Tô Chi: ""...""
Cảm thấy thật phiền phức.
""Quá phiền phức, không được.""
Hơn nữa nếu chuyện vì muốn thoát khỏi sự theo đuổi của người khác mà tìm một người đóng giả bạn trai bị lộ ra ngoài thì càng dễ gây hiểu lầm hơn, không thể vì thoát khỏi sự theo đuổi của nam khôi mà tìm người đóng giả được.
Lục Úc nhìn tin nhắn trả lời của cô, lúc đưa ra lời đề nghị anh cũng có thể đoán được đáp án này.
Anh đánh rồi lại xóa, đánh rồi lại xóa.
Cuối cùng gửi một câu: ""Dùng trí tuệ hoặc vũ lực.""
""Tôi sẽ sưu tầm đề khó cho em, em đưa cho cậu ta làm, độ khó 100+.""
Lúc trước khi phụ đạo cho Tô Chi anh đã hình thành thói quen này, vì Tô Chi rất thích làm những đề khó nên anh đã lưu ý chuyện này, những đề tìm được đều rất khó.
Anh lấy trước cho Tô Chi làm, nếu như cô không làm được thì anh sẽ giảng cho cô.
Người theo đuổi Tô Chi đã học năm hai, bình thường chắc rất ít khi tiếp xúc với những đề có độ khó thế này.
Tô Chi gật đầu, cảm thấy cách này không tệ: ""Được đó, vậy làm như thế đi, tôi cho anh địa chỉ để gửi.""
Cô đưa địa chỉ căn phòng ở gần trường, sau khi đi học xong cô gần như đều ở nơi này.
Lục Úc: ""Được.""
Sau khi giải quyết được chuyện phiền lòng này, tâm trạng Lục Úc vô cùng tốt.
Buổi chiều anh đi gửi đề qua cho Tô Chi, còn mua thêm hai thùng đồ ăn vặt gửi cho Tô Chi, tất cả đều là đồ cô thích ăn.
Ngày hôm sau khi quay lại đoàn làm phim, tâm trạng Lục Úc còn tốt hơn trước, Lâm Gia Hữu khen ngợi: ""Không tệ, điều chỉnh rất tốt.""
Tô Quân Bạch yên lặng chửi thầm, cảm giác gần đây Lục Úc rất giống như bị bà dì ghé thăm, cảm xúc thay đổi thất thường.
Thợ trang điểm của Tô Quân Bạch là một người đàn ông nhưng cách ăn mặc có chút nữ tính, còn thích cong ngón tay lên giống hoa lan chỉ.
Anh ta nghe được lời nói thầm của Tô Quân Bạch thì nói: ""Anh Bạch, anh không hiểu được đâu, biểu hiện này của Lục Úc nha, giống như người đàn ông rơi vào tình yêu cuồng nhiệt, giống như tôi lúc yêu đương vậy, lo được lo mất.""
Tô Quân Bạch cười xấu xa: ""Ha ha ha, anh cũng thật biết đùa, ai sẽ coi trọng Lục Úc chứ, nếu cậu ta nói chuyện yêu đương thì tôi sẽ ăn shit.""
Lục Úc từ nhỏ đến lớn đều không thích chơi với nữ sinh, cậu ta mà còn thích con gái sao, hừ, cô độc còn tạm chấp nhận.
Thợ trang điểm kêu lên một tiếng: ""Anh Bạch, anh không tin tôi cũng đừng có ăn cái thứ buồn nôn kia.""
Anh ta cong ngón tay: ""Cứ chờ mà xem, chắc chắn sau này Lục Úc sẽ bị người ta khui chuyện tình cảm.""
Tô Quân Bạch không tin: ""Ha ha, ai mà lại không thông thế.""
Anh nhất định có thể tìm được người yêu, còn Lục Úc thì không chắc.
*
Tô Cảnh Chu đưa Tô Chi và Tô Tuyết đến trấn Thanh Thủy, công việc của anh ở thành phố cạnh trấn Thanh Thủy, lái xe một tiếng là đến.
