Lục Úc và Lục Vũ Điểm đi theo bọn họ bởi vì khi Tô Chi nói đến mấy món ngon kia, Lục Vũ Điểm cũng nghe thấy, cậu cũng muốn cùng nếm thử.
“Chị Tô Chi, em và anh của em có thể đi cùng với hai người không?”
Cậu nhóc đã ăn không ít đồ ngon ở chỗ Tô Chi nên rất tin tưởng khẩu vị của cô, cô cảm thấy món nào ngon thì món đó nhất định sẽ ngon.
Sau khi ở chung mấy ngày, cậu phát hiện ra mặc dù mối quan hệ của anh cậu và Tô Quân Bạch không tốt lắm nhưng cũng không xấu đến nổi vừa gặp là không nói câu nào.
Hơn nữa anh cậu cũng thích cơm Tô Chi làm, thái độ đối với chị ấy cũng không tệ lắm. Cậu cảm thấy nếu như không có Tô Quân Bạch thì bọn họ có thể ở chung hòa thuận với Tô Chi, thuận tiện còn ăn được đồ ăn ngon chị ấy làm.
Tô Chi nhìn hay người bọn họ rồi đáp lại một câu: “Tùy cậu.”
Coi như cô có nói không được nhưng nếu như bọn họ muốn đi cô cũng không thể cản nổi.
“Cảm ơn chị Tô Chi.” Lục Vũ Điểm cười lộ cái răng khểnh: “Chị lớn lên trông đẹp ghê.”
Tô Chi: “... Cảm ơn, em cũng đáng yêu lắm.”
Đứa nhỏ này biết nói chuyện quá, dáng dấp cũng khiến cho người ta yêu thích.
“Đừng xưng hô bậy bạ, anh cũng không muốn có thêm hai đứa em trai đâu.” Tô Quân Bạch rửa tay về xong thì vừa lúc nghe thấy câu này.
Anh kéo em gái mình bước về phía trước: “Chi Chi, chúng ta đi ăn đồ ngon, đi theo anh nào.”
Tô Chi cùng anh bước về phía trước.
Lục Vũ Điểm cũng kéo Lục Úc đi theo, chẳng bị Tô Quân Bạch ảnh hưởng chút nào: “Anh, đi.”
Lục Úc thấy cậu vui vẻ nên cũng không làm cậu mất vui: “Được.”
Dù sao bọn họ cũng đi theo Tô Chi, không để ý đến Tô Quân Bạch là được.
Cả con đường ẩm thực, trên đường toàn là hương thơm của các món ăn vặt, làm cho người ta thấy thèm.
Tô Chi dẫn anh hai tìm được nơi có bánh kem tròn siêu ngon, mỗi người đều cầm hai cái gặm gặm, mượn cơ hội này cô hỏi thăm cách làm, hỏi có thể vào phòng bếp nhìn thử hay không.
Ông chủ rất dễ nói chuyện, cũng rất nhiệt tình: “Đương nhiên là được, được mọi người thích chính là niềm vinh hạnh của chúng tôi, vào đi.”
“Cảm ơn.”
Tô Chi mang theo mục đích khác đi vào, cô muốn sẵn tiện nhìn xem đồ điện trong phòng bếp có bị chập mạch gì hay không, nếu có thể phát hiện và phòng ngừa sớm thì chắc sẽ không xuất hiện tình huống hỏng bét thế kia.
Cô quan sát kỹ, đồ điện trong gian bếp rất mới, thông thường thì sẽ không xảy ra bất trắc.
Ông chủ bên kia đang dạy rất cẩn thận, mấy người cũng nhìn rất nghiêm túc, đặc biệt là Tô Quân Bạch, anh cũng muốn học cách làm một chút, sau này về nhà sẽ làm cho em gái ăn.
Trước khi đi, ông chủ còn tiễn bọn họ rời đi một cách rất nhiệt tình, bảo bọn họ lúc nào cũng có thể đến chơi.
Tô Chi nhắc nhở một câu bảo ông chú ý vấn đề an toàn, kịp thời thay mới những đồ điện đã cũ.
Ông chủ rất cởi mở đồng ý.
Tô Chi lại mượn cớ đi ăn thử món ngon mà đi thăm không ít phòng bếp của các cửa hàng ẩm thực, đều không có vấn đề.
