Lục Úc đã gửi tin nhắn cho cô: "Buổi tối tốt lành.”
Tô Chi cũng trả lời lại: "Buổi tối tốt lành.”
Có mở đầu rồi thì những lời tiếp theo cũng dễ nói hơn, cô lại gửi một tin: "Cảm ơn món quà của anh, em rất thích.”
Cô nghĩ nghĩ gửi một câu nữa: "Khiến anh tốn kém rồi.”
Thực sự là tốn kém rồi, sáu cái bao lì xì hơn ngàn tệ, cộng lại cũng có mấy vạn tệ.
Lục Úc thật hào phóng, nếu kỳ sau tham gia chương trình giải trí Cực Hạn nữa, nếu Lục Úc không có gì để ăn, cô sẽ không lấy tiền.
Lục Úc đánh chữ rất nhanh: "Không cần khách sáo, em thích là được rồi.”
Chẳng trách ngày sinh nhật mọi người đều tặng bao lì xì, xem ra tặng bao lì xì trong ngày sinh nhật cũng là phương án khả thi, sau này anh biết tặng quà như thế nào rồi.
Tô Chi và Lục Úc không thân thiết lắm, có chút không biết nên nói gì, thêm WeChat thì cũng phải nói điều gì đó.
Cô nghĩ đến Lâm Mạt nói, qua một thời gian nữa Lục Úc có khả năng sẽ tổ chức một buổi hoà nhạc.
“Nghe nói anh sắp tổ chức buổi hòa nhạc? Gần đây rất bận sao?”
Cô biết rõ một số quy trình để mở buổi hòa nhạc, trước giai đoạn đó chuẩn bị rất nhiều, cũng rất phức tạp.
“Có chút bận rộn, thời gian của buổi hòa nhạc có lẽ vào trước hoặc sau Quốc Khánh, thành phố vẫn chưa ra quyết định.”
Gần đây Lục Úc thật sự rất bận, không chỉ chuẩn bị cho chuyến lưu diễn, còn có những công việc khác.
Bởi vì tham gia chương trình giải trí Cực Hạn, độ nổi tiếng của anh cũng không nhỏ, rất nhiều công ty đến tìm anh hợp tác, anh nhận công việc chỉ chọn những việc mà bản thân cảm thấy hứng thú, không quan tâm đến danh tiếng của đối phương.
Vì chuyện này, người đại diện đã nhắc anh nhiều lần, người đưa ra quyết định cuối cùng vẫn là anh.
Tô Chi đọc tin nhắn của Lục Úc xong, phát hiện câu trả lời của Lục Úc thật sự rất cẩn thận, vốn dĩ là cô tìm cái cớ để nói chuyện.
“Còn có hơn một tháng nữa, từ từ tìm.”
“Chúc buổi biểu diễn của anh mọi điều thuận lợi.”
Cô vẫn chưa đến buổi biểu diễn của ngôi sao nào, xem những video ở trên mạng, người đông nghìn nghịt, cầm tấm bảng cổ vũ cho thần tượng của mình, ở phía dưới ủng hộ và động viên họ.
Lục Úc: "Cảm ơn.”
Anh nghĩ nghĩ rồi hỏi cô: "Em muốn đi xem không? Có thể đi cùng với bạn của em.”
Thành phố quyết định chuyến lưu diễn, bắt đầu bán trước vé vào cửa của buổi hòa nhạc, trong tay anh có mấy vé VIP ngồi ở hàng đầu, bạn của anh không nhiều, người nhà cũng không, không có người nào để tặng, thỉnh thoảng sẽ tổ chức rút thăm trúng thưởng trên Weibo.
Tô Chi: "Em có thể không đi được rồi, em phải học.”
Người đông nghìn nghịt trong ngày nghỉ lễ giống như này, ra đường chắc chắn tắc nghẽn, cô không muốn ra ngoài chơi.
Lục Úc: "Ừ, vậy em học hành chăm chỉ.”
Tô Chi mới 16 tuổi, đang học lớp 11, hẳn là sợ rằng sẽ không theo kịp tiến độ học tập ở bên này.
Anh nghĩ nghĩ rồi nói: "Nếu có vấn đề không hiểu, có thể hỏi anh.”
Tô Chi nghĩ đến tâm trạng cực kỳ muốn phụ đạo học tập của anh hai, đoán rằng có lẽ Lục Úc cũng giống như vậy, những sinh viên tốt nghiệp như bọn họ đều thích phụ đạo cho học sinh.
“Được, bây giờ anh rảnh không? Em có một đề thi khó.”