""Chi Chi, anh đi thắp hương cho họ với hai người, buổi chiều anh sang bên kia sau.""
Thời gian họp là ba giờ, anh vẫn đến kịp.
""Được, em đi mua chút đồ."" Tô Chi gật đầu.
Thắp hương cho bố mẹ nuôi nên cô muốn mua hoa, hương và nến.
Tô Tuyết nói theo: "Chi Chi, chị đi chung với em, chị muốn làm chút việc cho bố mẹ.""
Xa cách mấy chục năm, khi gặp lại đã âm dương cách biệt, đây là chuyện cô ấy không ngờ.
""Cùng đi đi."" Tô Cảnh Chu nói: ""Mua xong rồi qua.""
Đương nhiên anh muốn đi giúp em gái cầm những đồ nặng.
Tô Chi suy nghĩ rồi cảm thấy như vậy cũng được: ""Được, sau khi xong việc em sẽ mang chị đi dạo quanh trấn Thanh Thủy để chị ngắm quê hương của mình.""
Tô Tuyết gật đầu: ""Ừm.""
Bây giờ không có chợ phiên, biểu diễn chơi hoa đăng cũng đã hết, đường phố khá vắng vẻ.
Tô Chi đến tiệm người quen mua mấy bó hoa, hương và nến, sau đó xếp hết vào một chiếc hộp to, khá tiện để mang theo.
Nam Sơn ở phía Nam của trấn Thanh Thủy, nơi này là nghĩa trang, trước có núi, sau có suối, là một nơi yên tĩnh.
Hôm nay cũng không có mấy người đến thăm mộ, khắp nơi đều trống vắng.
Tô Chi mang họ đi trên con đường quen thuộc đến bia mộ của bố mẹ nuôi, ảnh trên bia mộ là ảnh chụp lúc họ hơn ba mươi tuổi, khuôn mặt hai người đều rất trẻ trung.
Trên mặt hai người đều mang ý cười, ánh mắt dịu dàng, nhìn đã biết là người có tính cách tốt.
Tô Chi đặt hoa tươi lên trên: ""Bố mẹ, con mang chị Tuyết Tuyết về thăm hai người, chị ấy rất tốt, hai người có thể yên tâm rồi.""
Cô lùi ra sau, nhường lại vị trí cho Tô Tuyết.
Hốc mắt Tô Tuyết đỏ ửng, nước mắt rơi lã chã, giọng nói nghẹn ngào: ""Bố, mẹ, thật xin lỗi, lâu như vậy con mới về thăm hai người.""
Cô ấy quỳ gối trước mộ, đặt hoa lên trên, mỗi một câu nói là một lần nước mắt rơi nhiều hơn.
Tô Chi và Tô Cảnh Chu đứng sau lưng cô ấy, nhìn cô ấy từ từ bộc lộ cảm xúc, mãi đến khi cô ấy nói xong những lời trong lòng, mãi đến khi cô ấy khóc khô nước mắt.
""Bố mẹ, từ nay con sẽ thường xuyên về đây thăm hai người.""
Họ ở trước mộ khoảng hai đến ba tiếng, một giờ chiều mới quay lại, sau khi tìm một quán ăn để ăn cơm, Tô Cảnh Chu lên xe chạy đến thành phố bên cạnh tham gia cuộc họp.
Tô Chi và Tô Tuyết đợi ở cửa hàng truyện tranh, dự định ngày mai về thủ đô.
Du Gia Lý vẫn chưa về, vẫn ở nhà họ Lục, mỗi lần ông ấy nói muốn về trấn Thanh Thủy, ông cụ Lục sẽ vụng trộm lau nước mắt, giả vờ như cơ thể không thoải mái, ông ấy cũng hết cách.
Bọn họ đều không ở đây nên đã mời người đọc đến cửa hàng truyện tranh để trông coi, kiếm tiền hay không không quan trọng, chỉ cần trông coi cẩn thận là được.
