Mục lục
Tham Gia Gameshow Cùng Anh Trai Nổi Tiếng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Toàn sân bóng bởi vì hành động bắt bóng bằng một tay của Tô Chi đều choáng váng, anh chàng đẹp trai chết tiệt này là từ đâu chui ra vậy, đây cũng quá đẹp trai rồi!

“Là tôi.” Giang Thế Lâu từ trong đám người đi ra: "Xin lỗi, trượt tay.”

Khi anh ta vừa mới ném bóng thì bị cầu thủ của đối phương đâm vào, lúc ném bóng lực đạo lệch đi, quả bóng đập vào giá bóng rồi bật ngược ra ngoài.

Anh ta nhìn cô: "Cô không bị thương chứ?”

Tô Chi: "Bị thương rồi.”

Xung lực của quả bóng quá lớn, lúc bay đến vừa nhanh vừa nặng, cô hoàn toàn không kịp đưa ra cách ứng phó an toàn khác, đã bắt bóng bằng một tay.

Bây giờ tay của cô rất đau.

Cho nên nói trong phim truyền hình, tình tiết những nam chính đẹp trai bắt bóng, không những không đau, còn cùng nữ chính nói chuyện yêu đương, không thể tin được.

Phim truyền hình hại tôi.

Giang Thế Lâu: "…”

Đã bị thương rồi mà sắc mặt không thay đổi như vậy, đúng là anh hùng.

Giang Thế Lâu chủ động nói: "Tôi đưa cô đến phòng y tế kiểm tra vết thương thử xem.”

Anh ta đã nhận ra người trước mặt này là Tô Chi, có điều hai người không hẳn là rất quen thuộc, cũng không nói chuyện gì lắm trên chương trình giải trí.

Tô Chi cự tuyệt: "Không cần.”

Cô mới không muốn có quan hệ dính líu gì với nam chính, trong nguyên tác, cô thích nam chính, tranh giành nam chính với nữ chính bị pháo hôi, cô mới không muốn làm bia đỡ đạn.

Cô lại nói: "Bồi thường chi phí y tế, tôi tự mình đi, ít nhất là con số này.”

Cô giơ ra ba ngón tay, nhưng cô không lừa anh ta, tay của cô thật sự rất đau, nếu là vì anh ta mà bị thương, chẳng phải anh ta nên trả tiền sao.

Giang Thế Lâu: "…”

Anh ta đã mở mang kiến thức qua dáng vẻ thích kiếm tiền của Tô Chi trên chương trình giải trí rồi, còn tưởng là xây dựng nhân vật như vậy, có vẻ như bản thân cô thích tiền.

Vậy có thể làm sao đây, vốn chính là anh ta phạm sai lầm lỡ tay làm người ta bị thương, chuyện có thể giải quyết bằng tiền, cũng tốt.

Anh ta cũng nằm trong nhóm chương trình giải trí Cực Hạn, anh ta gửi yêu cầu thêm bạn cho Tô Chi, sau khi Tô Chi chấp nhận, anh ta đã chuyển qua cho Tô Chi 3000 tệ.

Lúc Tô Chi nhận được tiền có chút sững sờ, cô nói là ít nhất 300 tệ, Giang Thế Lâu chuyển cho cô 3000 tệ, không hổ là nam chính, có tiền.

Giang Thế Lâu thấy cô ngẩn ra: "Còn có vấn đề gì sao?”

“Hết rồi.” Tô Chi không định trả lại: "Anh vẫn chưa xin lỗi với Lâm Mạt.”

Ngay từ đầu hướng bóng đánh qua đúng là Lâm Mạt, nếu không phải cô đúng lúc ở đây, Lâm Mạt có lẽ đã bị thương rồi.

Giang Thế Lâu: "… Xin lỗi, tôi không cố ý.”

Anh ta cũng không muốn vì chuyện này mà hao phí quá nhiều tinh lực, hôm nay học hành đã mệt rồi, vốn định chơi bóng để thư giãn, giữa chừng lại xảy ra bất ngờ này.

Lâm Mạt xua xua tay: "Tôi không sao, anh xin lỗi Tô Chi là được rồi.”

Cô ấy nắm lấy tay Tô Chi, lo lắng hỏi: "Chi Chi, tay của cậu không sao chứ? Có phải rất đau không? Tớ xin lỗi, đều tại tớ, nếu không phải đi sớm chút thì tốt rồi.”

Tô Chi: "... Đừng nắm.”

