"Nhiệm vụ của ngày hôm nay là thành viên mỗi nhóm phải hoàn thành học hai kỹ năng thủ công mỹ nghệ, nhóm nhỏ hoàn thành nhiệm vụ có thể nhận được hai tấm vé vào cửa để đánh dấu cổ trấn."
"Vé vào cửa do NPC trông coi, cho nên yêu cầu tự mọi người dựa theo manh mối đi tìm."
"Thời gian của nhiệm vụ chỉ có một ngày, sáu giờ buổi chiều hôm nay hết hạn."
"Nhóm nhỏ không hoàn thành nhiệm vụ, phải tự trả tiền đi xe."
"Tất cả mọi người nghe rõ chưa?"
Đạo diễn cảm thấy đưa ra nhiệm vụ này rất hay, học hai thủ công mỹ nghệ cũng không phải việc đơn giản như vậy, cho dù họ học được, còn phải tìm NPC cầm vé vào cửa ở trong đám người.
Chỉ khi tìm được NPC, họ mới có thể chân chính đi vào khu phong cảnh cổ trấn để đánh dấu.
Ha ha, việc này không khó hơn việc để họ tự tìm việc làm.
Hiểu thì đã hiểu, nhưng mà Tô Quân Bạch chỉ quan tâm đến tiền thưởng của hạng nhất: "Đạo diễn, không hoàn thành nhiệm vụ thì có trừng phạt, hạng nhất không có tiền thưởng sao? Vậy thế này không thú vị."
Đạo diễn lạnh lùng vô tình: "Vé vào cửa chính là phần thưởng cho mọi người, nếu như không muốn, mọi người có thể tiêu tiền để đi vào."
Lúc trước ông ta quá thành thật, nên mới bị hai anh em họ lừa, sau này ông ta phải tàn nhẫn hơn mới được.
Tô Quân Bạch: "..."
Đạo diễn đổi tính rồi, phải không?
Tô Chi huých anh hai, cười nói: "Cuối cùng đạo diễn cũng trở nên thông minh rồi."
Tô Quân Bạch gật đầu phối hợp: "Cũng được."
Đạo diễn: "..."
Này này này, nói chuyện to như vậy làm gì? Làm như ông ta không nghe thấy.
Mưa bình luận.
"Ha ha ha, không biết đạo diễn nghe thấy lời khen ngợi của hai anh em thì có tâm trạng gì."
"Đánh dấu khu phong cảnh lần trước thú vị hơn, mọi người tự tìm công việc để làm."
"Đúng vậy, nghe xong nhiệm vụ mà tổ chương trình vừa thông báo thì thấy rất là lừa đảo."
"Học thủ công mỹ nghệ, không phải là loại nghệ thuật thủ công rất khó sao."
"Thủ công mỹ nghệ thì tính là gì, họ còn phải tự đi tìm NPC, làm sao tìm được giữa biển người mênh mông."
"Rất lừa bịp, chỉ có hai từ này biểu đạt được lòng tôi."
"Vì sao mọi người không nói gì? Lần nào cũng là Tô Quân Bạch và Tô Chi tranh giành phúc lợi cho mọi người."
...
Cho dù nhóm khách mời không muốn đến thế nào, thì nhiệm vụ của ngày hôm nay đã được quyết định.
Nhiệm vụ này là tất cả mọi người cùng làm, cho nên mọi người đi theo địa điểm chỉ định của tổ chương trình, đi học thủ công mỹ nghệ đầu tiên trước.
Việc phải học đầu tiên chính là cắt giấy, họ phải cắt được hình chữ song hỷ, không được có chỗ nào bị rách.
Ông chủ là một người đàn ông bốn mươi năm mươi tuổi, ông ấy phát cho tất cả khách mời một tờ giấy cắt và một cái kéo.
"Tôi dạy mọi người một lần, mọi người xem tôi cắt như thế nào, đầu tiên gấp giấy cắt thành hình hai đường chéo, sau đó gấp lại, sau đó..."
