạch đang đi dạo cổ trấn.
Vừa rồi cô muốn đi mua sắm, không có thời gian, lúc này lại rảnh rỗi, cô đóng gói rất nhiều đặc sản địa phương để gửi về cho bố mẹ và anh cả, còn có Lâm Mạt, Du Gia Lý.
“Nơ con giáp được chuyên gia đan bằng tay, xinh đẹp mà không đắt, nếu thích có thể xem thử.”
“Tô Chi cầm một con giáp lên, tay nghề của bà chủ rất tốt, con giáp được đan sinh động giống như thật.”
Nghĩ đến hôm nay Lục Úc đã giúp đỡ cô, tặng cho anh một món quà nhỏ đi.
“Gói cái này lại, tìm cái hộp xinh đẹp.”
“Được rồi, thanh toán bên này.”
Tô Chi thanh toán tiền, cầm món quà lên, anh hai mới gửi chuyển phát nhanh xong.
“Đây là đồ gì vậy? Cũng phải gửi đi sao?”
Tô Chi không nói nhiều: "Không phải, tặng người ta.”
“Ồ.” Tô Quân Bạch gật gật đầu hiểu ngay, chắc chắn là em gái cảm thấy anh làm tốt, tặng quà cho anh.
Ha ha, cho dù là thứ gì, anh đều sẽ nói đẹp.
…
Hai nhóm Miêu Hoạ Hoạ và An Lan Giai không biết bên này xảy ra chuyện gì, sau khi lấy được vé vào cổng, liền đến cổ trấn check-in, cũng hoàn thành nhiệm vụ.
Chỉ còn lại Điền An An và Thi Bách Thuỷ, xảy ra chuyện ngoài ý muốn, tổ chương trình có tình người, cũng không nghiêm phạt bọn họ.
Sau khi phát sóng trực tiếp kết thúc, Điền An An đi cùng Thi Bách Thuỷ đến bệnh viện để băng bó lại vết thương lần nữa.
Tô Chi bọn họ chuẩn bị ăn cơm tối, đơn đều là cô tự đặt, anh hai rất nỗ lực tìm đầy đủ toàn bộ.
Đồ rất nhiều, Tô Chi mời mọi người cùng ăn.
“Chi Chi, vậy chúng tôi liền không khách sáo nhé.” Miêu Hoạ Hoạ cũng thực sự đói rồi, có điều: "Cái này không cần tiền chứ?”
Đừng trách cô ta hỏi thừa vậy, quả thực là cách thức kiếm tiền hai anh em bọn họ rất nhiều.
“Không cần tiền, yên tâm ăn đi.” Hôm nay Tô Chi rất vui, cũng đã được ăn món Ma lạt thang mà cô yêu thích nhất.
Sau khi cơm tối kết thúc, cô một mình tìm Lục Úc để bày tỏ lòng cảm ơn.
“Lục Úc, hôm nay cảm ơn anh, cái này tặng cho anh.”
Đồ được tặng là cái nơ con giáp mà ban ngày cô mua, ông chủ gói cho cô một hộp quà màu đỏ vô cùng bắt mắt.
“Không phải thứ gì đáng giá, nếu anh không thích có thể trả lại cho anh.”
Dẫu sao đã tốn tiền mua, cô vẫn có thể tặng cho lại người khác.
Lục Úc: "…”
Món quà không thích còn có thể trả lại, anh chưa từng làm hành động này.
“Cảm ơn.”
“Chắc là anh sẽ thích.”
Vậy nên yên tâm, anh sẽ không trả lại.
Tô Chi: "Anh thích là được rồi.”
Cách nghĩ tặng lại cho người khác không thực hiện được rồi.
“Chi Chi, em đi đâu rồi? Anh có chuyện muốn nói với em.”
“Ơ, thầy An, anh làm gì ở đây? Có nhìn thấy em gái tôi không?”
“Không nhìn thấy.”
“Được rồi, tôi tìm em ấy lại xem.”
Giọng nói này là anh hai cô? Tô Chi còn cố ý chờ anh đóng cửa rồi mới hẹn Lục Úc ra ngoài.
Lúc này nếu để anh nhìn thấy cô đang chơi cùng với Lục Úc, không tránh được nhắc mãi cả buổi.
“Ơ, Lục Úc, mau vào đi.”