Dân bản xứ Ba châu luôn rất quan tâm đến chuyện an toàn điện, dưới tình huống thông thường thì sẽ không xuất hiện chuyện gì ngoài ý muốn.
Vấn đề an toàn ở phòng bếp bên này rất tốt, đồ điện cũng không bị móp méo gì, vậy nơi bắt nguồn đầu tiên của vụ cháy trên con phố ẩm thực này cuối cùng là nằm ở đâu?
Dựa theo sự chú trọng về an toàn của dân bản xứ Ba Châu thì khả năng xảy ra bất trắc là rất thấp, như vậy, là do người làm sao?
Cánh tay của Tô Chi bị kéo lại, giọng của Lục Úc vang lên bên tai cô.
“Cẩn thận bậc thang.”
Tô Chi bừng tỉnh, nhận ra xém chút nữa mình đã bước hụt bậc thang, bậc thang không thấp, bước hụt rồi nhất định sẽ ngã nhào..
Cô thu chân lại: “Cảm ơn.”
“Trên người cảm thấy không khỏe sao?” Lục Úc thấy sắc mặt cô không tốt lắm.
Khi vừa tham quan xong cửa hàng mỹ thực thì trạng thái tinh thần cô rất tốt, bây giờ nhìn lại thì thấy kém lắm.
Tô Chi lắc đầu: “Không phải, tôi có chuyện cần phải suy nghĩ.”
Loại chuyện này cô cũng không dám nói, người khác chắc sẽ không tin đâu, lại còn xem cô như người bệnh tâm thần phân liệt.
Nếu như đổi lại là cô, người khác nói với cô những lời này cô cũng sẽ không tin.
Lục Úc: “Ừ, đi đường chú ý chút.”
Cơ thể không có vấn đề gì là được.
Tô Quân Bạch cùng Lục Vũ Điểm đi đằng trước tìm món ngon, cơ hồ là gian hàng đồ ngon nào cũng đều đã thử qua.
Phía trước có gian hàng bán mứt quả, Lục Vũ Điểm vui vẻ nói: “Có mứt quả nữa kìa, em thích ăn lắm, anh muốn ăn không?”
“Không ăn.” Tô Quân Bạch đã ăn không ít đồ ngon, bụng đã no căng, mà calo trong mứt quả rất cao, anh mà ăn thì sẽ không thoát được cảnh luyện tập thật lâu.
Chẳng qua có thể cầm một cây đưa em gái ăn, đa phần con gái đều thích ăn thứ này.
Anh và Lục Vũ Điểm mỗi người cầm một cây, xoay người thì phát hiện ra em gái đang đi cùng với Lục Úc.
Vào đây chỉ lo ăn đồ ngon, xíu nữa là quên bọn họ rồi, sai quá sai!
Anh bước mấy bước đi qua, chen Lục Úc ra: “Chi Chi, ăn mứt quả không nè?”
Tô Chi đáp lại một câu: “Không ăn.”
Sau đó nhớ đến trong sách gốc, nơi nữ chính mắc kẹt lại chính là quán đồ nướng ngay sát quầy mứt quả, cũng là nơi con đường khổ cực của anh hai bắt đầu.
“Đồ nướng dầu mỡ quá, anh, anh đừng ăn nha, chờ ở bên ngoài đi, bọn em vào xem rồi đi ra ngay.”
Lúc bọn họ vừa vào, quán đồ nướng này vẫn đang còn đóng kín cửa, bây giờ đã mở rồi, ông chủ đang làm một ít đồ nướng.
Tô Chi dẫn theo mấy người đi qua: “Xin chào, bọn tôi là khách mời của chương trình tạp kỹ Cực Hạn, có thể đến thăm phòng bếp một chút không?”
Ông chủ ngừng tay rồi ngẩng đầu nhìn bọn họ cười cười: “Thật ngại quá, thịt dê xiên nướng nhà chú là bí quyết tổ truyền, không tiện cho mọi người và quay hình.”
“Nếu như mọi người muốn ăn thịt dê nướng thì chú có thể nướng cho mọi người.”
Ông ta rất thẳng thắn, không cho bọn họ đi vào.