Động tác của ông chủ rất nhanh, vừa dạy mọi người vừa cắt, không lâu sau đã cắt được một chữ song hỷ xinh đẹp.
Còn động tác của mấy vị khách mời thận trọng, nhưng vẫn cắt rách giấy cắt.
"Thôi xong, giấy rách rồi."
"Của tôi cũng rách rồi."
"Tại sao lại khó cắt như thế? Tôi muốn bỏ."
Khi các khách mời khác cầm giấy cắt cẩn thận để bắt đầu cắt lại lần nữa, thì Tô Chi rất bình tĩnh, động tác cực kỳ ổn định cắt thành một chữ song hỷ.
"Tôi cắt xong rồi, ông xem xem có được hay không?"
Tô Chi đưa chữ song hỷ đã cắt xong cho ông chủ, sau khi ông chủ nhận lấy thì kiểm tra cẩn thận, cười khen ngợi: "Tốt, cô bé cắt nhìn rất đẹp, có thể lấy ra bán."
Sau khi Tô Quân Bạch nghe được, anh khen ngợi: "Đương nhiên là em gái tôi giỏi, em ấy làm cái gì cũng giỏi, không có việc gì mà em ấy không học được."
Tô Chi: "..."
Có thể nói nhỏ một chút không.
Tô Quân Bạch không hề muốn nói nhỏ, anh muốn toàn thế giới đều biết em gái của anh đẹp trai xinh xắn lại thông minh.
"Chi Chi, cô thực sự quá giỏi, làm thế nào vừa học đã cắt được như vậy."
"Rõ ràng tôi đã cắt rất cẩn thận, cảm giác tay sắp tê liệt, còn cắt thành hình bị rách."
Tô Chi: "..."
Cô không hề giỏi, là vì lúc còn bé cô đã từng đi theo bố mẹ nuôi học cắt giấy, cho nên hồi nhỏ cô đã biết, không phải vừa học đã biết.
Mưa bình luận.
"Em gái Tô chi là thần thủ à, mới được mấy phút, đã học được."
"Chi Chi quá đỉnh, phí con mắt, còn phí tay, đứa cặn bã như tôi, có lẽ phải học một năm."
"Trời ạ, cắt giấy rất khó, đặc biệt là loại chữ song hỷ phức tạp này, không đúng một tý là phải bỏ đi."
"Có quá nhiều việc Chi Chi biết nhỉ, sửa xe, đan rổ, nấu ăn, nướng thịt, bây giờ lại thêm một thứ nữa là cắt giấy."
"Tương lai có phải còn có những thứ chúng ta không biết không? Mong chờ?!"
...
"Em dạy anh."
Có sự hướng dẫn của Tô Chi, cuối cùng Tô Quân Bạch không cắt rách, nhưng mà cắt ra được một chữ song hỷ xinh đẹp vẫn còn một chút khó khăn.
May mà em gái không hề từ bỏ anh, anh phải không chịu thua kém, anh phải cắt cho tử tế.
Mất gần nửa tiếng, rốt cuộc anh cắt được chữ song hỷ, nhưng mà không đẹp.
"Tôi cắt được rồi, ông chủ, ông xem xem thế nào?"
Ông chủ nhận lấy rồi xem kỹ: "Mặc dù hơi xấu, nhưng giấy không bị rách, chữ song hỷ cũng cắt hoàn chỉnh, coi như cậu thông qua."
Tô Quân Bạch thở phào nhẹ nhõm: "Tốt quá, ông chủ, manh mối của chúng tôi đâu?"
Hoàn thành nhiệm vụ thủ công mỹ nghệ, ông chủ sẽ đưa manh mối tìm kiếm NPC cầm vé vào cửa.
"Cho cậu, cất cho kỹ."
Tô Quân Bạch nhận một quả bóng nhỏ màu đỏ ông chủ đưa cho, bên trong quả bóng nhỏ chính là manh mối của NPC.
Anh không xem bây giờ, mà cất quả bóng nhỏ vào trong túi, bởi vì ánh mắt nhìn chằm chằm của các khách mời ở xung quanh khiến cho người ta có chút sợ hãi.