Tô Tuyết không nhớ rõ rất nhiều chuyện ngày xưa, buổi tối hai người ngồi cùng nhau, Tô Chi nói rất nhiều chuyện ngày trước cho cô ấy nghe, cô chỉ chọn những chuyện tốt để nói, những chuyện không tốt cô đều bỏ qua.
Tô Tuyết cố gắng nhớ kĩ những lời Tô Chi nói với mình, đây đều là kí ức liên quan đến bố mẹ.
Trạng thái gần đây của cô ấy rất tốt, không tiếp tục tái phát bệnh, đã đang chuẩn bị làm phẫu thuật chỉnh hình lại thành mình ngày xưa.
Cô ấy tin tưởng mình nhất định có thể làm được.
*
Chiều hôm sau, trên đường về thủ đô, Tô Chi mời Tô Tuyết chuyển đến ở cùng với mình nhưng cô ấy đã từ chối.
""Phòng bây giờ chị và Nguyệt Nguyệt ở cũng rất tốt, không cần phải chuyển đi, Chi Chi, đừng lo lắng cho chị, chị sẽ chăm sóc bản thân thật tốt.""
Tô Tuyết đã làm phiền Tô Chi rất nhiều, cô ấy không muốn chỉ vì chút chuyện nhỏ cũng làm phiền cô.
Hơn nữa cô ấy đã hai mươi tuổi, Chi Chi còn chưa trưởng thành, nên là cô ấy chăm sóc Chi Chi mới đúng.
Tính cách của Tô Tuyết rất giống bố mẹ nuôi, đều bướng bỉnh như nhau, Tô Chi khuyên không nổi, chỉ có thể nghe theo cô ấy, dự định sẽ giúp đỡ cô ấy ở phương diện khác.
Lục Úc đã gửi đề khó đến, sau khi Tô Chi nhận được đã lấy ra xem trước, không hổ là đề khó Lục Úc sưu tầm, thật khó.
Có mấy câu cô biết làm, có mấy câu không biết, sau này còn phải tìm Lục Úc chỉ.
Khi nam khôi lại một lần nữa tìm đến, Tô Chi lấy đề khó ra: ""Tôi không thích người quá ngốc, nếu như anh có thể giải xong những đề khó này trong nửa ngày, không thể dựa vào ngoại lực mà tự mình làm, tôi sẽ cho anh một cơ hội.""
""?"" Nam khôi bất ngờ một lát rồi cười nhận lấy: ""Được, em đừng đổi ý.""
Một tay Tô Chi đút túi: ""Nếu như anh không giải được thì sau này thấy tôi phải tránh đi, biết chưa? Hơn nữa còn phải hô to trước mặt bạn học mười lần câu tôi là đồ đần.""
Cô thong thả nói: ""Thế nào?""
Nam khôi thoải mái đồng ý: ""Được, nếu như anh giải ra thì em là bạn gái của anh.""
Từ nhỏ đến lớn thành tích học tập của anh ta cũng không tệ, anh ta căn bản không đem đề khó mà Tô Chi tìm được để ở trong lòng.
Nhưng sau khi anh ta thấy rõ đề bài thì nụ cười tự tin lập tức cứng lại, càng giở những tờ sau càng khó hơn.
Mặc dù không nhiều nhưng những đề này lại có đủ các loại, có một số đề anh ta căn bản còn chưa từng học qua, vậy thì anh ta giải kiểu gì?
Nhưng ai bảo anh ta đã đồng ý chứ, lại còn có nhiều người đến xem như vậy, nếu như anh ta ngay cả những bài này đều không làm được thì không phải anh ta chỉ mất mặt vì không theo đuổi được Tô Chi, mà anh ta còn phải đứng trước mặt sinh viên toàn trường nói mình là đồ đần.
Chuyện này làm tổn hại rất nhiều đến hình tượng nam thần của anh ta, sau này anh ta còn lăn lộn thế nào trong trường được nữa, anh ta cũng không muốn mình có thêm những danh hiệu không tốt.
""Tô Chi, những đề này của em...""
