Nhận được ánh mắt cổ vũ của em gái, Tô Quân Bạch càng sục sôi ý chí chiến đấu, anh quyết định trong chương trình giải trí sau này nhất định phải dẫn theo em gái bay!
Tất cả khách mời đã đến đông đủ, chính thức bắt đầu du lịch, đạo diễn nói: "Điểm dừng đầu tiên mọi người phải đánh dấu du lịch là Lư Sơn, đây là một khu phong cảnh cấp A, yêu cầu mọi người đi vào Lư Sơn, tìm năm lá cờ mà tổ chương trình đã đánh dấu ở năm địa điểm, chụp một bức ảnh trước lá cờ, đồng thời phát lên Weibo."
"Phát bức ảnh chụp năm lá cờ, có nghĩa đã hoàn thành nhiệm vụ, nhóm khách mời đầu tiên hoàn thành sẽ có thưởng."
"Khách mời không hoàn thành sẽ có trừng phạt, trừng phạt sẽ chọn ngẫu nhiên trong các bình luận của dân mạng."
"Mời mọi người cố gắng hoàn thành nhiệm vụ, tranh giành hạng nhất!"
Lư Sơn là một khu phong cảnh rất nổi tiếng, hàng năm lượng khách du lịch nhiều hơn trăm triệu, phong cảnh đẹp, bầu không khí tốt, đương nhiên vé vào cửa cũng rất đắt, một vé mất hai ba trăm.
Nguồn vốn ban đầu của họ mới có hai trăm tệ, ngay cả tiền một tấm vé vào cửa cũng không đủ, đừng nói đến ăn cơm chỗ ngủ.
Trước đó lúc Tô Quân Bạch chụp trang bìa quốc tế đã từng tới Lư Sơn, không chỉ có vé vào cửa đắt, diện tích cũng rất lớn, nếu như tổ chương trình giấu đồ vật ở bên trong, chắc chắc các anh phải tốn rất nhiều thời gian mới có thể tìm được.
Cho nên sự chú ý của anh là tiền thưởng, mặc dù anh và em gái là gián điệp của kỳ này, nhưng các anh cũng là khách mời, phải cố gắng hoàn thành nhiệm vụ.
"Đạo diễn, khen thưởng của hạng nhất là cái gì? Ông nói rõ hơn một chút, chúng tôi cũng tràn đầy sinh lực hơn."
Tô Chi phối hợp với anh hai, gật đầu: "Đúng vậy, nếu là khen thưởng, tôi cảm thấy chúng tôi đã nghèo như vậy, có phải tổ chương trình nên cho tiền thưởng hay không. Như thế mới có thể động viên tính tích cực của mọi người tốt hơn, anh, anh nói xem có đúng không?"
Mặc dù họ có sáu trăm tệ, nhưng cũng không có chỗ tiêu, không có tiền ở khách sạn.
"Không sai, muốn làm thì phải làm lớn đi chứ." Tô Quân Bạch nói với vẻ lạnh lùng: "Đến cả một chút tiền này mà tổ chương trình cũng không bỏ ra được à?"
Trước kia họ bị tổ chương trình gài bẫy thê thảm, bây giờ có cơ hội nhất định phải ra sức bóc lột, ai bảo tổ chương trình không làm người.
Các khách mời khác cũng cảm thấy có lý, tiền vốn hai trăm tệ thực sự quá ít, với vật giá cao như hiện giờ thì có thể làm gì.
Đạo diễn: "..."
Rốt cuộc cậu cùng một phe với ai! Bug trò chơi nói ít đi!
Cơ hội thể hiện tốt như thế, đương nhiên Điền An An sẽ không bỏ qua: "Các anh ấy nói rất đúng, nếu là khen thưởng, nhất định phải khen thưởng thứ khách mời cần, chúng tôi đều thiếu tiền."
Biểu hiện của cô ta ở chương trình giải trí kỳ trước cũng không tốt, cho nên cô ta muốn cố gắng thể hiện ở kỳ này, hi vọng có thể nhận được sự chú ý của càng nhiều dân mạng.
Cơ hội thể hiện ở kỳ này rất nhiều, lúc tìm việc làm kiếm tiền cũng có thể thể hiện ra một chút kỹ thuật và năng lực của bản thân.