Hai người các anh hoàn thành nhiệm vụ có thể đi trước, anh vừa quay đầu thì phát hiện em gái đang dạy Lục Úc cắt giấy.
Lục Úc coi anh là không khí sao!!!
"Chi Chi..."
Anh đang chuẩn bị đi sang, thì Điền An An đi tới trước, hỏi thăm với vẻ hòa nhã: "Tô Quân Bạch, anh có thể dạy em làm thế nào để cắt giấy không? Em luôn không cắt được."
Cô ta thực sự không nói dối, cô ta không cắt được chữ song hỷ, cắt giấy cần tay cẩn thận và khéo léo, cô ta rõ ràng là không thể.
Thi Bách Thủy và những khác người đều không cắt được, cô ta cũng không cần hỏi họ, Tô Quân Bạch đã hoàn thành nhiệm vụ nên có thời gian, đúng lúc có thể bắt chuyện với anh.
"..." Tô Quân Bạch đang phiền não về Lục Úc, đâu có thời gian dạy cô ta, nhưng mà không thể dạy, thì phá hoại, có thể kéo dài tiến độ hoàn thành nhiệm vụ của họ.
Ha ha.
"Tôi có thể dạy cô."
Điền An An vui mừng, đúng là Tô Quân Bạch dễ tính với người khác, nhưng mà cô ta vui vẻ chưa được một phút, thì thấy Tô Quân Bạch cắt rách thành phẩm mà cô ta rất vất vả mới cắt ra được?!
Tô Quân Bạch tỏ vẻ ngượng ngùng: "Xin lỗi, tôi không cầm chắc."
Điền An An: "..."
Cô ta nghi ngờ là anh cố tình?
Đúng là Tô Quân Bạch cố tình, anh là gián điệp của tổ chương trình, phá đám khách mời chính là nhiệm vụ của anh.
Bây giờ anh không có thiện cảm với Điền An An như lúc ban đầu, cho nên phá đám cô ta cũng không có cảm giác đau lòng.
Thi Bách Thủy cầm giấy cắt đi tới: "An An, hay là để ông chủ dạy cho chúng ta, đừng để Tô Quân Bạch phá hết giấy."
Mỗi người có tất cả mười tờ giấy, cắt hết thì không còn, không còn thì có nghĩa là họ không hoàn thành nhiệm vụ.
Điền An An gật đầu: "Vâng."
Mặc dù cô muốn bắt chuyện với Tô Quân Bạch, nhưng hiện giờ nhiệm vụ cũng rất quan trọng.
Hai nhóm Miêu Họa Họa và An Lan Giai đều xin ông chủ dạy làm thế nào để cắt giấy, không chú ý tới tình hình bên này.
Nhưng Tô Chi chú ý tới, lúc nhìn thấy anh hai cầm lấy giấy cắt của nữ chính định dạy cho cô ta, cô sinh ra kích động muốn tiêu diệt hoa trắng nhỏ.
"Sao vậy? Tôi cắt sai chỗ nào à?" Lục Úc cảm thấy được hơi thở trên người Tô Chi đột nhiên thay đổi.
Tô Chi lắc đầu: "Không hề, anh cắt rất tốt."
Lục Vũ Điểm đưa giấy cắt trên tay cho cô nhìn: "Chị Tô Chi, còn em thì sao? Có được hay không?"
"Cũng được, thay đổi một chút xíu là được." Sau khi Tô Chi hướng dẫn, chuẩn bị đi sang, thì phát hiện anh hai đến trước.
"Lục Úc, còn đang cắt giấy à? Có muốn tôi dạy cậu không."
Anh vô cùng thân thiện đi về phía Lục Úc, thò một ngón tay ra chọc thủng chữ song hỷ mà Lục Úc vừa cắt xong.
Lục Úc: "..."
Có phải bị điên không?
Anh chỉ còn một chút xíu nữa là có thể kết thúc, cái tên Tô Quân Bạch này muốn ăn đánh phải không?!