Tìm ở đâu vậy, sao lại khó thế chứ?
""Thế nào? Anh không biết làm sao? Cứ nói thẳng đi, tôi sẽ không cười anh.""
Tô Chi nở nụ cười, xem ra cách này có hiệu quả, nếu như vô dụng thì cô sẽ sử dụng vũ lực.
Nam khôi: ""...""
Nếu như cô không cười lớn như vậy thì anh ta cũng sẽ tin.
Bây giờ thừa nhận mình thua thì quá mất mặt rồi, trước tiên anh ta sẽ làm đề, dù phải suy nghĩ nát óc cũng phải làm được.
""Tô Chi, đột nhiên anh nhớ mình vẫn còn chuyện cần làm, anh đi trước.""
Tô Chi thản nhiên nói: ""Bây giờ đi thì chính là trực tiếp nhận thua, không thể làm trái với quy định được.""
Nam khôi: ""...""
Chủ quan quá chủ quan, mẹ nó, đây là lần thảm nhất trên con đường theo đuổi con gái của anh ta.
Anh ta vừa xem chương trình cực hạn đã thích Tô Chi, cảm thấy cô vô cùng hoàn mỹ, về sau biết cô nhập học trường này đã muốn thử theo đuổi cô, cùng người con gái như vậy yêu đương cũng rất hãnh diện.
Nhưng bây giờ anh ta phát hiện cái giá để theo đuổi Tô Chi quá cao, còn phải biết giải đủ những loại đề, anh ta không biết những thứ này đâu có được không?
Giữa chừng bỏ đi, bây giờ bỏ đi cũng mất mặt, đến thời gian quy định không giải được đề càng mất mặt hơn.
Nam khôi cố gắng hết sức cứu vớt lấy mặt mũi của mình: ""Tô Chi, em tìm những đề này ở đâu vậy? Giảng viên chắc gì cũng đã làm được?""
Tô Chi nhún vai: ""Anh không cần phải để ý đến chuyện này, ai giải được đề khó này thì có thể làm bạn trai tôi.""
Nam khôi: ""...""
Anh ta có khả năng không được.
Buổi tối, trong sân của trường thủ đô xuất hiện một cảnh vô cùng thần kì, nam khôi khoa tài chính gặp ai cũng sẽ nói: ""Tôi là đồ đần.""
Cảnh này nhanh chóng bị đăng lên diễn đàn của trường, chuyện liên quan đến nam khôi và Tô Chi luôn có thể tạo thành chủ đề rất hot, rất nhiều người đều biết đầu đuôi câu chuyện, chẳng mấy chốc mà bình luận đã lên đến hàng ngàn.
""Thật xin lỗi nhưng tôi không nhịn được nữa, ha ha ha, đối phó với nam khôi phải nhờ Tô Chi ra tay.""
""Nam khôi có chút đáng thương nha, mặc dù anh ta hơi lăng nhăng nhưng anh ta vẫn đẹp trai, vẫn là phú nhị đại, rất hợp với Tô Chi.""
""Mấu chốt là anh ta đần nha, ngay cả đề khó cũng không giải được.""
""Yêu cầu của Tô Chi cũng hơi cao rồi, người có thể giải được những người khó này tìm khắp trường cũng chẳng được mấy người.""
""Yêu cầu cao chỗ nào chứ, mấy đề khó mà thôi, Tô Chi là học bá, cô ấy không thể tìm một bạn trai học bá được sao?""
""Tôi đã nhìn thấy đề, rất khó, tôi xin phép lăn về đây, không dám tự rước lấy nhục.""
""Tô Chi quá xuất sắc, sau này cô ấy có thể tìm được bạn trai sao?""
...
Sau khi nam khôi biết chuyện này bị truyền đi, mặt mũi của anh ta đã hoàn toàn mất hết, đêm đó còn bị mấy người bạn tốt lôi ra trêu đùa.
Anh ta liên hệ với quản lí diễn đàn xóa topic, kết quả ba ngày sau mới xóa được, chuyện này càng truyền càng xa, ngay cả sinh viên trường khác cũng biết.