Cô ta đã học làm đồ nướng lúc rảnh rỗi, kỳ này có thể biểu hiện ra tốt một chút.
Miêu Họa Họa cũng gật đầu: "Chúng tôi đều thiếu tiền."
Chương trình giải trí kỳ này chơi hơi lớn, hi vọng có thể kiếm được nhiều tiền một chút, hoàn thành nhiệm vụ.
Lục Úc cũng nói một cách bình tĩnh: "Thiếu tiền."
Hai trăm tệ không đủ tiêu, phải cố gắng kiếm tiền.
Khách mời mới An Lan Giai và An Nguyệt Nguyệt không hiểu rõ cho lắm, nhưng đi theo mạch suy nghĩ của mọi người thì tuyệt đối không sai.
"Chúng tôi cũng thiếu tiền."
Sau khi dứt lời, ánh mắt toàn bộ khách mời đều nhìn sang, lại giống y hệt lúc trước.
Mọi người có thể nói thiếu tiền, chúng tôi thì không thể nói sao???
Rốt cuộc là đang chơi trò gì?
Đạo diễn: "..."
Ông đã bị Tô Quân Bạch và em gái của anh chỉnh cho không thể phản đối.
Đạt được hiệp nghị với hai người họ, hiện giờ mục tiêu của họ giống nhau, phá đám các khách mời khác, ông ta tin rằng, hai vị này nhất định có thể hoàn thành rất tốt.
"Được rồi, tiền thưởng hạng đầu tiên là một trăm tệ."
Ông ta lại tranh thủ bổ sung thêm một câu: "Không chấp nhận phản bác, chê ít thì có thể không cần."
Mọi người: "..."
Ông ta nói nhanh như thế để làm gì? Biết họ muốn phản bác sao?
Mưa bình luận.
"Ha ha ha, hai anh em lại bắt đầu đấu với tổ chương trình, rất muốn nhìn xem đạo diễn có sắc mặt gì, chắc chắn là rất buồn cười."
"Trong đầu tôi đều là thiếu tiền thiếu tiền thiếu tiền, kiếm tiền kiếm tiền kiếm tiền."
"Khách mời mới cũng bị đưa vào hố rồi, ha ha ha a ha ha, không rõ tại sao họ luôn nhìn khách mời mới, khiến người ta bị nhìn đến bối rối rồi."
"Tôi từng đi Lư Sơn rồi! Phong cảnh cực kỳ đẹp, bên trong còn có rất nhiều công trình du lịch cực kỳ thú vị! Vì sao lúc tôi ở đó thì mọi người không đến ghi hình, khóc."
"Tôi là người Lư Sơn, mong chờ mọi người ghé thăm, ha ha ha, có thể mong đợi được gặp người thật một chút hay không."
...
Ngồi xe buýt đến Lư Sơn mất ba giờ đi xe, bởi vì họ xuất phát sớm, đến khu vực Lư Sơn khoảng mười một giờ, vừa kịp tới đó ăn cơm trưa.
Lần này làm nhiệm vụ cần chụp ảnh, cho nên tổ chương trình không thu điện thoại di động, cũng không thu hết vật phẩm và đồ ăn vặt của họ.
Chỉ lấy tiền họ mang theo người, không cho phép sử dụng tiền của bản thân để trả tiền.
Hôm qua Tô Chi ngủ muộn, buổi sáng dậy sớm, cô dựa vào thành ghế ngủ, lúc mơ màng nghe thấy đạo diễn cầm loa gọi.
"Nhà xe có bán hạt dưa đậu phộng đồ uống có soda coca trà tuyết bích, giá rất rẻ, mọi người có cần không?"
Tất cả mọi người đang mơ màng ngủ, bị tiếng loa gọi làm hết hồn.
Tô Quân Bạch cũng đang nghỉ ngơi: "Đạo diễn, ông muốn dọa chết tôi à!"
"Đạo diễn, ông làm cái quỷ gì vậy?"
"Chúng tôi không mua đồ của các người, cảm ơn, xin các người đi ra, cảm ơn."
"Không được quấy rầy chúng tôi ngủ."
Mọi người anh nói một câu tôi nói một câu, trong giọng nói đều có vẻ khó chịu với tổ chương trình.