Tô Quân Bạch không chỉ phá đám Lục Úc, anh cũng không buông tha Lục Vũ Điểm, cũng chọc thủng chữ song hỷ mà cậu ta vừa cắt được.
"Tiểu Vũ Điểm cũng cắt được rồi, chỉ có điều nhìn hơi xấu, tôi bổ sung thêm một đường giúp cậu."
Lục Vũ Điểm: "..."
Cậu ta vẫn là trẻ con, không tự chủ tốt như Lục Úc, nhìn thấy giấy cắt bị rách, suýt chút nữa rơi nước mắt.
Đây là chữ song hỷ mà cậu ta rất vất vả mới cắt được, đã bị anh chọc thủng.
"Tô Quân Bạch! Anh đền chữ song hỷ cho tôi!"
"Được được, tôi đền, tôi cắt giúp cậu, được không?" Tô Quân Bạch cũng không giúp cậu ta cắt, anh muốn phá hủy toàn bộ giấy của cậu ta.
Lục Úc nhận ra ý đồ của anh: "Không cần cậu."
Tô Quân Bạch nhún vai: "Được thôi, không biết lòng tốt của người khác."
Anh lại đi phá hoại những khách mời khác: "Mọi người cần giúp không?"
Thừa dịp lúc mọi người đang học cắt giấy, anh chọc thủng từng tờ bằng một tay, phá hủy toàn bộ chữ song hỷ của mấy người.
"Tô Quân Bạch!"
"Tô Quân Bạch!!"
"Tô Quân Bạch!!!"
Nghe giọng điệu này, một tiếng này càng cao hơn tiếng trước, nếu Tô Quân Bạch không chạy nhanh, nhất định sẽ bị họ đè xuống đất đánh một trận.
"Ha ha ha ha ha, Tiểu Bạch trở nên xấu xa rồi, bản thân hoàn thành nhiệm vụ rồi đi phá đám người khác cắt giấy."
"Mặc dù rất buồn cười, nhưng mà ông xã anh chạy nhanh đi, em bị anh làm cho ha ha ha."
"Chiêu này của ông xã thật tuyệt, khiến cho người khác không hoàn thành được nhiệm vụ, tôi có thể thắng."
"Tô Quân Bạch bắt nạt trẻ con, lương tâm của anh đâu? Bị chó ăn rồi."
"Bị mày ăn rồi."
...
Tô Chi: "..."
Cô đổi mới nhận thức về con người anh hai một lần nữa, anh thật sự không sợ bị đánh.
Nhưng mà nhìn thấy anh đối xử với nữ chính giống như đối xử với những người khác, nếu anh hai bị đánh, cô tới cứu anh là được.
Nhóm khách mời không thể đánh Tô Quân Bạch, nhiều lắm là ghi nhớ ở trong lòng, sau này bắt anh phải trả giá.
Bởi vì Tô Quân Bạch quấy rối, nhiệm vụ cắt giấy của toàn bộ khách mời khác thất bại giữa chừng, họ phải bắt đầu lại từ đầu nhiệm vụ cắt giấy một lần nữa.
Còn Tô Chi và Tô Quân Bạch thì bỏ mặc họ mà tiếp tục đi tới địa điểm của nhiệm vụ thứ hai.
Nhiệm vụ thứ hai là làm cốc gốm sứ, việc này có thể sẽ khó làm.
Tô Chi chỉ từng tiếp xúc một lần, lúc còn là năm đầu trung học cơ sở đi chơi cùng Lâm Mạt, lúc ấy học được một buổi chiều là làm được một cái bình nhỏ, nhưng vẫn rất xấu.
Tô Quân Bạch nói: "Chi Chi, em biết làm không? Nếu không biết, anh có thể dạy em."
Hồi còn bé anh thường xuyên đến cửa hàng gốm sứ làm sản phẩm thủ công, nhiệm vụ này thật sự đến từ tâm khảm của anh.
"Em không biết, nghe xem ông chủ nói thế nào trước đã?" Tô Chi lắc đầu.
Ông chủ dẫn họ vào: "Nhiệm vụ của các cậu chính là dựa theo sản phẩm mẫu này để làm ra một cái cốc tương tự đến chín phần."