Cô mở cuốn sách đề thi khó ra, chụp ảnh rồi gửi qua cho anh.
Thời gian này cô cũng rảnh nên đã giải ra rất nhiều đề thi khó, bài toán này tương đối khó, cô vẫn chưa có mạch suy nghĩ gì để giải đề, vốn dĩ định hỏi anh cả, bây giờ hỏi Lục Úc cũng giống vậy thôi.
Lục Úc nhìn bàn cờ còn chưa chơi xong ở trước mặt, ông nội anh đi dạo vẫn chưa quay lại, chắc cũng đủ để anh giải ra một câu hỏi.
“Có.”
Anh tìm quyển vở và bút, ngồi trên sô pha, giải được câu hỏi khó này, câu hỏi này đối với một người vẫn chưa học hết cấp ba mà nói thì vượt quá khả năng rồi.
Đối với anh mà nói phải mất thời gian để có thể giải ra được, sau khi giải ra đề khó, anh đưa cho Tô Chi thuận theo một lần mạch suy nghĩ giải đề của mình, giải thích rất cụ thể.
“Em đã hiểu chưa?”
“Hiểu rồi, hoá ra còn có thể giải như vậy.”
Sau khi Tô Chi được anh chỉ điểm, ngay lập tức sáng tỏ thông suốt.
Lục Úc lại tìm thêm hai câu hỏi của dạng đề cùng loại cho cô làm, cô dựa theo mạch suy nghĩ giải đề, từng bước từng bước chia câu hỏi khó ra làm.
“Lục Úc, em làm đúng không?”
Lục Úc: "Đều đúng hết.”
Tô Chi còn thông minh hơn so với trong tưởng tượng của anh.
Đã giải quyết xong đề thi khó khốn đốn đã lâu, tâm trạng của Tô Chi vô cùng tốt.
Cô nói: "Hôm khác em mời anh ăn cơm.”
Lục Úc đối với việc nấu ăn của cô ký ức vẫn còn mới mẻ, sau này ăn mấy bữa cơm làm việc, càng nhớ nhung hương vị đó hơn, nên anh đã đồng ý.
Thu dọn xong giấy nháp, anh ngẩng đầu phát hiện ông nội ngồi đối diện với mình, cười dịu dàng nhìn anh, cũng không biết đã ngồi bao lâu rồi.
“Tiểu Úc, giảng bài cho ai vậy?”
Lục Úc: "… Một người quen ạ.”
Ý cười của ông nội không dừng lại: "Nam, hay nữ?”
Lục Úc: "… Nữ ạ.”
Nụ cười của ông nội càng rạng rỡ hơn: "Thì ra là con gái à, Tiểu Úc, giảng bài bằng điện thoại như thế này thì không được, lần sau nhớ đi thư viện, trực tiếp giảng bài càng rõ ràng hơn.”
Lục Úc: "…”
Anh chuyển chủ đề: "Ông nội, ván cờ này vẫn chơi sao?”
Ông nội lắc lắc đầu, thở dài: "Người già rồi, ngồi lâu thì đau lưng, để ngày mai lại chơi nữa, Tiểu Úc, ngày mai cháu vẫn sống ở đây sao?”
Lục Úc gật đầu: "Vâng.”
Anh có thể sẽ ở khoảng nửa tháng rồi quay về.
Ông nội cười xán lạn: "Vậy thì tốt, ngày mai ông bảo dì Trương nấu món súp gà nấm hương mà cháu thích nhất, nhớ ăn nhiều một chút.”
Lục Úc: "Vâng, được ạ.”
Nhìn thấy ông nội như vậy, anh nghĩ sau này vẫn về nhà cũ nhìn xem nhiều hơn.
*
Tô Chi được Lục Úc giải ra câu hỏi khó khăn, tinh thần vô cùng tốt, cô đã giải câu hỏi cả một đêm, 5 giờ mới nghỉ ngơi, ngủ 1 tiếng đồng hồ.
6 giờ dậy chạy bộ, người không có tinh thần gì.
Sau khi ăn sáng xong cô định ngủ một giấc, nhưng bị anh hai chính tay làm tiêu tan rồi.
Tô Quân Bạch được mời làm người hướng dẫn cho chương trình giải trí tuyển chọn tài năng ca hát “Siêu sao”, hôm nay phải đi đến trường quay để ghi hình tập đầu tiên của chương trình.
“Chi Chi, em muốn đi chơi không? Nghe nói trường quay có rất nhiều trai xinh gái đẹp.”
Hôm nay bố mẹ và Đại Chu đều ra ngoài làm việc, lát nữa anh cũng phải đi, chỉ có một mình em gái ở nhà, anh không yên tâm.