Vốn dĩ đã đau, lại còn nắm nữa, chính là đang tăng thêm trọng lực.

Lâm Mạt nhanh chóng buông tay: "Chúng ta mau đến phòng y tế.”

Cô không nên ham nhìn trai đẹp, muốn tìm một người bạn trai đẹp trai, kết quả làm Tô Chi bị thương rồi.

“Ừ.” Trước khi đi Tô Chi nói với Giang Thế Lâu: "Nếu anh không biết chơi bóng, có thể tìm một nơi không có ai để luyện tập thêm, ở nơi công cộng đánh trúng người là một chuyện rất nguy hiểm, nếu gây nguy hiểm đến tính mạng của người đó, anh có thể chịu trách nhiệm không?”

Giang Thế Lâu: "...”

Có thể đừng nói nghiêm trọng như vậy không? Vậy mà anh ta không thể nào phản bác.

Nói móc nam chính đến mất khả năng ngôn ngữ thật là quá sướng, tâm trạng của Tô Chi rất tốt, ngay cả vết thương trên tay cũng không đau như thế nữa.

Cô và Lâm Mạt rời khỏi sân bóng.

Những nam sinh, nữ sinh bị doạ cho đơ ra mới phản ứng lại, bất ngờ được ăn dưa.

“Vãi! Cái anh đẹp trai vừa nãy là ai vậy? Trước mặt đàn anh Giang Thế Lâu một chút cũng không thua anh, anh ấy đẹp trai quá đi! Có ai biết anh ấy học ở lớp nào không? Tại sao chưa bao giờ thấy qua?”

“Tôi cũng chưa gặp qua, anh ấy thật sự đẹp trai quá! Có điều là chúng ta không có cơ hội, anh ấy đã có bạn gái rồi.”

“Cũng không nhất định là bạn gái nhé, lỡ như chỉ là bạn bè thì sao?”

“Đúng vậy, cho nên chúng ta vẫn còn cơ hội nhé!”

“Mặc dù vậy, các bạn có ai biết anh ấy là học sinh lớp nào không?”

...

Tô Chi và Lâm Mạt tìm được phòng y tế, sau khi giáo viên y tế kiểm tra cho Tô Chi: "Cổ tay bị giãn cơ một chút, còn lại không có gì nghiêm trọng, tôi giúp em làm sạch phần da rách ở bàn tay.”

“Cảm ơn ạ.” Cổ tay của Tô Chi hơi đau, có thể là do lực bóng quá mạnh gây ra, giáo viên y tế giúp cô chữa trị cổ tay một chút, không còn đau như vậy nữa.

Cô hỏi: "Bao nhiêu tiền vậy ạ?”

Giống loại xử lý đơn giản này, hẳn là không tốn bao nhiêu tiền.

Giáo viên y tế: "Không cần tiền.”

Tô Chi: "...”

Tốt như vậy sao? Vậy cô hưởng không 3000 tệ rồi.

Từ phòng y tế đi ra, Lâm Mạt chăm sóc từng li từng tí cho cô suốt dọc đường, đến chỗ báo danh, cũng là Lâm Mạt nhận sách vở cho cô.

Bởi vì đi một chuyến đến phòng y tế, cũng quá thời gian báo cáo, hiệu trưởng đã đợi ở đó rất lâu rồi, nhìn thấy các cô đi đến thì mỉm cười chào hỏi, sau đó giao các cô lại cho giáo viên chủ nhiệm của Hoả Tiễn 1 lớp 11.

Trong lớp Hoả Tiễn đều là học bá, nhất là lớp Hoả Tiễn 1, bọn họ có năng lực học tập cao, tự chủ cũng rất tốt, mỗi ngày ngoại trừ việc học chính là học.

Lúc chủ nhiệm lớp đưa hai người các cô đến, nói đơn giản một số nội quy của trường cần phải tuân thủ, còn có tình huống phân chia của tất cả lớp 11.

Gia đình của các học sinh ở lớp Hoả Tiễn khá là bình thường, nhóm này đều học tập chăm chỉ, chuẩn bị chạy nước rút cho kỳ thi đại học.

Gia đình của học sinh ở lớp quốc tế giàu có, từ nhỏ được tiếp nhận nền giáo dục khá tốt, tay nghề và kỹ năng cũng biết rất nhiều, bọn họ không nghiêm túc với việc học lắm, mỗi ngày đều bận rộn tham gia các lớp đào tạo sở thích khác nhau.