Ông ta nói: "Tôi dạy nhiều nhất là ba lần, các cậu nhìn kỹ."
Tay nghề của ông chủ rất tốt, lúc làm sản phẩm gốm sứ, đồ vật đều ở trong lòng bàn tay của ông ta, giống như nghe lời ông ta nói.
Đến lượt Tô Chi lại không được, đồ trên tay không nghe lời, còn lệch đông ngã tây, làm không thuận lợi.
Trái lại động tác của Tô Quân Bạch thuần thục, không lâu sau, cốc gốm trong tay anh đã có hình dạng xinh đẹp.
"Chi Chi, em không cần lo lắng nó sẽ rơi xuống như thế, thuận theo chuyển động của nó là được."
"Em xem anh làm như thế nào, kỳ thật không khó khăn đến vậy."
"Em thông minh như vậy, chắc chắn học được rất nhanh."
Tô Chi: "..."
Em cảm ơn anh.
Ban đầu tay Tô Chi không quen lắm, đến lúc sau dần dần bắt đầu quen với vận tốc quay, hơn nữa bên cạnh còn có Tô Quân Bạch và ông chủ hướng dẫn, cô dần dần quen tay.
Cốc gốm của hai người làm ra được hình dạng sơ sơ, thì những khách mời khác cũng hoàn thành nhiệm vụ cắt giấy liên tiếp đi tới, nhìn thấy cốc gốm trước mặt Tô Quân Bạch thì nở nụ cười xấu xa.
"Tô Quân Bạch, động tác của các anh thật là nhanh, đã sắp làm xong cái cốc rồi, cần chúng tôi giúp thêm một nét không?"
"Không cần khách sáo với chúng tôi, chúng tôi rất vui lòng giúp anh thêm một nét."
"Ừm, chúng tôi đều vui lòng."
Tô Quân Bạch: "..."
Anh che chắn cốc gốm trước mặt: "Ha ha ha, cảm ơn ý tốt của mọi người, nhưng mà hiện giờ tôi không cần."
"Chúng tôi cảm thấy anh cần."
Mấy vị khách mời đều đến đây, chuẩn bị báo thù vụ cắt giấy.
Tô Chi: "..."
Báo ứng đến quá nhanh, để họ dạy dỗ anh hai một chút cũng tốt, để anh làm người cho tử tế.
Cô dịch sang bên cạnh, không muốn làm người vô tội bị thương.
Với sự trợ giúp của mấy vị khách mời, cốc gốm đã tạo thành hình của Tô Quân Bạch bị phá hủy trong chốc lát.
"Các người cũng quá xấu xa rồi đấy?"
Tức chết người.
Đặc biệt là Lục Úc, đè anh xuống nên không có sức trở tay, chờ đó cho tôi, anh nhất định phải đòi lại.
Cư dân mạng xem phát sóng trực tiếp ngoại trừ fan hâm mộ của hoa trắng nhỏ ra, thì toàn bộ bọn họ đều cười đau cả bụng.
"Ha ha ha ha ha, quả báo trong truyền thuyết đến nhanh vậy."
"Đáng đời Tô Quân Bạch, ha ha ha ha, nhìn anh ta bị đánh, trong lòng tôi thoải mái hơn nhiều rồi."
"Ha ha ha ha, cái này gọi là gì, làm người chừa lại một con đường, sau này còn dễ nhìn mặt nhau."
"Ha ha ha, đánh hay lắm."
"Ông xã, chạy mau đi, trời ơi."
...
Lúc họ phá đám anh hai thì Tô Chi đã hoàn thành nhiệm vụ, giao cho ông chủ kiểm tra.
Ông chủ: "Hình dáng tương tự xx phần, trông cũng được, coi như cô thông qua."
Là bản thân ông ấy cảm thấy người mới làm được hình dạng như này là đã rất tốt, chỉ có điều tổ chương trình yêu cầu ông ta không nói trọn vẹn câu nói, dễ khiến cho khách mời kiêu ngạo.