Tô Chi có chút ấn tượng với chương trình giải trí tuyển chọn tài năng này, bởi vì sau khi nữ chính bạo hồng, cũng được mời, lấy thân phận người hướng dẫn tham gia tuyển chọn tài năng.
Lúc đó tiếng tăm của anh hai cô đã không tốt lắm, nhưng trên mình vẫn có lưu lượng, cũng lấy danh nghĩa người hướng dẫn được mời tham gia.
Giữa chừng xảy ra một việc lớn, khiến hình tượng và độ nổi tiếng của anh hai xuống dốc không phanh, cũng trở thành một vết nhơ trong cuộc đời của anh, tốc độ pháo hôi của anh trầm trọng hơn.
Cô không thể để chuyện này xảy ra được, an toàn của anh hai liên quan đến an toàn của cả nhà, cô phải thận trọng.
Diễn biến cốt truyện trong tiểu thuyết không phải là điều cô có thể kiểm soát được, thế giới này độc đoán lại vô lý, chuyện mà cô có thể làm chỉ có cố gắng thay đổi kết quả của cốt truyện.
Cô gật đầu: "Đi ạ.”
Nếu không đi, anh hai cô sẽ bị hắc thành dòng sông, bị mắng thành chuột qua đường.
Tô Quân Bạch không biết những cái này, rất phấn khích vì em gái tham gia chương trình cùng với anh.
“Vậy em đi thay áo quần, 8 giờ 30 phút chúng ta sẽ xuất phát.”
“Vâng.”
Vẫn là Liên Phương tới đón Tô Quân Bạch, nhìn thấy Tô Chi đi theo phía sau Tô Quân Bạch, cười hỏi: "Chi Chi, em đi đâu chơi vậy?”
Tuổi trẻ giống như bọn họ vậy, có lẽ đều thích vui chơi, em gái anh ta chính là như vậy, suốt ngày không về nhà, tự do thoải mái ở bên ngoài.
“Đương nhiên em gái tôi đi với tôi rồi.” Tô Quân Bạch nói với anh ta: "Buổi trưa ra ngoài ăn bữa tiệc, anh Liên, anh nhớ đặt bữa ăn ở nhà hàng mà lần trước chúng ta ăn.”
Anh nghĩ nghĩ lại nói: "Buổi sáng và buổi chiều cũng phải đặt cà phê và đồ ăn nhẹ đưa qua đây, đặt nhiều một chút, tôi sợ Chi Chi sẽ đói.”
Tô Chi: "…”
Trông có vẻ cô như vậy có thể ăn sao?
Được thôi, mỗi bữa cô thực sự ăn không ít, bây giờ cô đang ở độ tuổi cơ thể phát triển, ăn nhiều cũng không chịu thiệt.
Liên Phương gật đầu: "Được, cậu yên tâm ghi hình chương trình, tôi sẽ chăm sóc tốt Chi Chi.”
Chỉ có ở trước mặt Chi Chi, Tiểu Bạch mới giống con người, hi vọng anh có thể thay đổi một chút, cũng có thể làm người trước mặt người khác.
Tô Chi lên xe liền buồn ngủ, vì cuộc sống hạnh phúc sau này của cả nhà, cô phải chịu đựng một thời gian.
Liên Phương lên tiếng nhắc nhở: "Tiểu Bạch, 7 giờ tối mai tập đầu tiên của mùa hai của chương trình giải trí Cực Hạn bắt đầu phát sóng, cậu nhớ chia sẻ một chút trang web chính thức của chương trình.”
Tô Quân Bạch gật gật đầu: "Tôi biết rồi.”
Trong nhóm WeChat, đạo diễn cũng @ tất cả mọi người chia sẻ để ủng hộ.
Liên Phương quay người đi: "Chi Chi, vẫn luôn quên hỏi em, em có Weibo không? Tên gì vậy?”
Trên mạng đã có rất nhiều fan hâm mộ gào thét ở Weibo của Tiểu Bạch, yêu cầu bọn họ giao ra Weibo của Tô Chi.
Thời gian này anh ta quá bận rộn, Tiểu Bạch đã thu hút rất nhiều lưu lượng ở trên chương trình giải trí, rất nhiều quản lý của các công ty thương hiệu tìm đến hợp tác.
Không phải các loại hình hợp tác nào anh cũng tiếp nhận, phải hỏi Tiểu Bạch trước đã, chọn một số loại mà anh có hứng thú, chọn lại một số loại hữu ích với anh, sàng lọc cả hai, rồi quyết định để làm việc tiếp.