Ông chủ đã nói vậy rồi thì Tô Chi cũng không tiện cố chen vào, lúc chuẩn bị rời đi thì lại nghe trong phòng phát ra một vài tiếng vang, giống như là âm thanh vật gì đó nặng nề rơi trên đất.
Tô Chi nghiêng đầu nhìn về phía trong phòng hỏi: “Âm thanh gì vậy?”
“Nhà tôi có nuôi hai con chó, chúng rất không nghe lời. Hôm nay là lúc quan trọng, tôi sợ quấy rầy đến mọi người nên đã đem nhốt nó trong phòng.” Người đàn ông cười thật thà: “Không phải chuyện gì to tác, đợi lát nữa tôi vào xem, mọi người không cần lo lắng.”
“Thì ra là như vậy, ông nghĩ như vậy là đúng rồi.” Tô Quân Bạch cũng không có hứng thú với thịt dê nướng: “Chi Chi, thời gian không còn sớm, chúng ta đi thôi.”
“Ừ.” Tô Chi gật đầu, trước khi đi còn thoáng nhìn về phía phòng.
Lục Úc chú ý tới, hỏi cô: “Có vấn đề gì không?”
Dọc theo con đường này anh đã để ý thấy dường như Tô Chi đã đi hết tất cả phòng bếp của các quán mỹ thực, không biết vừa rồi có phải vì chuyện này mà thất thần hay không.
Tô Chi suy nghĩ rồi đáp: “Bây giờ khó mà nói được.”
Cô lại không thể đi vào phòng bếp xem có an toàn không, biểu hiện của người đàn ông cũng rất bình thường, nhiều gian như vậy cũng không có chuyện gì, chắc không phải đến gian này thì có chuyện chứ?
Bọn họ rời khỏi quán đồ nướng.
Bà chủ bán mứt quả nhìn thấy thì nói với bọn họ: “Các người đừng nóng giận, con người ông ta như thế đó, nói thẳng thì không có ý xấu gì, chỉ dựa vào căn tiệm này để nuôi sống bản thân, cũng là một người đáng thương.”
Bà chủ là một người có tính tình hoạt bát, bảo thợ quay phim đừng quay đoạn này, sau khi thợ quay phim di chuyển camera đi thì nhỏ giọng giải thích với bọn họ:
“Vợ ông ta bỏ đi, khoảng thời gian trước lại phát hiện đứa con trai nuôi mấy chục năm không phải là con mình, ông ta lại kiểm tra ra được mình bị ung thư thực quản, chuyện gì không hay cũng đều cùng lúc xảy đến.”
“Vốn trưởng thôn muốn ông ta nghỉ ngơi cho tốt, không cần phải tham gia tết Bội Thu, nhưng chính ông ta lại tự yêu cầu muốn tới, muốn cầu nguyện cho năm sau.”
“Cho nên không phải ông ta nhằm vào các người đâu, có đôi khi đến cả bọn tôi ông ta cũng không cho vào.”
Nghe lời giải thích của bà chủ, nhóm người Tô Chi mới biết chuyện gì đang xảy ra, chuyện này đặt lên người ai thì người đó cũng không chịu nổi.
“Ông ấy đáng thương quá.”
Một giọng nói hiền dịu vang lên ở bên cạnh. Không cần nhìn Tô Chi cũng biết đó là nữ chính, dù sao thì giọng của cô ta cũng rất dễ phân biệt.
Điền An An và Thi Bách Thủy, Dịch Kinh Hòa và Bạch Lộ tám người bọn họ đi cùng với nhau, lúc đầu muốn đi cùng với nhóm Tô Chi, kết quả chỉ sơ ý một chút là không thấy người đâu, chỉ có thể tự mình đi dạo trước.
Khi đi dạo đến bên này thì vừa lúc đụng phải cảnh bà chủ đang nói chuyện với bọn Tô Chi, bọn họ đứng cạnh cũng nghe thấy.
Dịch Kinh Hòa gật đầu phụ họa: “Đúng là rất đáng thương, gặp nhiều chuyện như vậy mà tính cách vẫn còn rất lạc quan, con người ông ta hẳn là rất tốt.”
Bạch Lộ đề nghị: “Tôi rất thích ăn thịt dê nướng đó, chúng ta có nên qua đó ăn thử hay không?”