Thông qua thì tốt, Tô Chi mỉm cười: "Cảm ơn ông chủ."
Ông chủ cười tươi, lại đi hướng dẫn cho những khách mời khác.
"Tốc độ học của Chi Chi cũng nhanh quá? Một lúc trước còn không biết gì? Sau một lúc đã hoàn thành."
"Năm đó tôi học làm cốc gốm sứ, học được tầm một tháng mới làm ra được một cái giống hình cái cốc."
"Tôi vừa phát hiện ra ngón tay của Chi Chi rất đẹp nhé, vừa mảnh vừa dài, rất thích hợp nắm tay tôi đấy."
"Lầu trên nghĩ cái rắm gì vậy, Chi Chi là con gái!"
"Tôi cũng muốn, xã hội bây giờ, ai còn quan tâm phân biệt giới tính nam nữ."
…
Cốc gốm sắp hoàn thành của Tô Quân Bạch bị mọi người phá hủy chỉ trong chốc lát, anh phải làm lại một lần nữa.
Nhưng mà cũng may, cốc gốm của em gái đã làm xong.
Anh làm lại một cái cũng rất nhanh.
Những khách mời khác cũng đang làm nhiệm vụ của mình, không có thời gian đi phá đám người khác.
Tô Chi ở bên cạnh canh giữ cho anh hai làm xong, giao cho ông chủ xong, sau khi được quyết định là nhiệm vụ thành công, rồi cầm quả bóng nhỏ manh mối.
Cô nói: "Biểu diễn cho mọi người một tuyệt kỹ."
Tuyệt kỹ chính là, động tác chớp nhoáng chọc thủng cốc gốm của các khách mời khác, không một ai may mắn thoát khỏi.
Lục Úc: "..."
Vừa làm xong mà?
Tô Chi: "..."
Xin lỗi, tay nhanh quá.
"Tô Chi!"
Họ hối hận vừa rồi không làm thủng cốc gốm của Tô Chi.
Tô Quân Bạch ở bên cạnh nói với vẻ hưng phấn: "Chi Chi rất đẹp, Chi Chi thật tuyệt, Chi Chi là em gái tôi!"
Tô Chi: "..."
Cho nên anh muốn biểu đạt cái gì vậy.
*
Có sự quấy rối của Tô Chi và Tô Quân Bạch, toàn bộ cốc gốm của các khách mời khác thất bại giữa chừng, phải làm lại một lần nữa.
Còn hai kẻ cầm đầu đã rời khỏi cửa hàng gốm sứ, cầm manh mối đi tìm NPC giữ vé vào cửa.
NPC ẩn náu ở trong đường phố, ngụy trang thành một người đi đường, cần họ phải căn cứ vào hai manh mối đã cho để tìm kiếm.
"Điểm thứ nhất: Là một người đàn ông."
"Điểm thứ hai: Rất cao, đội mũ đen."
"Chú thích/mật hiệu: Anh là mặt trời nhỏ của tôi sao?"
Sau khi Tô Quân Bạch đọc xong thì ủ rũ: "Chỉ có ngần này manh mối, yêu cầu chúng ta tìm người ở trong biển người mênh mông, bẫy hay lắm."
Biết ngay tổ chương trình không tốt bụng như vậy, vẫn là tự tìm công việc để làm thú vị hơn.
Tô Chi: "Thuận theo con đường này đi tìm trước, người đàn ông rất cao, đội mũ đen, chú ý hai điểm này đi."
Con đường này có nhiều người đi, người đến người đi đều dạo chơi ở đây, mọi người thấy họ xuất hiện thì đều nhìn sang.
Có người nhận ra họ, gọi tên của họ ở trong đám người.
"Ôi trời ơi..! Kia là Tô Quân Bạch sao? Vậy mà tôi nhìn thấy người thật, Tô Quân Bạch!"
"Tô Quân Bạch! Tô Chi! Tôi rất thích hai người
"Họ đang ghi hình chương trình à?"
"Đúng vậy, là chương trình giải trí Cực Hạn rất nổi tiếng."