Học sinh ở lớp bình thường hỗn loạn hơn, học giỏi có, không giỏi cũng có, có gia đình tốt, có gia đình bình thường, bầu không khí học tập cũng không mãnh liệt lắm.

Lúc đầu, bố mẹ và anh cả muốn cô vào lớp bình thường để thích ứng trước một thời gian, nhưng cô từ chối, cô luôn luôn thích thử thách.

Hai tháng nghỉ hè, cô đã ôn tập xong kiến thức của lớp 10 và 11 rồi, cô không sợ không thể theo kịp.

Cho dù khi bọn họ lo lắng, cũng sẽ nghe theo ý kiến của cô, đồng ý để cô đến lớp Hoả Tiễn 1.

Lớp Hoả Tiễn chỉ nhận 30 học sinh, kết thúc kỳ thi hàng tháng đều sẽ sắp xếp lại thứ tự lớp dựa vào thành tích cao hay thấp.

Ngược lại Tô Chi không sợ, vẫn còn một tháng nữa, cô chăm chỉ học tập là được.

Lâm Mạt nghe thấy thì rùng mình, một học sinh tầm thường như cô ấy không nên đi theo Chi Chi vào lớp Hoả Tiễn, cô ấy có lẽ sẽ phí phạm hai toà nhà bố mẹ đập cho cô rồi, một tháng sau, chắc là cô ấy liền bị đuổi ra khỏi lớp này.

Đã đến giờ vào lớp, ngày đầu tiên nhập học, mọi người tụ tập cùng nhau trò chuyện, có người tách ra học bài, trong lớp không quá ồn ào.

Chủ nhiệm lớp dẫn theo Tô Chi và Lâm Mạt bước vào, lên bục giảng gõ vào mặt bàn: "Đều yên lặng nào, hai bạn học này là học sinh mới chuyển đến ngày hôm nay, mọi người hoan nghênh các bạn nhé.”

Hôm nay trong lớp có mấy nữ sinh đến sân bóng xem trận đấu bóng, nhìn thoáng qua liền nhận ra Tô Chi và Lâm Mạt.

“Mau nhìn lên bục giảng, soái ca đó, cậu ấy chính là người mà tôi đã nói với cậu, soái ca vừa nãy bắt bóng tuyệt vời ở sân bóng, có phải rất đẹp trai không?”

“Vóc dáng rất cao, dáng người khá đẹp, nhưng mà không nhìn được khuôn mặt của cậu ấy, không biết trông như thế nào?”

“Ngoại hình đã đẹp trai như vậy, mặt chắc chắn cũng đẹp nhé, có điều tôi nhìn cậu ấy cảm thấy có chút quen thuộc thế nào ấy? Có phải đã gặp ở đâu rồi không?”

“Không có chứ? Thầy ơi, sao bạn học mới không cởi khẩu trang xuống?”

...

Học sinh lớp Hoả Tiễn 1 chủ yếu là nữ sinh, nam sinh có khoảng 10 người, trông cũng bình thường.

Đột nhiên bây giờ một bạn học nam đẹp trai như vậy đến, các cô hạnh phúc chết đi được, nhanh chóng tháo khẩu trang để các cô xem thử trông như thế nào?

“Yên lặng một chút.” Chủ nhiệm lớp gõ gõ cái bàn: "Hai người các em, ai giới thiệu bản thân trước?”

“Để em ạ.” Lâm Mạt giơ tay, giới thiệu sớm, siêu sinh sớm.

“Xin chào mọi người, tôi tên Lâm Mạt, đến từ thành phố S, bình thường thích đu idol, đọc truyện tranh, tiểu thuyết, mua sắm...”

Tô Chi ho khan, ra hiệu cô bớt nói một vài câu, không nhìn thấy chủ nhiệm tức giận rồi, có lẽ là không nghĩ đến lời giới thiệu của Lâm Mạt lại trung thực như vậy.

Lâm Mạt giới thiệu xong, Tô Chi mở lời: "Tôi tên Tô Chi, đến cùng một thành phố với Lâm Mạt.”

Sau đó không còn nữa.

Lời giới thiệu của cô đơn giản và cộc cằn.

Có mấy nữ sinh xem chương trình giải trí Cực Hạn nghe thấy cái tên Tô Chi này, bất ngờ nhìn Tô Chi, sẽ không phải là em gái Tô Quân Bạch chứ!