Điền An An đồng ý gật đầy: “Vậy đi thôi, tôi cũng muốn xem xem.”
Thi Bách Thủy luôn đối xử tốt với cô ta tất nhiên sẽ nghe theo ý cô ta.
Cư dân mạng trong phòng trực tiếp của đám người Tô Chi, vừa rồi do ống kính chuyển đi nên bọn họ không biết rõ tình huống.
Có cư dân mạng ở phòng trực tiếp của Điền An An, anh quay phim bên kia không biết rõ chuyện nên cái gì cũng quay vào hết.
Có một vài dân mạng biết rõ, một vài người thì lại không biết.
“Vừa rồi sao lại dời máy quay đi vậy? Âm thanh cũng không rõ nữa? Tình huống gì vậy, có ai biết chia sẻ chút coi.”
“Tôi biết này, ông chủ quán đồ nướng là một người đáng thương, vợ bỏ đi, đến cả đứa nhỏ mình nuôi cũng không phải con ruột, bản thân còn bị bệnh, đúng là bi thảm mà.”
“Mẹ nó, thế mà lại như vậy, đúng là quá thảm rồi.”
“An An của chúng ta thật lương thiện, còn có ý đi thăm ông ấy.”
“Cái phần lương thiện này không phải là mấy người kia đều đi sao, sao cô không nói luôn?”
...
Ngoại trừ nhóm người Tô Chi, những khách mời khác đều chuẩn bị đi qua.
Điền An An ồ lên một tiếng, mở miệng hỏi thăm: “Tô Quân Bạch, Lục Úc, các người không đi sao?”
“Không đi.” Tô Chi lên tiếng nói thẳng: “Đã đi rồi.”
Coi như có đi thì người đàn ông cũng chắc chắn không để bọn họ đi vào.
“Vậy được rồi, chúng ta qua đi.” Điền An An hiền lành đáp lời. Lần trước đã ăn quả đắng trước mặt Tô Chi, cô ta cũng không muốn lượn lờ trước mặt cô nữa.
Dù sao thì Tô Chi cũng không giúp đỡ cô ta được bao nhiêu.
Đám người bọn họ đi qua hết, Tô Chi, Tô Quân Bạch và hai người Lục Úc đi về nơi nhảy múa của tết Bội Thu. Bên kia đã có nhiều người đến, tất cả mọi người đều mặc quần áo giống nhau, trên mặt mang theo nụ cười xán lạn.
Sau khi hỏi thăm xong Tô Chi mới biết người dân Ba Châu đều sẽ đến tham gia nhảy múa trong tết Bội Thu.
Cho nên tạm thời bên đường phố ẩm thực bên kia sẽ không có người. Đối với Tô Chi mà nói, đây là một tin tức tốt, dù sao cô vẫn chưa tìm ra ngọn nguồn đám cháy.
Chỉ sợ sẽ xảy ra chuyện hỏa hoạn như trong sách gốc, mặc dù ngọn lửa bắt nguồn từ khu phố ẩm thực bên kia nhưng bên này cũng cần phải chú ý.
Tô Chi cố ý tự đến tìm đạo diễn: “Hôm nay có gió, đợi lát nữa đốt đống lửa cần phải chú ý an toàn nha, một khi phát hiện có gì không hợp lý thì nhất định phải cứu hỏa kịp thời.”
Đạo diễn: “...”
Đây là lần đầu tiên ông được khách mời nghiêm túc nhắc nhở về vấn đề an toàn như vậy.
Đạo diễn có hơi mơ hồ trả lời: “Yên tâm, bọn tôi sẽ chú ý, các cô cũng chú ý an toàn nhé.”
Bó đuốc đã được ba người bản địa Ba Châu kiểm tra qua, không có vấn đề gì.
Tô Chi gật gật đầu rồi hỏi: “Mấy giờ thì tết Bội Thu kết thúc? Nhóm chủ quán khi nào trở về tiệm vậy?”
Cả con đường chỉ có quán đồ nướng là không kiểm tra được, cô không thể ôm tâm lý may mắn, vẫn muốn qua nhìn một chút, trong sách gốc thì quán đồ nướng chính là nơi vây khốn nữ chính, đây hẳn là một địa điểm quan trọng.