Đạo diễn: "..."
Trái tim của ông ta kiên định, ông ta không sợ.
Đạo diễn: "Đừng từ chối nhanh như thế, tôi còn chưa nói hết mà."
"Tiêu tiền ở cửa hàng của chúng tôi từ năm tệ trở lên, có thể miễn phí rút thưởng một lần, phần thưởng phong phú, có tiền, có nhiệm vụ tốt, còn có thêm một lượt nữa."
"Tiêu năm tệ, có phải hạn mức cao quá hay không." Tô Quân Bạch đề nghị: "Bằng không hạn mức một tệ, tất cả mọi người đều chơi được."
Nếu là một tệ trở lên, anh muốn rút đến khi tổ chương trình thua thiệt chết thì thôi, không buông tha bất kỳ cơ hội bóc lột nào.
Đạo diễn: "..."
Im miệng! Cậu là gián điệp! Cậu đừng nói gì nữa!
Tô Chi cũng bị đạo diễn dọa cho phát sợ, sau khi lấy lại tinh thần thì cô nói: "Tôi tán thành."
Ai nói gián điệp thì nhất định phải trợ giúp tổ chương trình, mục tiêu của hai người họ là kiếm tiền, cho dù là tiền của khách mời hay là tổ chương trình, đều là đối tượng hãm hại.
"Tán thành."
"Tôi cũng tán thành."
"..."
Đạo diễn: "..."
Không thể chơi trò này được nữa, ông ta muốn khóc.
Ông ta nói một cách cương quyết: "Không thể ít như thế, mọi người muốn rút thì rút, không rút thì chúng tôi cũng không tổn thất gì."
"..."
Tô Chi nói với vẻ lạnh lùng: "Vậy chúng tôi không rút."
Tổ chương trình lừa đảo như thế, ai biết xác suất rút trúng giải thưởng lớn là bao nhiêu đâu? Ngộ nhỡ còn có Cảm ơn đã tham gia, vậy thì bất lực.
Đạo diễn: "..."
Cô cũng im miệng! Cô là gián điệp! Cô là kẻ phản bội!
Không có khách mời quan tâm tới tổ chương trình, tổ chương trình đành phải sử dụng tuyệt chiêu cuối cùng, làm lạp xưởng ngay tại chỗ, mùi thơm bay ra, thì đơn giản rồi.
Mưa đạn.
"Ha ha ha chiêu này của tổ chương trình cũng cay độc quá, đánh thức họ từ trong mộng trước, rồi dùng đồ ăn ngon dụ dỗ người ta."
"Tuyệt tuyệt vời, tổ chương trình giải trí Cực Hạn làm người xếp thứ hai, không ai dám xếp thứ nhất."
"Nhìn mà khiến tôi hơi đói, tôi cũng chốt đơn mua lạp xưởng đây."
"Ha ha ha, đạo diễn bị ép đến mức không có gì phải lo sợ nữa."
"Chiêu này thật là hay."
...
Chiêu này thực sự lợi hại, mùi thơm của lạp xưởng quá phát nghiện, không ít tâm khách mời lung lay.
Tô Chi vẫn không hề bị lay động, trước kia lúc cô đi làm đã ăn nhiều đồ nướng, bây giờ không có cảm giác với mấy thứ này.
Cô tựa vào cửa sổ nhìn nhân viên công tác để lạp xưởng vào lò nướng, còn tàn nhẫn quạt mùi thơm sang phía bên này, thế là bên này mùi thơm càng đậm.
Đám người: "..."
Vì để cho mọi người tiêu tiền, tổ chương trình cũng rất tuyệt.
Nhưng mà tổ chương trình đắc ý không được bao lâu, bởi vì lò nướng bị hỏng.
Tô Quân Bạch cười vô lại: "Ha ha ha ha ha."
Các khách mời khác cũng cười theo, mùi thơm khiến cho người ta choáng váng kia từ từ biến mất không thấy gì nữa.
Tổ chương trình: "..."
Thật là mất mặt.
Họ vội vàng đổi một cái dự bị khác, bây giờ đến lượt các khách mời không cười nổi nữa.
Hai bên tỷ thí với nhau.
Nhóm Lục Úc đến mà không mang nhiều đồ ăn, chỉ có đồ dùng hằng ngày đơn giản.