"Tô Quân Bạch, cố lên nhé! Em sẽ luôn ủng hộ anh!"
...
Người đi đường vô cùng nhiệt tình, Tô Quân Bạch không đeo khẩu trang, chỉ đội mũ, mặc bộ quần áo chỉnh tề màu lam, vô cùng đẹp trai nhẹ nhàng khoan khoái.
Anh vừa đi vừa cười chào hỏi người đi đường, dáng vẻ cực kỳ thân thiện.
Trong lòng anh vui vẻ.
"Chi Chi, có phải anh của em rất được chào đón hay không?"
Mặt Tô Chi không biểu cảm: "Vâng."
Tô Quân Bạch lại hỏi: "Có phải được chào đón hơn Lục Úc không?"
Mặt Tô Chi không biểu cảm: "Vâng."
Tô Quân Bạch vui vẻ: "Anh biết mà."
Tô Chi: "..."
Có phải anh đã quên rằng anh còn nhiệm vụ tìm người hay không?
Tô Quân Bạch không quên, chỉ là anh muốn thể hiện bản thân ở trước mặt em gái, anh không phải là người tồi tệ, anh cũng có ưu điểm, anh là một người rất được chào đón.
Họ đã đi dạo hết con đường này, còn chưa phát hiện ra mục tiêu.
Tô Quân Bạch đề nghị: "Chi Chi, hay là chúng ta chia nhau ra tìm kiếm, như vậy sẽ nhanh hơn một chút."
Tô Chi từ chối: "Không, cùng đi ạ."
Chịu ảnh hưởng của cốt truyện nguyên tác, Tô Chi biết hôm nay sẽ xảy ra sự việc lừa bán trẻ em, nhưng cô không biết vị trí cụ thể ở đâu, cần tự mình đi tìm.
Trong cốt truyện nguyên tác, anh hai cô bị dao đâm vì để cứu nữ chính, suýt nữa thì người chẳng còn, nằm trong bệnh viện một tháng, sau khi người được chữa khỏi thì cơ thể cũng lưu lại mầm bệnh.
Cho nên cô phải trông chừng anh hai không thể để cho anh đi lung tung, với bộ dạng ốm yếu của anh, muốn ra tay giúp người khác cũng là tự nộp mạng.
Anh là bia đỡ đạn, không may mắn như nữ chính, anh có mặt là để cản dao.
Bên này có ba con đường, người đi đường rất đông, phía trước các quầy hàng hai bên bày bán rất nhiều thứ.
Tô Chi rất có hứng thú, nhưng mà hiện giờ cô không rảnh để xem.
"Chi Chi, em nhìn người kia, có phải rất giống nhân vật trong manh mối của chúng ta không." Tô Quân Bạch lên tiếng cắt ngang suy nghĩ của cô.
Tô Chi nghiêng đầu nhìn sang, một người đàn ông cao lớn đứng trước một quầy hàng bán bánh táo đỏ, đội mũ màu đen, mặc quần áo màu đen, đang ăn bánh táo đỏ.
"Anh ta cao thật." Tô Chi cảm thán, người này không được quá một mét chín: "Rất giống, chúng ta đi đến xem một chút."
Hai người đi đến, khi đứng trước mặt người đàn ông thì thấp hơn một cái đầu, giống như đứa bé ốm yếu.
Mưa bình luận.
"Ôi trời ơi! Anh ta cao quá đấy."
"Ha ha ha, ông xã và em gái đứng trước mặt người đàn ông giống như một đứa bé."
"Cao thật, anh ta cao hai mét chứ? Ôi."
"Hâm mộ chiều cao này, chia cho tôi một ít."
...
Tô Quân Bạch đứng ở trước mặt anh ta rất áp lực, phải lùi về sau một bước.
"Xin chào, anh là mặt trời nhỏ của chúng tôi sao?"
Người đàn ông xoay người, Tô Chi mới phát hiện người đàn ông là người nước ngoài, hình như còn không hiểu tiếng Trung.
"Có chuyện gì vậy?"