Đạo diễn không biết cô hỏi cái này làm gì, nhưng cô là người mà nhà đầu tư muốn chăm sóc, ông đáp một cách tỉ mỉ:
“Đại khái đến khoảng mười hai giờ sẽ kết thúc, sau khi nhảy múa xong còn có yến tiệc toàn là thịt, toàn là hoa quả, toàn là đồ ăn, còn có cả các loại rượu, những thứ này mọi người có thể ăn thoải mái.”
“Thường thì trong ngày lễ quan trọng thế này, tất cả mọi người đều sẽ chơi đến tàn tiệc, chẳng qua không phải là tất cả, cô hỏi cái này làm gì?”
Tô Chi trả lời ông: “Có hơi tò mò.”
Cô lại nói: “Ông có thể nói chuyện đôi lời với trưởng thôn bảo mọi người cố ở lại đến khi tàn tiệc được không? Dù sao thì một năm cũng chỉ có một lần.”
Trận lửa lớn bắt đầu từ sau khi kết thúc điệu nhảy, cô không có quá nhiều thời gian.
Đạo diễn cảm thấy cách nói của cô có hơi lạ, biểu hiện hôm nay cũng có hơi lạ, nhưng đó cũng là vì xuất phát từ sự quan tâm đến an toàn của bọn họ, đây là chuyện tốt.
“Tôi sẽ cố.”
Sau khi nhận được câu trả lời hài lòng, Tô Chi trở lại bên cạnh anh hai. Anh đang vội vàng kí tên cho hai cô gái nhỏ, không dứt ra được.
Đợi lát nữa đi đến cửa hàng thịt nướng, cô không định rủ anh hai đi cùng, cô phải để anh hoàn toàn cách xa tuyến kịch bản mới được.
Trước khi bắt đầu tết Bội Thu thì Điền An An và Thi Bách Thủy mới quay về, đoán chừng đã ăn phải quả bơ ở quán đồ nướng cho nên biểu hiện trên mặt cũng không tốt cho lắm.
Đúng bảy giờ, tết Bội Thu chính thức bắt đầu.
Tất cả mọi người đều vây quanh lễ đài tạo thành một vòng tròn cực lớn. Trưởng thôn mang bó đuối đã được nhúng dầu đến. Sau khi nhóm lửa xong, ông nói to những lời chúc phúc, tất cả mọi người đều thì thầm theo ông.
Sau khi cầu phúc và chúc phúc xong, múa lửa chính thức được bắt đầu.
Khi nhóm khách mời thấy dân bản xứ liên tiếp dắt tay nhau vây quanh ngọn lửa lớn nhảy múa thì cũng học theo, tất cả nắm tay nhau đuổi theo bước chân của dân bản xứ.
Bên trái Tô Chi là Tô Quân Bạch, bên phải là Lục Vũ Điểm, không biết cậu nhóc đã đổi vị trí với anh từ lúc nào, thế là cô liền nắm tay Lục Úc.
Tay của anh và tay anh hai không giống nhau lắm, bàn tay anh dày rộng, cũng rất ấm áp, lòng bàn tay còn có vết chai mỏng.
Mà tay của anh hai thì mịn hơn, vừa nhìn là biết thường xuyên được chăm sóc mới có thể cho ra hiệu quả như vậy.
Trước khi cô mười sáu tuổi đa phần đều sống dựa vào thân phận con trai, cho nên ở chung thế này với đám con trai cũng không thấy xấu hổ cho lắm.
Nhưng Tô Quân Bạch lại không nghĩ vậy. Tay của em gái anh sao có thể để tên quỷ đáng ghét Lục Úc kia nắm được!
Vừa rồi sao anh lại không để ý đến động tĩnh bên kia của bọn họ, tay anh đang bị một ông chú người địa phương nắm lấy, anh cũng không thoát nổi.
Chỉ có thể dùng ánh mắt cảnh cáo Lục Úc, ai biết tên kia vốn chẳng nhìn anh.
Anh đành phải nói với em gái: “Chi Chi, chúng ta đổi vị trí đi.”
Sau khi nói xong liền im miệng. Cho dù là đổi vị trí thì tay của em gái không phải là cũng sẽ cho một người đàn ông khác nắm hay sao, tạm thời cho Lục Úc chiếm hời vậy!