Lục Vũ Điểm đã ăn bánh ngọt và bánh bích quy nhỏ, lúc này lại thấy hơi đói.
"Anh, anh muốn ăn khoai tây chiên không? Muốn uống nước không?"
Ở nhà bố mẹ cậu ta đều trông coi cậu ta, không cho cậu ta ăn những đồ ăn vặt này, nhưng đi cùng anh cậu thì không như vậy, cho nên kỳ thứ hai cậu ta lại đi cùng đến đây.
Lục Úc nói thẳng: "Là em muốn ăn thì phải?"
Chút tâm tư đấy đều viết lên mặt, nhìn một cái là thấy.
"Hì hì, anh, anh có muốn ăn không?" Lục Vũ Điểm nói nhỏ: "Hay là chúng ta mua một ít đi, buổi trưa sẽ không ăn cơm."
Ăn cơm đâu có đồ ăn vặt ngon, hơn nữa còn bao ăn no.
Lục Úc rất ít khi ăn đồ ăn vặt, anh nói: "Chỉ có thể ăn một nửa, bữa trưa cũng phải ăn."
Bây giờ cậu ta ở độ tuổi này cơ thể lớn đúng là dễ đói, dù sao cũng không đắt, ăn thì để cậu ta ăn một ít.
Lục Vũ Điểm vui vẻ: "Anh muôn năm!"
Cậu ta nhảy cẫng lên đi tới chỗ đạo diễn chọn đồ, chọn lấy mấy loại đồ ăn vặt, mua hai chai nước.
Đạo diễn tính toán: "Hết năm mươi mốt tệ."
Lục Vũ Điểm: "Đắt như vậy á?"
Đạo diễn nói: "Không đắt, nhiều đồ như vậy mà, đủ cho cậu ăn hai ngày."
Lục Vũ Điểm có chút không nỡ: "Vậy tôi không lấy nữa."
Một cánh tay vươn ra ở bên cạnh, cậu ta quay sang, nhìn thấy Lục Úc cầm thêm một chai nước đi tới, đưa tiền cho đạo diễn: "Trả tiền thừa cho tôi."
"Được rồi." Đạo diễn trả tiền thừa cho anh, rồi đưa phiếu rút thưởng cho anh.
"Anh, hay là anh rút đi."
Tất cả có mười phiếu rút thưởng, Lục Úc vơ thẳng tay lấy cả mười cái ra, làm cho Lục Vũ Điểm sợ ngây người, biết vậy thì cậu ta rút.
Sau khi mở ra phát hiện vận may của anh cậu cũng khá tốt: "Anh, chúng ta trúng hai cái có mười tệ, còn một cái là nhiệm vụ một trăm tệ."
Lục Úc đã trở về chỗ ngồi từ lâu, đưa chai nước mua thêm cho Tô Chi: "Cảm ơn bánh ngọt nhỏ của em."
Trong túi của Tô Chi có nước, còn có sữa bò: "Đừng khách sáo, anh giữ lại uống đi."
Dù sao cũng là dùng tiền mua, giá lại không rẻ.
Tô Quân Bạch giơ tay nhận lấy chai nước: "Chi Chi, lúc này em không cần khách sáo với Lục Úc, khó lắm cậu ta mới hào phóng một lần, chúng ta từ chối cậu ta, cậu ta sẽ đau lòng."
Tô Chi: "..."
Anh đang nghiêm túc à?
Lục Úc: "..."
Không phải đưa cho cậu, có mắt nhìn chút không hả?
Việc này còn chưa hết, Tô Quân Bạch mở nắp chai ra, uống một hớp nước, mang theo vẻ ghét bỏ mà nói: "Chi Chi, em vẫn nên uống sữa tươi đi, mùi vị của nước này không ổn, cũng có thể là Lục Úc không tốt, cầm một chai nước không ngon cho em, may mà em không uống."
Trong giọng nói của anh tràn đầy sự ghét bỏ với Lục Úc, anh muốn nói cho em gái, cái gì chỗ nào của Lục Úc cũng không tốt.
Lục Úc: "..."
Ngứa tay.
Tô Chi: "..."
Ôi, anh hai, anh bớt tranh cãi đi, em sợ anh sẽ bị đánh.