Bây giờ anh ta đã biết nữ thần không thể tiếp xúc gần gũi được, chỉ có thể đứng từ xa nhìn thôi.
Chuyện này còn thuận lợi hơn cả những gì Tô Chi tưởng tượng, sau khi chuyện này kết thúc, cuối cùng cũng không còn ai dám theo đuổi cô nữa, không dám tự rước lấy nhục, giúp cô giải quyết không ít chuyện phiền phức.
Sau khi Lâm Mạt biết được, vừa tan học đã chạy đến nhà Tô Chi đau lòng khóc lóc: ""Chi Chi, cậu cũng quá độc ác rồi, còn tự mình chặt đứt hoa đào của mình, có chướng ngại này thì về sau ai dám theo đuổi cậu nữa!""
Cô ấy tiếc hận ôm ngực: ""Chị em, cậu không có ý định yêu đương ở trường học sao? Thanh xuân tốt đẹp đến mức nào chứ! Phải thêm những màu sắc khác nữa.""
Đại học thủ đô có nhiều bạn học nam ưu tú như vậy, không những đẹp trai còn biết quan tâm, sao Chi Chi lại làm chuyện như vậy chứ.
""Tớ cảm thấy như vậy rất tốt, sau này sẽ không ai làm phiền tớ nữa."" Tô Chi thoải mái nằm trên ghế sopha: ""Chuyện yêu đương này chỉ có thể gặp nhưng không thể cầu.""
""Nói thì nói thế nhưng hành động của cậu cũng quá dã man rồi."" Lâm Mạt nhìn qua đề khó: ""Những đề mà cậu tìm tớ đọc không hiểu chút nào, ai làm được cơ chứ?""
""Anh cả của tớ."" Tô Chi dừng chút rồi nói: ""Chắc Lục Úc cũng sẽ làm được, đây là đề anh ấy cho tớ.""
""Lục Úc?"" Vẻ mặt Lâm Mạt ngờ nghệch: ""Thần tượng của tớ đưa cho cậu?""
Cô ấy vô cùng kinh ngạc: ""Anh ấy đây là muốn hại cậu à?""
Sau khi cô ấy nói xong lại lập tức lắc đầu: ""Là tớ nói nhảm, thần tượng chắc chắn không cố ý, chắc chắn anh ấy không may thôi.""
Vẻ mặt của Lâm Mạt vẫn rất nghi ngờ cuộc sống, cô ấy đột nhiên suy nghĩ đến một chuyện, chuyện có người ở trường học theo đuổi Chi Chi, sao thần tượng lại biết rõ như vậy chứ?
Quan hệ của họ tốt như vậy từ khi nào thế?
Đúng lúc này chuông cửa vang lên, Tô Chi đứng dậy: ""Chắc là chị em Nguyệt Nguyệt đến.""
Mở cửa ra mới phát hiện không phải, mà là người giao đồ ăn vặt, bên chân còn có mấy cái thùng.
""Là Tô Chi sao? Đây là đồ của cô, xin hãy kí nhận.""
Nhân viên giao đồ ăn thả đồ xuống, nói xong lập tức rời đi.
Tô Chi nhìn mấy cái thùng lớn trước cửa nhà, đoán được là ai tặng cô, vì lúc nhận được đề bài mấy ngày trước cô cũng nhận được hai thùng đồ ăn vặt lớn.
Bây giờ đống đồ ăn vặt kia vẫn còn ở trong phòng khách, cô không có gì làm cũng sẽ ăn một chút.
""Voãi! Sao cậu mua nhiều đồ thế? Đây là cái gì vậy?""
Lâm Mạt thấy cô mãi không quay lại thì đi ra, thấy mấy cái thùng lớn thì vô cùng ngạc nhiên.
""Chắc là đồ ăn vặt, Lục Úc tặng."" Lần trước khi Tô Chi nói cảm ơn anh, anh đã nói là sẽ tặng cô quà chuyển nhà.