“Hay là đừng đổi, nhanh chóng nhảy cho xong đi.”
Nhảy xong anh sẽ tranh thủ thời gian kéo em gái chạy.
Tô Chi: “?”
Không thể hiểu nổi mạch não của anh hai.
Lục Úc đổi vị trí với Lục Vũ Điểm chỉ đơn thuần là do bị người phía sau chen ngang, chưa kịp đổi lại thì đã bị Tô Chi nắm tay.
Ngoại trừ chị ra thì hình như anh chưa bao giờ tiếp xúc kiểu này với con gái. Nhiệt độ từ lòng bàn tay truyền đến làm anh có hơi không được tự nhiên, chẳng qua thấy Tô Chi cũng thoải mái cho nên anh đã đè chút không được tự nhiên này xuống, cũng không thể để thua một cô nhóc được.
Sự chú ý của anh vẫn luôn đặt ở nơi này cho nên vốn không nhận được ánh mắt ám chỉ của Tô Quân Bạch, coi như có thấy thì cũng sẽ không để ý đến anh.
Tổ chương trình đã quay trực tiếp lại toàn cảnh quá trình cầu phúc, đây là chuyện đã được trưởng thôn đồng ý.
“Người đông nghìn nghịt, hình như chơi vui lắm, tôi cũng muốn đi chơi.”
“Tôi là người Ba Châu nè, đúng là tết Bội Thu đi chơi vui lắm, nếu như mọi người muốn đi thì vào lúc này sang năm có thể đến sớm mấy ngày. Hôm đó con đường mỹ thực sẽ mở ra với khách bên ngoài, ăn cho no luôn, đáng tiếc là tôi đang ở bên ngoài làm việc không thể về được.”
“Tôi còn muốn thưởng thức bước nhảy tập thể dục theo đài ma quỷ của Chi Chi, kết quả Chi Chi lại được hai đại đỉnh lưu mang theo bay, vậy chắc tôi không thấy được rồi đúng không?”
“Thế này cũng hay, hình tượng tuyệt mỹ, trai xinh gái đẹp thành đàn, xin hỏi tôi có thể tham gia vào không?”
“Tôi thật hâm mộ Chi Chi hu hu hu, tôi cũng muốn có một anh trai minh tinh.”
“Điền An An cũng không tệ mà, bên trái là vua màn ảnh, bên phải là tiểu thịt tươi, quá là sướng luôn.”
“Tôi vẫn ghen tị với Chi Chi hơn.”
...
Đám dân mạng thỏa thích đưa ra suy nghĩ của mình, sóng bình luật bị xoát đến nỗi sắp không nhìn thấy hình ảnh nữa.
Cầu phúc xong chính là tiệc thịt, tiệc hoa quả và tiệc rau củ, những vậy này bọn họ đã chuẩn bị xong từ trước, bày ra một cái bàn lớn ở chỗ đất trống, hình thức giống như là ăn tiệc đứng vậy.
Bây giờ là giờ hoạt động tự do, Tô Chi có chuyện trong lòng, cũng không muốn ăn gì lắm.
“Anh, em đi vệ sinh.”
Bên này nhiều người phức tạp, Tô Quân Bạch lo cho cô: “Anh đi với em nha.”
“Em sẽ đi ngồi xổm, anh đừng đi theo, dù sao cũng không xa, xíu nữa em trở lại ngay.” Tô Chi lại bồi thêm một câu: “Em muốn ăn thịt và hoa quả, anh giúp em lấy một chút, đừng đi đâu, ở đây chờ em đi.”
“Vậy được rồi, anh lấy cho em, em đi nhanh về nhanh nha.” Tô Quân Bạch sợ mình quá dính người thì em gái sẽ ghét bỏ anh.
Tô Chi gật đầu, trước khi đi còn cố ý tìm bóng dáng của ông chủ bán đồ nướng nhưng không phát hiện ra, rõ ràng vừa rồi còn ở đây mà.
Trên đường đi đến quán đồ nướng thì đụng phải Lục Úc đang định đi vệ sinh, chẳng biết sao cô lại nghĩ đến một câu nói của anh hai:
Lục Úc là chàng tiên.
Chàng tiên cũng đi vệ sinh sao?
Haiz.
Lục Úc cũng không bất ngờ khi nhìn thấy cô, nói với cô: “Phòng vệ sinh ở đây, cô đi nhầm rồi.”
“Tôi không đi, tôi bị rơi đồ ở quán đồ nướng rồi, tôi muốn đi tìm.” Tô Chi nói thêm một câu: “Đừng nói với anh tôi nha.”
Câu này có hơi dư thừa. Hai người bọn họ sẽ không chủ động nói chuyện.
“Ừ.” Ban đầu Lục Úc muốn hỏi cô có cần giúp một tay hay không nhưng cô đã quay đầu đi, còn rất gấp nữa.
Khi đi tìm đồ ăn ngon, suốt hành trình anh và Lục Vũ Điểm luôn đi theo Tô Quân Bạch và Tô Chi, cảm thấy những hành vi của nàng hôm nay không giống với trước đó lắm, cô có chuyện gì muốn giấu diếm bọn họ sao?
Tô Chi đến quán đồ nướng, phát hiện ra cửa của tiệm đó đã đóng chặt lại, cô đi lên gõ cửa nhưng không ai đáp lại.
...
Trong phòng, Điền An An bị vây trong phòng bếp, ông chủ quán đồ nướng đang kề dao gọt trái cây lên cổ cô ta: “Đừng lộn xộn, bằng không tôi sẽ không khách sáo với cô.”
Lúc này dáng vẻ ông ta đâu còn vẻ chất phác như vừa rồi, trên mặt ông ta hiện ra vẻ tàn nhẫn.
Hai tay Điền An An bị ông ta nắm lấy, vốn không thể tránh thoát, chỉ có thể phối hợp gật đầu, dáng vẻ như sợ hãi đến nỗi sắp khóc lên.
Bây giờ cô ta vô cùng hối hận. Biết như vậy cô ta sẽ không đến quán đồ nướng này.
Cô ta vốn muốn mượn cơ hội trực tiếp này cổ vũ người đàn ông chiến đấu với ma bệnh, thuận tiện góp ít tiền giúp ông ta, lại hấp dẫn một nhóm fan.
Ai biết cô ta lại gặp được bí mật của người đàn ông, thứ ông ta nuôi trong phòng không phải là hai con chó mà là vợ trước và con ông ta.
Ông ta muốn giết bọn họ, châm xăng trên người bọn họ còn chưa đủ, còn mở hết tất cả bình ga.
Phản ứng đầu tiên của Điền An An là đi lên ngăn cản, nhưng khi nhìn thấy người đàn ông mang dáng vẻ hung hăng đi lên, cô ta quay người lại muốn chạy. Kết quả là bị người đàn ông kia nắm tóc ngã vào phòng bếp.
Sau lưng còn có người quay phim đang quay ở bên ngoài, chờ đến khi anh ta vào phòng bếp cảm thấy không hợp lý lắm thì đã bị người đàn ông dùng một quyền đánh bại, trên người bị đánh mấy cú, cho đến khi anh té xỉu người đàn ông mới dừng tay.
May quay phim ngã cái rầm trên đất, vỡ nát.
Đám người trong phòng trực tiếp đột nhiên phát hiện màn hình đen ngòm còn tưởng rằng tổ chương trình lại xảy ra chuyện gì đó.
“Tình huống gì đây? Sao màn hình cứ bị đen hoài vậy? Có phải muốn VIP không, cứ nói thẳng đi.”
Đạo diễn trong phòng điều khiển chính nhận ra phòng trực tiếp của Điền An An tối thui, ông nói với phó đạo diễn: “Cậu nhanh đi liên hệ người quay phim hỏi xem chuyện gì xảy ra vậy?”
Đang yên đang lành, sao phòng trực tiếp lại tắt rồi.
Phó đạo diễn nhanh chóng gọi điện thoại qua, đều là không ai bắt máy: “Đạo diễn, không ai bắt máy.”
Đạo diễn nhíu mày: “Bảo người qua đó tìm xem, hỏi xem tình huống cụ thể thế nào.”
Phó đạo diễn gật đầu, quyết định tự mình đi qua xem một chút.
Bên quán đồ nướng.
Người đàn ông chuẩn bị đối phó Điền An An thì nghe tiếng gõ cửa, ông ta thuận tay lôi cô ta vào trong góc trong phòng bếp.
Tiếng gõ cửa còn đang vang lên, Điền An An nhóm lên hi vọng sống, cô ta thừa dịp người đàn ông không để ý nắm lấy tay cầm dao của ông ta cắn một miếng, lúc đẩy ông ta ra chạy đi thì lại tự giẫm vào váy.
Đầu gối bỗng nhiên tê rần, nước mắt cô ta cũng muốn tuôn ra, cô ta chỉ có thể hô to cứu mạng.
“Cứu mạng! Đến đây nhanh lên! Giết người này!”
Người đàn ông thấy cô ta hô to cứu mạng thì thấy bối rối: “Đừng la!”
Ông ta thuận tay cầm cái ghế đánh ngất Điền An An, kéo cô ta sang một bên.
Ở một góc khuất khác trong phòng bếp, người phụ nữ và cậu trai đang bị trói, bọn họ không ngừng giãy dụa, muốn thoát khỏi sợi dây trói.
“Các người đều phản bội tôi, xem thường thôi, ai cũng đừng mong được sống!”
...
Ngoài cửa, Tô Chi nghe thấy tiếng hét bên trong thì biết được đã xảy ra chuyện.
Cửa lớn đã bị khóa trái, xem như cô nghĩ muốn phá cửa vào thì cũng cần phải có thời gian, không biết tình huống trong đó đến cùng là như thế nào?
“Cô đang làm gì đó? Đã tìm được đồ chưa?”
Sau khi Lục Úc giải quyết xong chuyện nhân sinh đại sự thì trở về dạo qua một vòng, thấy người bên kia quá nhiều, còn nhốn nháo nữa thì đi dọc theo đường đi một hồi, đi đến bên này.
Tô Chi nhìn thấy anh thì vội nói: “Trong phòng xảy ra chuyện rồi, cửa lớn bị khóa, vào không được, anh giúp tôi một chút, chúng ta cùng nhau phá cửa đi.”
Trong phòng đã không còn tiếng động gì, không biết tình trạng hiện tại thế nào rồi.
“Chờ tôi một chút.” Sau khi Lục Úc nhìn lướt qua cửa xong thì đi đến bên cạnh, nhặt một sợi dây kẽm trên đường: “Cô nhường đường một chút, tôi mở cửa.”
Tô Chi nhìn thấy động tác của anh thì ngạc nhiên không thôi: “Dùng dây kẽm mở cửa, thế mà anh cũng biết cái này à?”
Thao tác này cô chỉ nhìn thấy qua trên TV, trên thực tế cô rất ít nhìn thấy nhân tài kiểu như vậy.
“Trùng hợp biết một chút thôi.” Trước đó Lục Úc từng nhận một bộ phim cổ đại, vai diễn là thần trộm, anh đã cố ý đi tìm người học kỹ thuật này.
Tô Chi nhìn chằm chằm động tác tay của anh: “Có thể mở không?”
“Hẳn là có thể.” Lục Úc cắm dây kẽm vào trong lỗ, chuyển động trái phải mấy lần, chỉ nghe lạch cạch một tiếng, anh nói: “Được rồi.”
“Tay nghề của anh rất tuyệt đấy.” Tô Chi khen anh một câu sau đó nói: “Trước tiên anh đừng vào.”
Tình huống bên trong thế nào đến cả cô vẫn còn chưa rõ, cô không muốn kéo Lục Úc vào chuyện này.
“Không có gì, cùng vào thôi.” Lục Úc đi theo phía sau cô cùng vào.”
Tô Chi không nói thêm nữa, khi đẩy cửa đi vào thì thấy anh quay phim đang ngất ở trước bếp, họ bước qua thêm mấy bước rồi ngừng ở trước phòng bếp.
Vừa lúc nghe được câu nói kia của người đàn ông, còn nhìn thấy trong tay ông ta có cái bật lửa, đã bị ông ta mở ra.
Trong phòng bếp còn chất đầy xăng, chỉ cần cái bật lửa rơi xuống là có thể tạo thành hỏa hoạn.
“Đừng kích động!”