Buổi sáng sáu giờ thức dậy, sửa soạn xong xuôi, sáu giờ hai mươi phút xuống tầng ra khỏi cửa, chạy khoảng bốn mươi phút, bảy giờ về ăn cơm, vừa vặn kịp giờ cơm.
“Chào buổi sáng Chi Chi, lại đây ăn cơm.” Tô Đông Lễ vừa ngồi xuống, thì trông thấy con gái mặc đồ thể thao trẻ trung năng động đi vào cửa.
Ông kéo chiếc ghế bên cạnh tay ra, sau khi Tô Chi ngồi xuống, đưa cho cô một cốc sữa bò: "Thời gian còn sớm, tại sao Chi Chi không ngủ thêm một lát.”
“Chào buổi sáng.” Tô Chi nhận lấy sữa bò, nói cảm ơn: "Con đã ngủ đủ rồi.”
Nhiều năm tạo thành thói quen, không phải nói sửa là có thể sửa, đã trở thành đồng hồ sinh học, cô muốn ngủ nướng cũng không ngủ được.
Tô Cảnh Chu lấy bánh mì và cháo cho Tô Chi: "Chi Chi thật chịu khó, anh hai em lười chảy thây, ngày nào cũng chưa đến buổi trưa thì không dậy.”
Nhưng mà hôm nay anh đã ra thông báo cho Tô Quân Bạch, nhất định tám giờ phải rời khỏi giường, ăn cơm xong họ phải đến công ty, để Tiểu Bạch ở nhà với Chi Chi.
Tô Chi vừa ngồi xuống thì trước mặt đã đặt đầy món ăn ngon, người bố mới và anh cả mới thật sự quá nhiệt tình.
Cô vừa ăn cơm, vừa nghe anh cả bóc phốt anh hai, đã biết được không ít chuyện mất mặt của anh hai, may mà cô không theo đuổi thần tượng, không thì sẽ thoát fan*.
*Thoát fan: không còn là fan hâm mộ của ai đó.
Đúng lúc gần đây công ty đang thương lượng một hạng mục quan trọng, mỗi ngày Tô Đông Lễ và Tô Cảnh Chu đều rất bận.
Trước khi họ đến công ty, đã dặn dò chú Lý quản gia chọn mua những thứ cần dùng trong bữa tiệc, bữa tiệc được quyết định tổ chức vào giữa tháng sau, đặc biệt chọn ngày đẹp.
Tô Đông Lễ nhìn Tô Chi, nghĩ đến chuyện xảy ra ở nhà cũ tối hôm qua, ông đến công ty xử lý xong việc trở về thì đã là rạng sáng, không kịp an ủi con gái.
Chuyện này lỗi tại ông, không nên để con gái phải chịu cơn tức giận của bà cụ.
“Chi Chi, lời nói của bà nội con ngày hôm qua không cần nghĩ quá nhiều, con là con gái của bố, bố sẽ không để con chịu uất ức, sau này muốn thế nào thì thế đấy, bố ủng hộ con.”
Tô Chi: "Vâng, cảm ơn bố.”
Cô rất thích người bố mới vừa khí phách vừa đẹp trai này, làm cho người ta tràn đầy cảm giác an toàn.
Chỉ có điều cô hơi tò mò, nguyên nhân mối quan hệ bất hòa giữa bà cụ và người nhà.
Tô Đông Lễ thấy con gái muốn biết, ông cũng không giấu giếm, kể qua chuyện năm đó cho cô.
*
Tất cả nguyên nhân đều bắt đầu vào ngày Tô Chi sinh ra, lúc Hàn Huyên ở nhà chuẩn bị tác phẩm mới thì bị động thai, dẫn đến vỡ nước ối, trước ngày sinh dự tính.
Đúng lúc những ngày đó Tô Đông Lễ ra nước ngoài xử lý việc của công ty, không ở nhà.
Quản gia gọi 120*, kết quả tắc xe ở trên đường cả buổi không đến.
*120: số điện thoại khẩn cấp gọi cứu thương của Trung quốc.
Khi quản gia chuẩn bị đưa Hàn Huyên đến bệnh viện, Tô Đông Dực tới tặng đồ, đúng lúc gặp được nên đưa Hàn Huyên tới bệnh viện.
Nhưng ở trên đường xảy ra tai nạn xe, Tô Đông Dực để người ta cứu Hàn Huyên trước.
Bản thân ông bị thương nghiêm trọng, không được cấp cứu kịp thời, đã qua đời vào đêm đó.
Bà cụ lập tức hôn mê, sau này bà rất ghét Hàn Huyên và Tô Chi vừa ra đời, bà cảm thấy vì sự ra đời của cô mới làm hại con trai nhỏ qua đời.