Tô Chi gật gật đầu: "Có Weibo, anh muốn thêm em sao?”
Weibo của Tô Chi fan hâm mộ không nhiều, chỉ có mấy ngàn người, cô rất ít khi đăng động thái của mình, toàn bộ là chia sẻ một số tin tức về trẻ em bị lừa hoặc bị bắt cóc.
Bài viết Weibo đầu tiên chính là Weibo của bố mẹ nuôi tìm con gái, cô ấy bị lạc năm 3 tuổi, chỉ có mấy tấm ảnh hồi nhỏ, tìm người như thế này chẳng khác gì mò kim đáy bể, nhưng cô chưa bao giờ nghĩ đến việc từ bỏ.
Liên Phương vội gật đầu: "Thêm thêm thêm.”
Muốn Weibo của em rất lâu rồi.
Tô Quân Bạch cũng lấy điện thoại ra, cướp trước mặt Liên Phương: "Chi Chi, thêm anh trước, không cần quan tâm anh ta.”
Tô Chi chỉ có thể thêm anh trước.
Liên Phương: "...”
Có thể làm người ở trước mặt tôi không.
Tô Chi: "... Được thôi.”
Cô và anh hai theo dõi Weibo của nhau.
Weibo của anh hai không có gì để xem, toàn là chia sẻ những công việc, còn có ảnh tự sướng của anh.
Sau khi cô thêm Liên Phương liền dựa lưng vào ghế nằm như cá ướp muối.
Tô Quân Bạch đổi biệt hiệu cho em gái, điều đầu tiên nhấp vào Weibo của em gái, kinh ngạc nói: "Trời ơi, Chi Chi, sao Weibo này của em còn có biểu tượng của Bộ trưởng tìm trẻ em bị bắt cóc vậy?
Liên Phương cũng ngạc nhiên: "Chi Chi, em làm việc này rất nhiều năm hả?”
Tô Chi gật gật đầu: "Có 10 năm rồi, lúc đầu là bố mẹ nuôi đăng lên, sau này giao cho em quản lý.”
Bố mẹ cô đã cung cấp thông tin một trang mạng tìm con gái để tìm kiếm con gái và những phụ huynh khác đã thất lạc con của mình.
Số tiền mà cô kiếm được cũng tốn một nửa ở trong này, cho nên cô vẫn luôn làm việc không ngừng để kiếm tiền.
“Chi Chi, em vất vả rồi.” Tô Quân Bạch nghĩ đến cuộc sống của em gái chịu đựng rất nhiều khổ cực sau khi thất lạc.
“Vẫn ổn.” Tô Chi rất thông suốt: "Đều đã qua rồi.”
“Cần anh làm gì không? Cứ nói.” Tô Quân Bạch nói: "Hay là chia sẻ Weibo đầu tiên của em?”
Tô Chi nghĩ nghĩ rồi gật đầu: "Vâng, cũng được.”
Fan hâm mộ của anh hai rất nhiều, sau khi nhìn thấy Weibo này, hy vọng có thể có một kết quả tốt.
Tô Quân Bạch cũng nghĩ giống như cô: "Fan của anh rất nhiều, người quen biết cũng nhiều, nhất định có thể tìm thấy em ấy.”
Đã đến địa điểm ghi hình, khi xuống xe.
“Vãi!” Liên Phương cầm điện thoại, kích động trực tiếp phun ra câu chửi thề: "Chi Chi, em em em, fan hâm mộ Weibo của em, một lúc như vậy đã phá một trăm nghìn rồi! Con số vẫn đang điên cuồng tăng lên, theo tình hình này, hôm nay chắc chắn có thể phá mức một triệu.”
Bây giờ mới có nửa giờ đã phá một trăm nghìn rồi, một ngày một triệu chắc chắn không có vấn đề gì!
“Chi Chi, theo tốc độ tăng fans này, sau này em có cơ hội vượt qua Tiểu Bạch đấy!”
Tô Chi: "...”
Không cần thiết đâu, bây giờ trọng tâm của cô đang tập trung vào việc học, còn giải cứu anh hai hoa trắng nhỏ của cô.
Tô Quân Bạch: "... Anh Liên, cân nhắc những lời anh nói một chút cho tôi.”
Ngay cả fan Weibo cũng phải vượt qua anh, anh không cần mặt mũi nữa sao? Sau này còn lấy cái gì để khoe mẽ trước mặt em gái đây?!
Cứu mạng! Anh muốn làm một người đội trời đạp đất, đâu đâu cũng là anh trai siêu mạnh, làm sao khó khăn như thế chứ!