Người đàn ông hỏi các anh có chuyện gì?
Mặc dù việc học hành của Tô Quân Bạch không đạt trình độ cao nhất, nhưng dù sao cũng ở nước ngoài hơn một năm, nói tiếng Anh rất lưu loát.
Anh dùng tiếng Anh nói: "Xin hỏi anh là mặt trời nhỏ của chúng tôi sao?"
Người đàn ông nghe hiểu, cười bắt tay với anh, chào hỏi.
Tô Chi cũng cười rồi dùng tiếng Anh chào hỏi anh ta, hai người đều biết tiếng Anh, giao tiếp với người đàn ông không tốn sức chút nào.
Người đàn ông tỏ ý muốn vé vào cửa, phải dạy anh ta nói tên của anh ta bằng tiếng Trung.
Tô Chi và Tô Quân Bạch nhìn nhau, cảm thấy nhiệm vụ này không khó lắm: "Anh nói hay em nói?"
"Để anh đi." Tô Quân Bạch cảm thấy không thể để cho em gái làm việc dạy người khác này, rất mệt mỏi.
Tô Quân Bạch dùng mười hai phần trạng thái tinh thần dạy người đàn ông đọc tên của anh ta, miệng anh đã nói đến khô rồi, tiêu hao rất lâu mới dạy được người đàn ông.
Người đàn ông đọc tên của mình lên, nói lời cảm ơn với các anh.
Tô Quân Bạch lắc đầu, nói một câu không cần khách sáo.
Anh cảm thấy dạy người nước ngoài học tiếng Trung, còn khó hơn dạy em gái làm bài tập.
Bây giờ anh chỉ muốn nằm ườn jpg.
Mưa bình luận.
"Vừa mới phát hiện tiếng Anh của ông xã em nói lưu loát như thế, thật xuất sắc."
"Đúng thế, cô cũng không nhìn xem fan hâm mộ là ai, là tôi."
"Người không biết tiếng Anh như tôi đã xem hết một cách ngạc nhiên."
"Tiếng Anh của em gái rất tốt, phát âm rất chuẩn."
...
"Em gái, anh lấy được vé vào cửa rồi." Tô Quân Bạch cực kỳ vui vẻ.
Tô Chi sang bên cạnh mua nước trong lúc anh đang dạy: "Cho anh."
Cô cầm lấy rồi xem: "Không tệ ạ, tiếp tục duy trì."
"Ha ha, anh biết." Tô Quân Bạch được em gái khen, vô cùng vui vẻ.
"Vậy bây giờ chúng ta đến cổ trấn để đánh dấu."
Tô Chi gật đầu: "Đi thôi."
Hai người đến khu phong cảnh nổi tiếng của cổ trấn chụp ảnh đánh dấu trước, ngay sau khi đăng lên Weibo thì fan hâm mộ đều chạy tới, lưu lại ảnh.
Nhóm anh hoàn thành nhiệm vụ khoảng một giờ đồng hồ, còn chưa ăn cơm trưa.
Nhóm khách mời khác còn chưa hoàn thành nhiệm vụ, tìm kiếm NPC giữ vé vào cửa ở trong đám người.
Tô Quân Bạch sợ em gái đói, cố tình mua rất nhiều đồ cho cô ăn: "Chi Chi, những thứ này cũng không tệ lắm, em nếm thử xem."
Tô Chi không có hứng ăn, hiện giờ cô lo lắng một chuyện khác, tất cả mọi chuyện đều phát triển từ nữ chính, cô muốn đẩy anh hai ra, đi tìm nữ chính.
Không phải muốn cứu nữ chính, mà là không muốn để cho đứa bé bị thương.
"Anh, em muốn ăn canh tê cay, còn có bánh xốp nhỏ, còn có cánh gà nướng, còn có thịt viên, còn có gà quay, còn có... Anh mua giúp em."
Tô Quân Bạch ghi lại từng thứ, đầy một trang: "... Nhiều như vậy sao? Em ăn sẽ béo thành quả bóng."
Tô Chi: "..."
Nói chuyện kiểu gì vậy?!