Tô Đông Dực và Tô Đông Lễ cũng là song sinh, nhưng từ nhỏ Tô Đông Dực đã thông minh lại khiến người khác yêu thích, bà cụ thiên vị con trai nhỏ, đối với con trai lớn thì không có cảm tình gì.
Liên luỵ đến con cái của ông cũng không được bà cụ yêu mến như thế, mỗi tháng gia đình tụ họp một lần, cũng biến thành một năm một lần, chính vào ngày ăn tết ở nhà cũ thì Tô Chi đi lạc, trước khi đi lạc còn đi theo bên cạnh bà cụ.
Cũng không ai biết lúc ấy đã xảy ra chuyện gì, Tô Chi bị lạc như thế nào.
Từ sau khi Tô Chi mất tích, cả nhà Tô Đông Lễ rất ít khi quay lại nhà cũ, cho dù quay về cũng ở lại không được bao lâu thì rời đi, gần như chấm dứt tình cảm với bà cụ.
Nhiều năm trôi qua như vậy, Tô Chi được tìm về, thái độ của bà cụ vẫn như trước.
*
Tô Chi đã biết nguyên nhân bà cụ không thích cô, trong lòng nói một tiếng xin lỗi với người chú chưa từng gặp mặt.
“Bố nói cho con chuyện này không phải để con phải nghĩ nhiều, không liên quan đến con, là bố không bảo vệ tốt mọi người.”
Tô Chi: "Không phải ạ.”
Bố đã rất tốt, chưa từng từ bỏ tìm cô về.
Bầu không khí hơi trầm xuống, Tô Đông Lễ ho một tiếng, chuyển đề tài.
“Đúng rồi, hôm nay mẹ con đi công tác về, vốn dĩ bà ấy định cho con niềm vui bất ngờ, nhưng bố nghĩ cần phải nói cho con một tiếng.”
Việc này quá cần thiết.
Tô Chi phụ họa ở trong lòng.
Cô từng nhìn thấy ảnh của mẹ Hàn Huyên trong điện thoại của Tô Cảnh Chu, bà là kiểu xinh đẹp yêu kiều, người phụ nữ vô cùng xinh đẹp, nhìn đôi mắt nai qua ống kính rất dịu dàng rất thu hút, không có bất kỳ tính công kích nào, trên người có loại khí chất thông minh nhu mì, đại khái là kiểu đến cả phái nữ cũng thích.
Trong phái nữ thích kiểu người này thì cũng có cô, có thể là vì lăn lộn với đám con trai lâu rồi, trên người cô không có một chút dáng vẻ nhu mì của con gái, cho nên cực kỳ thích kiểu con gái như vậy.
Tô Đông Lễ dừng một chút rồi nói: "Nếu như có thể, khi Chi Chi nhìn thấy Tiểu Huyên thì tỏ ra hơi kinh ngạc một chút.”
Dù sao cũng là chuyện vợ dặn dò, ông cũng không nên làm bà thất vọng.
“… Đương nhiên không thành vấn đề ạ.” Tô Chi sảng khoái mà đồng ý.
Trong mấy ngày ở chung ngắn ngủi, cô phát hiện bố Tô rất yêu vợ.
Tô Cảnh Chu sợ Tô Chi chờ đợi một mình sẽ buồn chán nên mở TV đại sảnh ra, còn có phòng trò chơi trên tầng ba, nếu muốn chơi thì tìm Tô Quân Bạch chơi cùng.
Tô Chi gật đầu đáp lại, họ mới yên tâm rời đi.
Những loại trò chơi mà cô biết thì cũng khá nhiều.
Ban đầu cô từ chối chơi điện tử, vì cảm thấy lãng phí thời gian, sau đấy biết được hóa ra chơi điện tử cũng có thể kiếm tiền, nên cô đã học chơi.
Dùng thời gian rảnh rỗi luyện tập để có kỹ năng giỏi, nhận đơn ở trên mạng, giúp người khác đánh thăng cấp, lúc đánh thay cho người khác cũng có thể luyện kỹ năng, liên tục tăng lên, cho tới sau này, kỹ năng chơi game của cô càng ngày càng cao.
Một dịp tình cờ, còn nhận một đồ đệ, chỉ có điều cô dạy lâu như vậy, kỹ năng của đồ đệ vẫn tồi tệ như trước khiến người ta nhìn mà đau đầu.
Gần đây vì cảnh trong mơ và thích ứng hoàn cảnh nhà mới, mấy ngày này cô đều không đăng nhập vào trò chơi, đúng lúc hôm nay không có việc gì, cô mở điện thoại ra đăng nhập vào trò chơi.