Điều mà các cô đoán là đúng, sau khi Tô Chi tháo khẩu trang, tất cả nữ sinh trong lớp đều bị cô làm cho kinh ngạc.

Một cô gái lớn lên như này, cũng đẹp trai quá rồi đi a a a!

“Vãi! Tô Chi đẹp trai quá! Lúc cậu ấy ghi hình chương trình tạp kỹ Cực Hạn, tôi đã rất thích cậu ấy!

“Thật sự đẹp trai quá! Nhìn gần càng đẹp hơn!”

...

Chủ nhiệm lớp nói: "Hai em ngồi hàng cuối trước, sau kỳ thi tháng sẽ xếp lại chỗ ngồi.”

Thảo nào trên mỗi cái bàn đều dán một con số, hoá ra là ý này.

Lâm Mạt rất vui khi được ngồi cùng bàn với Tô Chi, có điều niềm vui có thể sẽ rất ngắn ngủi, chỉ có thời gian một tháng.

Mấy nữ sinh ở hàng đầu lén lút nhìn về phía sau, mặc dù Tô Chi là con gái, cũng là người mà đẹp trai nhất trong lớp bọn họ, lớp 1 của các cô cuối cùng lên bàn cân rồi!

Ngày đầu khai giảng, buổi sáng không có tiết học gì, chỉ giới thiệu lẫn nhau, để bọn họ việc học tập thật tốt, đến giờ ăn trưa rồi.

Trường học có ba căn tin, căn tin thứ nhất và thứ hai nhiều người hơn, bởi vì cơm rẻ, còn rất ngon.

Căn tin thứ ba tiếp nhận bữa ăn theo yêu cầu, cho dù khẩu vị có quái dị gì đi chăng nữa đều có thể làm ra cho bạn.

Tô Chi định đi đến hai cái căn tin phía trước xem thử, thì nhận được điện thoại của anh hai.

“Chi Chi, anh đang ở bên ngoài trường em, đã đặt đồ ăn rồi, em có thể ra sân trường không?”

Sự quan tâm đến từ anh hai, Tô Chi đồng ý.

“Tiểu Mạt, anh hai tớ đến rồi, kêu tớ ra ngoài ăn, chúng ta cùng đi.”

Lâm Mạt vội xua tay: "Tớ sẽ không quấy rầy anh em các cậu nói chuyện đâu, tớ ăn ở căng tin, cậu đi ăn đi, liên lạc WeChat sau.”

Cô cũng không phải muốn ăn cơm ở căng tin quá, cô chỉ là vẫn còn e ngại với Tô Quân Bạch, mỗi lần nhìn thấy anh đều có thể bị doạ đến ám ảnh tâm lý.

Thấy cô ấy nói như vậy, Tô Chi cũng không cưỡng ép cô ấy đi, cô tự đi ra ngoài, nhìn thấy xe của anh hai cách ngoài cổng trường không xa.

Sau khi cô lên xe phát hiện chỉ có anh hai, Liên Phương không đi theo: "Anh, anh không phải đang quay phim sao? Sao có thời gian đến đây?”

Tô Quân Bạch rất tự hào: "Lần này anh diễn rất tốt, đạo diễn còn khen ngợi diễn xuất của anh, đặc biệt thưởng cho anh một ngày nghỉ.”

Hai câu trước là thật, câu sau, nửa thật nửa giả, nghỉ ngơi là anh tranh thủ qua đây, vốn dĩ anh định xin nghỉ hai ngày, đạo diễn không cho, nói là phải đuổi tiến độ.

Hôm nay anh đã thấy em gái, buổi tối phải quay lại đoàn phim bên kia.

Tô Chi gật đầu: "Wow, anh hai giỏi quá!”

Có thể được đạo diễn lớn khen ngợi, anh hai thật sự tiến bộ rồi, hy vọng anh có thể học được nhiều điều hơn ở trước đạo diễn lớn.

Tô Quân Bạch cười ha ha mấy tiếng: "Cũng vì anh chăm chỉ chuyển gạch.”

Lúc đầu, đối với nhân vật chuyển gạch công trường này, anh không muốn nhận, cảm thấy quá mệt, nhưng bây giờ tự vả rồi.

Có vẻ như đến công trường chuyển gạch thật sự rất có tiền đồ, bây giờ anh đã là một công nhân chuyển gạch thuần thục rồi.

Tô Chi: "...”

Không ngờ sẽ khen thế này, nhưng mà anh hai, anh thật sự chuyển gạch được sao? Hahaha.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK