“Ha ha ha, hoa trắng nhỏ muốn tôi cười chết sao? Phải làm ở trước mặt em gái, mặc dù tay run lẩy bẩy, tôi cũng làm!”
“Tiểu Bạch rất cưng chiều em gái, tôi cũng muốn có một cái phụ kiện hình người đẹp trai như thế.”
“Ha ha ha, tôi mới phát hiện Tô Quân Bạch mà lại ngốc như vậy, hâm mộ hâm mộ.”
…
Biểu hiện của Tô Quân Bạch từ khi phát sóng tới nay vừa đáng yêu vừa ngốc nghếch, thu hút không ít ánh mắt của dân mạng, đối với hình ảnh của anh thì phần lớn cư dân mạng đã trở nên tốt rất nhiều.
Danh hiệu hoa trắng nhỏ đẹp nhất thế giới của Tô Quân Bạch, lại có thêm một danh hiệu cưng chiều em gái.
…
Sau khi Tô Chi và Tô Quân Bạch dạo phố xong, cầm theo thu hoạch đầy ắp quay trở lại địa điểm tập trung.
Có nhân viên công tác của tổ chương trình đang trông, hai trăm cân quả đào to vẫn nguyên vẹn nằm yên trên mặt đất.
Nhưng mà cô không lập tức đi bán đào, mà tìm nơi chia đặc sản gửi cho bố mẹ, bạn bè.
Gửi xong đặc sản, có thể là đã đói bụng, Tô Quân Bạch lấy hai quả trứng luộc trong nước trà đã chuẩn bị sáng nay ra, bóc xong đưa cho Tô Chi.
“Ăn từ từ.”
Sau đó lại đưa cho cô một chai sữa bò dinh dưỡng, sữa bò là bố đại thần tài trợ, vì để bổ sung dinh dưỡng cho Tô Chi.
Ban đầu tổ chương trình không đặt sữa bò ở các nơi ghi hình, thông thường đều là tìm ra khách mời có biểu hiện tốt, sẽ tuyên truyền sữa bò vào thời gian chỉ định riêng.
Muốn chơi thì phải chơi lớn, tổ chương trình không chuẩn bị cơm ăn cho khách mời, để cho họ tự tìm kiếm, không có cơm ăn, đương nhiên cũng không có sữa bò, nếu không họ uống sữa bò là có thể no bụng, vậy chương trình còn gì để xem nữa.
Nhưng cũng không thể không nghe theo ông chủ lớn, cho nên họ nghĩ một cách để điều hòa, mỗi vị khách mời mỗi ngày chỉ có thể lấy hai chai sữa bò, không được lấy nhiều hơn.
Như vậy có thể bảo đảm chương trình có cái để xem, cũng có thể chăm sóc Tô Chi.
Tô Chi ăn xong trứng gà trước, sau đó mới uống sữa bò từ từ.
Trước đây cô rất ít khi uống sữa bò, trong khoảng thời gian về nhà này đã bổ sung lại toàn bộ sữa bò thiếu hụt trước kia.
Sữa bò chua chua ngọt ngọt, hương vị rất ngon, cô thích mùi vị này, khi uống đồ yêu thích đều sẽ lộ ra cảm giác thỏa mãn một cách tự nhiên.
Động tác uống sữa bò của Tô Quân Bạch, gần như giống với cô.
Cư dân mạng nhìn thấy họ uống sữa bò thì xôn xao tỏ vẻ phát thèm.
“Động tác uống sữa bò của hai anh em giống nhau đến thần kỳ, tôi bị họ làm cho phát thèm rồi.”
“Tôi cũng thế, cảm thấy uống rất ngon, OK, đã chốt đơn năm hộp, chờ đợi hàng đến.”
“Tôi từng uống loại sữa bò này, hương vị rất tươi ngon, lầu trên, chờ tôi, tôi cũng phải đi chốt đơn.”
…
Hai người cũng không hề nói bất kỳ lời quảng cáo nào, trong một giờ ngắn ngủi, lượng tiêu thụ sữa bò đột phá ba vạn đơn.
Trực tiếp dọn sạch hàng hóa trên nền tảng trực tuyến nào đó, sau khi giám đốc quản lý cửa hàng biết được tin tức, phun thẳng nước vừa uống ra vì kinh ngạc.
Ông vội nói: "Kiếm hàng, mau chóng kiếm hàng!”
Tiền thưởng tháng này của ông rơi vào tay rồi.
Cảm ơn Tô Quân Bạch và em gái anh ta, người tốt cả đời bình an.
*
Hai vị người tốt còn đang uống sữa bò, sau khi uống xong, Tô Quân Bạch định ném cái chai giúp em gái.
“Đừng ném, để trong túi.” Tô Chi lấy chiếc túi đặc sản địa phương mua được ra, cất cái chai vào đó.
Cô muốn cái chai có ích, quay về làm một cái ống đựng đũa đơn giản, như vậy không cần mua vật phẩm của tổ chương trình, còn tiết kiệm được hai tệ, quá đẹp.
Tô Quân Bạch nhìn cái chai trong túi mà ngẩn ngơ, hoạt động cái não của anh, đột nhiên hai mắt sáng lên.
Cái chai cũng có thể bán lấy tiền, mặc dù bây giờ chỉ có hai cái, nhưng tích tiểu thành đại, chung quy có thể bán được mấy đồng.
Em gái thật thông minh, lại nghĩ ra một cách kiếm tiền.
“Chi Chi, em thật thông minh.”
Anh sẽ chăm chỉ nhặt chai.
Tô Chi: "…”
Em cảm ơn anh, nhưng mà đang yên lành khen cô làm gì?
*
Người của tổ chương trình không có tâm trạng tốt như giám đốc.
Họ đã sớm không nhìn nổi, ban đầu cho rằng Tô Chi và Tô Quân Bạch dạo phố xong trở về sẽ ngoan ngoãn làm nhiệm vụ, kết quả chẳng những không làm, còn bắt đầu chơi trò ăn uống ngon lành.
Họ thì thoải mái, nhưng không có gì để xem, tổ chương trình thiết kế phân đoạn này, chính là hy vọng nhìn thấy các trạng thái bận rộn khi đang bán quả đào của các khách mời.
Như vậy mới có thứ để xem, chứ không phải họ chơi đùa như vậy.
Rốt cuộc tổ chương trình không nhìn nổi nữa: "Thời gian của nhiệm vụ hết hạn trước sáu giờ hôm nay, mọi người còn sáu tiếng đồng hồ, nhiệm vụ thất bại, sẽ bị phạt uống nước chanh.”
Quả chanh nhiều nước khó uống, khi các khách mời khác nghe thấy uống nước chanh thì sắc mặt đều thay đổi.
Còn Tô Chi chẳng những không thay đổi, hình như còn rất vui vẻ: "Nước chanh miễn phí phải không, uống vào còn có thể đỡ đói.”
Tổ chương trình: "…” Đã tê dại rồi.
Họ không còn lời nào để nói, uống nước chanh đỡ đói, cô là kẻ tàn nhẫn.
Mưa bình luận.
“Ha ha ha, phản ứng này của Chi Chi cũng tuyệt vời, tổ chương trình các người không cho chúng tôi cơm để ăn, chúng tôi uống nước chanh cho đỡ đói, cũng được chứ?”
“Tôi rất muốn xem đạo diễn có vẻ mặt gì, chắc chắn rất buồn cười, ha ha ha.”
“Tổ chương trình: Trước đây chỉ có một mình Tô Quân Bạch bug trò chơi, hiện giờ thêm một Tô Chi, mệt tim jpg.”
…
Cư dân mạng càng xem càng cảm thấy sung sướng, vẫn là cái phòng phát sóng trực tiếp này vui nhất.
Tô Quân Bạch vốn đang sốt ruột chưa bán được quả đào nào của họ, nghe thấy em gái nói, cảm thấy cũng có lý, không có cơm ăn, uống nước chanh đỡ đói cũng được.
Không phải, anh đang nói cái gì vậy, tại sao lại bị lạc đề rồi.
Làm sao anh lại để em gái không cơm ăn chứ.
“Chi Chi, em ở đây nghỉ ngơi, anh đi bán đào.”
Tô Chi lắc đầu, cô không mệt, đơn giản là đang đợi một cuộc điện thoại mà thôi.
“Không phải vội.”
“Anh lại đây.”
Tô Quân Bạch ghé tai tới: "Làm sao vậy?”
Chẳng lẽ em gái phải nói nhỏ với anh, đây là đãi ngộ mà người khác có thể có sao? Chắc chắn là không có rồi.
Tô Chi nói suy nghĩ của mình với anh.
Tô Quân Bạch vừa nghe vừa gật đầu: "Cách này rất hay, nhưng mà có thể được không?”
Tô Chi trả lời: "Thử xem.”
Lời thì thầm của hai người, trêu cho dân mạng cảm thấy khó chịu muốn biết: "Hai người đang thương lượng cách gì vậy? Đều là người một nhà có cái gì không thể nói thoải mái?”
Chờ đến hai ba giờ buổi chiều, rốt cuộc cư dân mạng biết cách của Tô Chi là gì.
Tô Chi nhận được cuộc gọi của anh tài xế chuyển đào ngày hôm qua, sau khi cô trao đổi vài câu với anh ta, trên mặt nở nụ cười tươi, làm động tác tay OK với Tô Quân Bạch.
Tô Quân Bạch cũng nở nụ cười, vui mừng vì ngay lập tức kiếm được món hời, cũng cười hả hê cho tổ chương trình, đợi lát nữa nhìn thấy họ làm việc thì không biết huyết áp có lên cao hay không.
Mà cư dân mạng lại tiếp nhận bạo kích từ gương mặt đẹp của Tô Quân Bạch lần nữa, tiếng gào thét khản cả giọng: "A a a, nụ cười của ông xã tuyệt quá, tôi chết mất rồi!”
Tô Chi kết thúc cuộc gọi, trả điện thoại di động cho nhân viên công tác, yên lặng chờ anh tài xế đến.
Khoảng gần nửa tiếng, anh tài xế lái xe tải ngày hôm qua tới đây.
Nhìn thấy Tô Chi thì nhiệt tình chào hỏi: "Cô gái, đào cô nói đâu?”
“Đều ở đây.” Tô Chi dẫn anh ta đi qua, mở túi ra để anh ta xem: "Đều là đào vừa mới hái, anh nhìn xem.”
Sau khi anh tài xế kiểm tra, đưa ra một cái giá: "Đều rất tốt, tôi lấy hết, tính theo giá hai tệ ba.”
“Được.” Tô Chi vui vẻ đồng ý.
Ngày hôm qua lúc cô đi nhờ xe của anh tài xế để quay về, đã trò chuyện với anh ta rất lâu, hiểu biết hơn về giá cả hàng hóa, cảnh đẹp, đồ ăn ngon của Ba Châu, còn biết anh tài xế là người trung gian chuyên thu mua quả đào.
Ngày hôm qua chính là lúc anh ta thu mua quả đào ở bên ngoài, đào Ba Châu cũng phân giá cả, quả đào vừa to vừa ngon giá nhập đắt, khoảng từ một tệ đến ba tệ.
Quả đào xấu hơn một chút là mấy hào, dĩ nhiên đào của tổ chương trình cho sẽ không quá xấu, cái giá này cũng không tồi.
Vui vẻ thương lượng xong, thì tiến hành giao dịch tiền hàng, Tô Chi thu hơn trăm tệ, còn giúp anh ta đặt mấy túi đào lên xe.
“Cảm ơn, cô gái, lần sau còn có quả đào tốt như này thì lại gọi cho tôi.”
Tô Chi gật đầu: "Được.”
Cô lại hỏi một câu: "Hôm nay vẫn có công việc chuyển đào sao?”
Anh tài xế gật đầu: "Đương nhiên là có, cô có muốn đi không? Cho cô năm mươi tệ một giờ.”
“Đi chứ.” Đương nhiên Tôi Chỉ muốn đi, năm mươi tệ một giờ, cao hơn nhiều so với tổ chương trình thưởng cho.
Nếu có thể chuyển liên tục, cô có thể chuyển đến khi làm cho họ nghèo đi.
“Còn tôi nữa, tôi cũng đi.” Năm mươi tệ một giờ, hình như Tô Quân Bạch nhìn thấy tiền đang vẫy tay với anh.