Hơn chín mươi chín tin trong cửa sổ tin nhắn, có tin của đồng đội trong tổ đội lúc trước, còn có lời hỏi thăm mỗi ngày của đồ đệ.
Cô trả lời một câu đơn giản, không lâu sau đồ đệ đã gửi thông báo tổ đội.
Cô hơi đau đầu mà đồng ý, ai bảo do đồ đệ này đóng học phí, còn đóng rất nhiều, cô tội gì làm khó dễ đồng tiền, tuy rằng bây giờ cô đã có một triệu tệ, nhưng cũng không ai chê nhiều tiền.
Một tuần cô không vào trò chơi, đã dặn đồ đệ mỗi ngày làm nhiệm vụ, qua một ván chơi vừa rồi, cô phát hiện hình như đồ đệ vẫn không tiến bộ.
Kết thúc mấy ván chơi, cô chỉ ra khuyết điểm của đồ đệ để cậu ta tăng cường luyện tập, vừa khéo có khách hàng cũ yêu cầu cô giúp đánh thăng cấp tài khoản, cô thu tiền rồi làm việc.
Cô chơi hết buổi sáng, sắp đến giờ ăn cơm trưa thì nghe thấy đầu bậc thang có tiếng động, cô ngẩng đầu thì nhìn thấy Tô Quân Bạch đang ngáp đi xuống tầng.
Anh mặc áo thun màu trắng, quần đùi hoa hình chú bọt biển, mái tóc màu nâu bị nhuộm đến phát sáng lúc này rối tung, con chim nhỏ có thể làm tổ đẻ trứng ở trên đầu anh.
Bộ dạng bây giờ đâu còn hình tượng nam thần lạnh lùng đẹp trai được các bạn học theo đuổi, thực tế chính là một trạch nam lôi thôi.
Đương nhiên gương mặt kia vẫn còn có thể nhìn được.
Khi Tô Quân Bạch xuống cầu thang được một nửa thì mới nhìn thấy Tô Chi ngồi ở sô-pha đại sảnh nghịch điện thoại, miệng anh há to, vẻ mặt sững sờ đối diện với cô.
Vài giây sau, rốt cuộc anh lấy lại tinh thần, trong nhà có thêm một cậu nhóc xinh đẹp, không phải, em gái xinh đẹp.
“Chào buổi sáng Chi Chi.”
Tô Chi nhìn giờ rồi nói: "Mười hai giờ không còn sớm nữa.”
Đã tới giờ ăn cơm trưa, xem ra anh cả nói đúng hết, anh ấy lười nhất nhà.
“…” Tô Quân Bạch không nói gì trong một lúc, được rồi, quả thực không còn sớm.
Lúc tám giờ anh đã tỉnh một lần, vốn dĩ định thức dậy, tham ngủ thêm năm phút, kết quả ngủ đến mức vừa ngon vừa sâu, ngủ thẳng đến bây giờ.
Anh có tội.
Bới bừa mái tóc, anh ngồi đối diện Tô Chi: "Hôm nay anh nghỉ, buổi chiều em có chỗ nào muốn đi không, anh đưa em đi.”
Tô Chi đã trở về được một tuần, anh cũng bận một tuần, tuần này đều là Đại Chu chăm sóc cô, cứ theo đà này, trong mắt em gái có lẽ chỉ có Đại Chu, vậy thì không được.
Trước khi em gái mất tích, có quan hệ với anh là tốt nhất, em gái tròn trịa mềm mại đáng yêu, quá đỗi đáng yêu, chuyện kiêu ngạo nhất lúc nhỏ của anh chính là khoe khắp nơi mình có một em gái.
Tuy rằng diện mạo hiện tại của em gái hoàn toàn trái ngược với hình ảnh đáng yêu mềm mại trong tưởng tượng của anh, nhưng anh cũng không để ý việc có nhiều hơn một đứa (không phải) em trai.
“Hôm nay mẹ về, em sẽ ở nhà đợi.” Tô Chi không biết thời gian cụ thể Hàn Huyên về đến nhà, vì để giữ nguyên vẻ cố ý kinh ngạc, cô cũng không hỏi.
Chuyện hôm nay Hàn Huyên về, Tô Quân Bạch còn không biết: "Hôm nay mẹ về, vậy được rồi, dù sao ba ngày tới anh cũng được nghỉ, chừng nào em muốn đi thì sẽ đi.”
Tô Chi khá tò mò: "Ba ngày anh không đi làm? Không có công việc sao?”