Lâm Mạt: ""Thần tượng của tớ? Tặng cậu? Vì sao?""
Rốt cuộc cô ấy đã bỏ lỡ chuyện gì vậy?
Cô ấy luôn có cảm giác thần tượng mình đối với Chi Chi có chút khác lạ, cũng quá thiên vị rồi! Cô ấy thật hâm mộ nha!
"Chi Chi, có thể cho tớ một chút không?""
Ăn đồ của thần tượng thì cô ấy sẽ trường sinh bất lão!
Tô Chi gật đầu: ""Cậu thích gì thì lấy đi.""
""Ôi! Chi Chi vạn tuế!""
Hai người cùng nhau chuyển mấy cái thùng vào, Lâm Mạt ở một bên mở đồ, Tô Chi cầm điện thoại nhắn cảm ơn Lục Úc, có lẽ anh đang bận nên không trả lời.
""Móa! Tất cả đều là đồ ăn vặt nhập khẩu! Loại socola này mới ra, rất đắt đó.""
Lâm Mạt lại cầm những thứ khác: ""Còn có loại đùi gà này cũng là sản phẩm mới, nghe nói ăn rất ngon, tớ còn chưa mua.""
""Còn có những thứ này...""
Mỗi một lần lấy ra thứ gì cô ấy cũng sẽ đều kinh ngạc, nước mắt hâm mộ đã chảy rất nhiều.
Có rất nhiều loại, mỗi thứ cô ấy đều lấy một ít: ""Chi Chi, tớ chọn xong rồi.""
""Đều mang đi đi."" Tô Chi gật đầu: ""Anh ấy đưa nhiều đồ như vậy, tớ tặng cái gì lại được?""
"Đưa tiền, không được không được."" Ánh mắt Lâm Mạt lóe lên: ""Mời anh ấy ăn cơm đi, như vậy có thể thể hiện thành ý của một người rõ nhất.""
""Cũng được, cuối tuần này tớ sẽ đến đoàn làm phim thăm ban."" Tô Chi còn chưa đến đoàn làm phim thăm ban, cuối tuần này cô rảnh.
Nhưng cô đi thăm ban cũng không thể hẹn một mình Lục Úc ra được, anh hai nhất định không cho.
Đã muốn mời Lục Úc ăn cơm để cảm ơn anh thì không bằng cô tự mình làm rồi mang đến đoàn làm phim thì hơn.
""Tớ cũng rảnh, tớ cũng muốn đi!""
Lâm Mạt giơ tay, một cơ hội hiếm có để ngắm thần tượng ở khoảng cách gần.
Tô Chi: ""Vậy cậu đi cùng tớ, đúng lúc cần cậu giúp.""
Lâm Mạt: ""Giúp cái gì? Giúp cậu ngắm trai đẹp sao?""
Tô Chi: ""Nghiêm túc một chút, tớ tính tự mình làm cơm đi thăm ban.""
""Tự mình làm cơm sao, cậu cũng quá tốt với thần tượng của tớ rồi!"" Lâm Mạt vui vẻ nói: ""Vậy có phải tớ cũng được ăn chực không?""
Nhưng cô ấy càng tò mò hơn: ""Rốt cuộc sao quan hệ của cậu và thần tượng tớ lại thân thiết vậy?""
Tô Chi: ""Như vậy là rất thân thiết sao?""
Đó không phải là quan hệ bình thường của những người bạn sao? Hỗ trợ lẫn nhau, có đồ ăn ngon thì chia sẻ cho nhau.
""Đương nhiên là rất thân thiết rồi."" Vẻ mặt Lâm Mạt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép (1): ""Theo những gì tớ biết, thần tượng chưa từng chăm sóc cô gái nào như vậy, cậu không xem chương trình sao, lúc anh ấy ở cùng với nữ minh tinh, khoảng cách có thể làm được một con sông rồi đấy.""