Tổ chương trình và cư dân mạng xúm lại xem toàn bộ quá trình Tô Chi và Tô Quân Bạch làm việc.
Đương nhiên tổ chương trình bị nhồi máu cơ tim mà mặt không cảm xúc, đã nói là bán hàng ngoại tuyến, vậy mà hai người bán buôn, bán buôn thì thôi, còn muốn đi theo chuyển quả đào để kiếm tiền.
Nghĩ là chuyện hay nhỉ?
Anh tài xế không phải NPC mà tổ chương trình sắp xếp, hoàn toàn là tự Tô Chi tìm được.
Lúc ấy họ nghĩ chuyển thì chuyển đi, để hai người Tô Chi mang về, không cần bố trí NPC, quay hình hiệu quả mà còn tự nhiên, kết quả hai người họ còn tiến hành giao dịch tiền bạc.
Ngày hôm qua họ mắt nhắm mắt mở không quan tâm, hôm nay trả lại cho họ gấp đôi.
Nghĩ là chuyện hay nhỉ?
“Mua sắm vật tư, chỉ có tiền thưởng của tổ chương trình cho thì mới tính, với số tiền kiếm được từ con đường khác thì chúng tôi không nhận.”
Tô Chi: "…”
Đây là nhìn thấy họ kiếm được nhiều tiền, nên tổ chương trình tức giận.
Cư dân mạng cười ha ha ha đến sung sướng.
“Ha ha ha, việc làm của Tô Chi này thật là trâu bò, làm tôi mở rộng tầm mắt, xin mức độ tổn thương tâm lý của đạo diễn.”
“Chết tiệt, thật sự quá tuyệt, lúc đầu tôi còn lo lắng nhóm Tô Chi không hoàn thành nhiệm vụ, kết quả là hoàn thành trước tất cả các nhóm.”
“Tổ chương trình đưa giá quy định là hai tệ, Tô Chi bán được hai tệ ba, có phải là kiếm lời một số tiền lớn hay không, ha ha ha, đỉnh.”
…
Tô Chi thực sự lấy tiền bán đi hai trăm cân đào với giá hai tệ cho tổ chương trình, còn thừa ba hào tạm thời coi là bản thân cô kiếm được.
Lúc ấy tổ chương trình không nói rõ ràng, để cho họ lách luật, không nộp toàn bộ tiền về, còn phải giao ba mươi tệ tiền thưởng nhiệm vụ cho họ.
Tay đưa tiền của đạo diễn run rẩy, không cam lòng, vô cùng không cam lòng.
Mặc dù lấy được khen thưởng, kiếm được ba hào tiền lời bán đào, nhưng Tô Chi vẫn cảm thấy tiếc, rốt cuộc cô không đi chuyển quả đào, tổn thất khoảng tiền lớn năm mươi tệ.
Tổ chương trình muốn lợi dụng thời gian này ghi hình một cái phỏng vấn cho họ.
Trên đường, Tô Quân Bạch thấy em gái hơi không vui, anh an ủi nói: "Chi Chi, không thể chuyển đào thì thôi, chẳng phải chúng ta còn có một con đường kiếm tiền sao.”
Tô Chi có chút mơ hồ: "Cái gì?”
Con đường kiếm tiền ở đâu ra?
Tô Quân Bạch hất cằm: "Kia không phải à?”
Sau đó Tô Chi nhìn thấy anh hai của cô, thần tượng siêu sao có mấy chục triệu thiếu nữ hâm mộ, cầm túi dừng ở bên cạnh thùng rác, duỗi tay nhặt cái chai trên mặt đất lên, mặt tươi cười ném cái chai vào trong túi.
Động tác này của anh, không chỉ Tô Chi bối rối, ngay cả công nhân vệ sinh ven đường cũng ngẩn ngơ, muốn đi tới thu rác mà bước chân cũng phải ngừng lại.
“Chi Chi, cái này trị giá một hào.”
Tô Chi: "…”
Ồ?
Anh hai nói con đường kiếm tiền hóa ra là nhặt rác à?
Rốt cuộc là anh đang nghĩ gì vậy?
Chẳng phải anh yêu thể diện nhất sao?
Làm sao anh có thể nhặt rác ở phòng phát sóng trực tiếp chứ?
Anh không biết xấu hổ à?