Không phải làm ngôi sao rất bận sao? Ba trăm sáu mươi lăm ngày xoay tròn giống như con quay, khao khát muốn phân thân làm hai để dùng.
“Sao có thể không có việc làm, anh của em chính là siêu sao, trở nên bận rộn thì em muốn gặp anh cũng không gặp được.”
Tô Quân Bạch muốn về gặp Tô Chi, cố ý hủy công việc của mấy ngày này.
“Tuần sau có một chương trình giải trí phải tham gia, trong vòng mười ngày em sẽ không nhìn thấy anh, cho nên lúc anh có thời gian rảnh, em phải quý trọng thật tốt.”
Hiện giờ Tô Chi nghe đến chương trình giải trí là đau đầu, bi thảm cả nhà gặp phải đều bắt đầu từ một cái chương trình giải trí Cực Hạn.
“Anh phải tham gia chương trình giải trí gì?”
“Cực Hạn.” Tô Quân Bạch vô cùng phấn khởi giới thiệu cho cô: "Có thể Đài Mật Đào sẽ quảng bá, nhưng mà nếu thứ ba tuần sau em có thời gian, thì có thể ở nhà xem phát sóng trực tiếp, anh và Đại Chu sẽ xuất hiện, em có thể nhìn thấy bọn anh trước tiên.”
Đại Chu đồng ý tham gia chương trình cùng anh, là anh dùng nước rửa chân nửa năm cho Đại Chu để đổi lấy, đương nhiên không cần nói chuyện này cho Chi Chi.
Dù sao anh cũng phải duy trì hình tượng một người anh trai tốt.
Tô Chi: "…”
Bây giờ có thể đóng gói anh hai ném ra ngoài không? Để tránh về sau anh nhớ thương bạn gái của nam chính.
Cô tạm thời không nói gì, đương nhiên ném anh hai đi là chuyện không thể, cô phải làm thế nào để ngăn cản anh hai tham gia chương trình giải trí.
Đây là một vấn đề khó.
Tô Quân Bạch thấy cô không nói gì, nhìn sang anh với vẻ một lời khó giải thích hết, anh nói đùa: "Làm sao vậy? Bây giờ thấy luyến tiếc à? Nhưng mà cũng đúng, có người anh đẹp trai như này chắc chắn em sẽ cảm thấy hạnh phúc, đây là cơ hội mà bao nhiêu fan hâm mộ nằm mơ cũng muốn có, hiện giờ em đã có rồi.”
Tô Chi: không, cô không hạnh phúc.
Cô rất lo lắng.
Từ khi biết thế giới này là một quyển sách, hơn nữa quỹ đạo của sinh mạng tương lai bắt đầu, cô quyết định sẽ không đi theo quỹ đạo nguyên tác, chỉ cần tránh khỏi mấy tình tiết quan trọng, đại khái có thể tránh khỏi mấy tai họa này.
“Anh và anh cả có thể không tham gia chương trình giải trí được không?”
Không tham gia chương trình giải trí thì không phải chạm mặt nữ chính, cũng sẽ không xảy ra mấy chuyện tồi tệ trong mơ, cả nhà họ cũng sẽ không cần trở thành bia đỡ đạn ngu ngốc chết sớm.
Tô Quân Bạch khó hiểu: "Làm sao vậy? Vì sao?”
Chẳng lẽ em gái luyến tiếc hắn, nhưng ngại nói, cho nên hỏi khéo anh như thế.
Chắc chắn đúng rồi, mặc dù nhiều năm không gặp em gái, nhưng tình nghĩa móc ngoéo tay vững chắc được thiết lập khi nhỏ vẫn còn, rõ ràng em gái yêu anh nhất.
“Em không cần luyến tiếc anh, nhiều nhất mười ngày, anh và Đại Chu sẽ quay về.”
Tô Quân Bạch hoàn toàn không ở cùng tần số với Tô Chi làm cô rất đau đầu.
Tô Chi: "… Không phải, chỉ đơn giản là em không muốn hai người tham gia. Em mơ một giấc mơ, trong mơ sau khi anh tham gia chương trình giải trí thì bị mắng cực kỳ bi thảm, trở thành con chuột chạy qua đường mà ai ai cũng mắng chửi.”
“Đâu có con chuột nào đẹp trai như anh, không phải, so sánh gì tồi tệ vậy.” Tô Quân Bạch không hề để ý nói: "Chẳng phải mọi người đều nói giấc mơ thì sẽ ngược lại à? Nói không chừng anh còn có thể nâng cao một bước.”
Tô Chi: "…” Khai thông thất bại.
Hay là đừng lên cao, anh chỉ cần giữ vững ở phía trên, đừng bị rơi xuống ngã chết là được.