(1) ví với việc yêu cầu nghiêm khắc đối với người khác, mong muốn họ được tốt hơn
""Nghe cậu nói như vậy tớ mới nhớ anh hai thường xuyên nói Lục Úc không quan tâm đến con gái, không có chút lễ độ nào."" Tô Chi: ""Nhưng anh ấy đối xử với tớ rất tốt, tớ cảm thấy Lục Úc chắc không tìm được người để nói chuyện thôi.""
Cô lại nghĩ đến một khả năng khác: ""Hoặc có thể do anh ấy không xem tớ là con gái.""
Từ nhỏ đến lớn người nhận nhầm giới tính cô cũng không ít, thường xuyên có người tưởng cô là con trai.
""Cho dù không nghĩ cậu là con gái thì với mối quan hệ như lửa với nước của anh cậu và anh ấy thì thần tượng cũng quá chăm sóc cậu rồi.""
Lâm Mạt vô cùng hâm mộ: ""Lại còn tặng cậu đồ ăn vặt nữa, còn cho cậu xe, gửi đề khó để cậu từ chối người khác theo đuổi.""
Cô ấy liệt kê từng thứ một.
Tô Chi đợi cô ấy nói xong rồi nói thêm: ""Còn gửi cả lì xì.""
""Cái gì? Còn tặng lì xì?"" Lâm Mạt vốn kinh ngạc, sau khi nghe Tô Chi nói rằng còn không chỉ một lần thì hoàn toàn không kiềm chế được: ""Mỗi lần nghỉ lễ sẽ phát lì xì, còn bổ túc cho cậu?""
Trong đầu cô ấy xuất hiện một suy nghĩ to gan: ""Chi Chi, có phải thần tượng đang theo đuổi cậu không?""
Càng nghĩ càng có khả năng, từ năm trước đến năm nay đã có đủ loại dấu hiệu chứng minh, nếu như không phải thích một người thì sao lại thiên vị cô như vậy chứ?
"Đừng có nói lung tung. Sao anh ấy lại thích tớ...""
Đợi một chút, hình như lần trước cô có hỏi qua Lục Úc về chuyện tình cảm.
""Mạt Mạt, lần trước tớ đã hỏi Lục Úc thích con gái như thế nào.""
Lâm Mạt vô cùng hiếu kì: ""Anh ấy thích con gái như thế nào?""
""Anh ấy nói, thích người như tớ."" Lúc ấy Tô Chi cũng rất kinh ngạc, cô còn tưởng rằng Lục Úc đang nói đùa.
Lâm Mạt kích động đến mức muốn nhảy lên: ""A a a a a! Đây là thần tượng tỏ tình sao? Bảo sao đột nhiên tớ thấy đẹp đôi một cách lạ kỳ.""
""Cậu nghiêm túc chút."" Tô Chi tò mò: ""Cảm thấy rất kỳ quái nha.""
Cô và Lục Úc ở chung rất hài hòa, cô tưởng đó chỉ là cách ở chung giữa bạn bè, nhưng bây giờ có một số chuyện lại chỉ ra là Lục Úc thích cô?
Nhưng lúc cô và Lục Úc ở chung, cô hoàn toàn không có cảm giác là anh thích cô.
""Kì quái chỗ nào chứ? Cậu ưu tú như vậy, thần tượng thích cậu cũng là chuyện bình thường."" Lâm Mạt giơ ngón tay lên: ""Làm bạn với cậu lâu như vậy, thiếu chút nữa tớ đã bị bẻ cong rồi.""
Cũng may giới tính của cô ấy bình thường, lại còn có thần tượng nữa, nếu không cô ấy cũng khó mà khống chế được.
Tô Chi: ""..."" Lỗi cô.
Tô Chi: "Đây chỉ là suy đoán của cậu.""
Lâm Mạt nghĩ cách: ""Có phải suy đoán hay không, cuối tuần này chúng ta đi gặp anh ấy thì sẽ biết thôi.""
Ánh mắt thích một người là không giấu được, khóe miệng mỉm cười cũng không thể kiềm chế được, giọng nói cũng không thể che giấu được.